Chương 1149: Tuyệt Lộ
Lý Hỏa Vượng lấy ra một con dao găm, trực tiếp rạch bụng mình ra rồi kéo da thịt bị cháy xém của mình xuống.
Mà da thịt bị kéo ra bay ra khỏi cơ thể, trực tiếp bao lấy một người chân gà. Âm thanh chiên nướng liên tục vang lên, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không buông ra.
Lý Hỏa Vượng nhặt mấy viên đá vụn bỏ vào miệng dùng sức nhai. Khi hắn dùng sức phun ra một ngụm, răng bọc lửa cùng với máu loãng trong miệng trực tiếp bay ra ngoài.
Những chiếc răng đang cháy nổ tung giữa không trung, trong nháy mắt tạo thành hình chiếc quạt, phun ra một vùng rộng lớn.
Tuy nhiên, ngay khi Lý Hỏa Vượng đang giết ra giết vào trong đám người, giữa bầu trời mưa to xuất hiện hai con chim.
Một con chim đầu người và một con chim mặt ngựa vỗ cánh bay lượn quanh chiếc nón rộng vành khổng lồ trên đầu pho tượng thần. Vừa bay lượn xung quanh, chúng vừa dùng âm thanh khó nghe xướng lên tiếp:
“Ra cây non~ sảnh~ ra cây non~tiếp sảnh~ra cây non~tiếp sảnh”
Cùng với giọng nói khó nghe kia của chúng, những dải vải đỏ rơi xướng từ mũ của pho tượng thần bắt đầu rung nhẹ.
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng cảm nhận được, trong lòng trở nên lo lắng, ra đòn mỗi lúc một hiểm hơn.
Tuy nhiên, những người chân gà này sẽ không đứng đó chờ Lý Hỏa Vượng tới giết. Khi thấy đấu không lại, chúng bắt đầu tránh xa Lý Hỏa Vượng, trốn tránh họ.
Dù Lý Hỏa Vượng và những người khác sử dụng hết bản lĩnh toàn thân, làn khói trắng trong không khí cũng chỉ mờ đi một chút chứ không biến mất, còn nghi thức lễ tế vẫn không biến mất!
“Quá chậm! Vẫn là quá chậm! !”
Lý Hỏa Vượng dùng sức nắm lấy da thịt nơi vùng ngực kéo ra, toàn bộ xương sườn nở rộ giống như hoa tươi, dùng ngũ tạng đổi lấy nhuyễn trùng giống như Tiên Nữ Tán Hoa, ngọn lửa bao trùm phân tán về phía những người khác.
Khi Lý Hỏa Vượng nghe thấy âm thanh pho tượng thần di chuyển khiến da đầu người ta tê dại vang lên trên đỉnh đầu, hắn biết rằng nếu như không cố gắng nghĩ biện pháp ngăn cản nó thì sợ là thật sự xong rồi!” Trong đầu Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lọc ra đồ của mình, thế nhưng hắn phát hiện ngoại trừ Thương Khương đăng giai ra thì mình không có bất cứ cái gì để lật ngược thế cờ cả.
Cũng đúng lúc này, Triệu Gia Bảo bị mất một cánh tay đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng trong làn hơi nóng, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy:
“Lý chân nhân! Đây! Túi gấm Ti Thiên Giám cho ngươi! !”
“CMN túi gấm? Hắn nghĩ hắn là ai?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNói thì nói như vậy, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn nhận lấy rồi nhanh chóng mở nó ra. Hắn nhanh chóng đọc xong trước khi nó bị ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn.
“Cái gì? