Chương 15: Hắc Thái Tuế–Mình có 200 bộ truyện chữ full dịch, ai cần bộ nào hoặc mua full list thì kb zalo 0901945059 nhé ,30k 1 bộ 5 bộ 100k,, full list 400k ạ
1: đại quản gia là ma hoàng
2: hồng hoang quan hệ hộ
3: ta an tĩnh làm cẩu đạo
4:vô địch kiếm vực
5: trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ
6: công tử biệt tú
7: ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo
8:siêu cấp phản diện
9: vô địch siêu thúc tổ
10: đại phụng đã canh nhân
11: đệ nhất danh sách
12: đạo quân
13: quỷ bí chi chủ
14: ta không biết ta là cao nhân
15: côn lôn ma chủ
16: minh thiên hạ
17: vợ ta là thiên hạ giảng đường
18:mật mã tây tạng
19: ta bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu
20: vô địch thật tịch mịch
21: ta không mún nghịch thiên
22: nguyên lai ta là tu tiên đại lão
23: cổ chân nhân
24:ta có hệ thống auto tu luyện
25:lão nạp phải hoàn tục
26:siêu thần yêu nghiệt
27: thế giới hoàn mỹ
28:ta thành lập tổ chức sát thủ ở huyền huyễn
29: thái cổ thần vương
30: mục thần ký
31: we chát của ta thông tam giới
32: tuyệt đỉnh đan tôn
33: tiên lộ tranh phong
34: con thỏ này phải chết
35:vô địch kiếm vực
36: tàn bào
37:vạn cổ tối cường tông
38: chí tôn đặc công
39:cửu tinh thiên thần quyết
40:đại bát hầu
41: cửu tiêu
42: vạn tộc chi kiếp
43:đồ nhi vi sư ko xún núi
44: đầu bếp tại dị giới
45:hệ thống tu luyện toàn năng
46: huyền huyễn ta là thần thoại
47:lược thiên ký
48: ma thiên ký
49:ma kiếm lục
50: khủng bố sống lại
51:minh thiên hạ 1-2
52: ngũ hành thiên
53:nguyệt huyết thần toạ
54:như ý tiểu lang quân
55: siêu cấp phản diện
56:phong khí quan trường
57:ta chỉ mún an tĩnh chơi game
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net58:siêu cấp thiên phú
59:siêu phẩm vu sư
60:sử thượng đệ nhất tổ sư gia
61:ta là võ học gia
62:ta có thể là giả tiên
63:hàn môn kiêu sĩ
64: toàn cầu hung thú
65:toàn cầu cao võ
66:thần sủng tiến hoá
67:tạo hoá chi vương
68:thiên đồ đạo thư quán
68:thế giới sụp đổ
69: vạn tộc chi kiếp
70:tiên quốc đại đế
71:thôn thiên
72: tiên ma biến
74:tả đạo khuynh thiên
75:tu la ma đế..
Còn tiếpnnm
Lý Hỏa Vượng cố gắng chỉ nói những chuyện vui, không nhắc đến những chuyện xấu.
“Đừng che giấu nữa, bác sĩ đã nói cho ta biết hết rồi. Ngươi nói đi, rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Ai là người đã ra tay trước?”
Lúc nói chuyện với mẹ mình, Lý Hỏa Vượng đã tận dụng hết khả năng ăn nói để giảm nhẹ tính chất của chuyện này xuống hết mức có thể, nhưng dường như cũng không giảm nhẹ xuống được bao nhiêu.
“Trong chuyện này chúng ta là người có lý, bồi thường tiền cái gì chứ! Chính họ làm sai, dù có bệnh thì đó cũng là trách nhiệm chăm sóc của bệnh viện! Từ trước đến nay gia đình chúng ta không bắt nạt ai, nhưng cũng tuyệt đối không để người khác bắt nạt chúng ta! Dù có kiện thì ra đứng trước tòa án, chúng ta vẫn là người có lý!”
Tôn Hiểu Cầm kích động vỗ bàn rầm rầm.
Liếc nhìn bác sĩ điều trị đứng ở một bên chỉ biết lúng túng sờ mũi, Lý Hỏa Vượng tiếp tục an ủi:
“Mẹ, mẹ, ngươi đừng kích động, đừng kích động, mẹ vất vả lắm mới tới đây được một chuyến thăm ta, vậy hãy trò chuyện với ta đi.”
Tôn Hiểu Cầm cố nén lửa giận trong lòng, khom lưng lấy trái cây trong túi ra.
“Ngươi cũng đừng lo về chuyện này, đã có mẹ ở đây, mẹ sẽ xử lý. Nào, đây là nho sữa mà ngươi thích ăn nhất, ăn nhiều một chút. Ngươi nhìn ngươi xem gầy thành dạng gì rồi, đồ ăn trong bệnh viện khó ăn lắm sao?”
“Không có, không có, đồ ăn trong bệnh viện rất ngon.”
Lý Hỏa Vượng ngồi xuống bên cạnh mẹ của mình, bắt đầu ăn.
Bên tai hắn vang vọng tiếng mắng yêu của mẹ, trong cổ họng nuốt xuống nước nho ngọt lịm, khiến trái tim Lý Hỏa Vượng bình tĩnh lại.
Hắn thích cảm giác này, từ sau khi vào bệnh viện, rất lâu rồi hắn không được hưởng thụ cảm giác ấm áp do người thân mang lại như thế này.
Lý Hỏa Vượng nhìn mẹ mình, hắn há miệng định nói ra tất cả những chuyện xảy ra trên người mình cho mẹ biết, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống bụng.
Không được, bà và Dương Na không giống nhau. Nếu hắn nói ra, bà sẽ chỉ nghĩ rằng bệnh tình của hắn đã nặng thêm, không thể để bà lo lắng thêm nữa, chờ mọi chuyện ổn định rồi hắn mới nói cho bà biết cũng không muộn.
Trong lúc hai mẹ con trò chuyện vui vẻ thì điện thoại di động của bác sĩ điều trị đứng ở một bên vang lên:
“Cô Tôn à, người nhà của bệnh nhân Lưu cũng đến, ngài xem…”
“Con trai, ngươi yên tâm ở đây dưỡng bệnh, cố gắng ăn nhiều một chút, ăn hết rồi ta lại mua cho ngươi.”
Tôn Hiểu Cầm hiền từ nói với Lý Hỏa Vượng xong thì ưỡn ngực, xoay người đi về phía cửa như một con gà trống chuẩn bị quyết đấu một trận lớn.
Không biết vì sao khi nhìn bóng lưng bà rời đi, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm.
Tuy rằng mẹ của hắn là người mạnh mẽ quyết đoán, nhưng chỉ cần ở bên cạnh bà, Lý Hỏa Vượng luôn có được cảm giác yên bình. Bà như một chiếc ô lớn che mưa chắn gió trên đỉnh đầu của hắn, vào lúc này, tất cả phiền phức và lo âu trước đó đều biến mất sạch.
“Ha ha, chắc chắn lát nữa ngoài sảnh bệnh viện sẽ rất náo nhiệt đấy.”
Lý Hỏa Vượng nhón lấy một quả nho xanh mướt bỏ vào miệng cắn một cái, chất lỏng ngọt thơm mùi sữa tứa ra trong miệng hắn.
Vừa mới nghĩ như vậy, thân thể Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên lắc một cái, khung cảnh bốn phía lại bắt đầu biến đổi lần nữa.
“Ôi trời, mẹ qua đây làm ta quên tính toán xem nên lừa gạt lão đầu hói kia như thế nào rồi, lần này phải làm sao đây?”
Khi khung cảnh bốn phía ổn định lại một lần nữa, Lý Hỏa Vượng thấy mình đang đứng trong phòng dược liệu. Vẻ mặt Đan Dương Tử không tốt chút nào, hắn đang đứng cách mình không xa. Những dược nhân khác đều cúi thấp đầu đứng thành vòng tròn.
Tay phải dơ bẩn của Đan Dương Tử khẽ lật, trong lòng bàn tay hắn lập tức xuất hiện một thứ đồ vật màu đen đặc dính nhầy nhụa, mỗi lần thứ đó vặn vẹo đều phát ra âm thanh như tiếng cóc liếʍ tròng mắt.
“Hả? Không phải hắn nói muốn lấy Bạch Linh Miểu để luyện đan sao? Chẳng lẽ thay đổi thứ khác rồi?”
Lý Hỏa Vượng chỉ do dự một giây ngắn ngủi, sau đó mở miệng hỏi:
“Sư phụ, đây là cái gì vậy?”
“Hừ, thứ tốt. Thái Tuế, Hắc Thái Tuế đấy.”
…
“Nấm linh chi Hắc Thái Tuế.”
Giọng nói lạnh như băng của Đan Dương Tử vang lên trong phòng dược liệu không lớn lắm.
Lý Hỏa Vượng hơi ngửa đầu, lần thứ hai liếc nhìn thứ ghê tởm trong tay hắn.
Khi hắn cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện dường như thứ này hơi giống thứ bên trong hắc đỉnh. Không, thứ trong tay hắn chính là đồ vật ăn thịt người bên trong hắc đỉnh kia.
“Thứ này gọi là Hắc Thái Tuế sao? Chẳng lẽ hắn định dùng thứ này để luyện đan dược? Khẩu vị nặng thật đấy!”
Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ như vậy.
Cổ tay Đan Dương Tử khẽ rung một cái, Hắc Thái Tuế nhúc nhích bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn, vẽ một đường vòng cung trên không trung rồi đáp trên bàn chân của Lý Hỏa Vượng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.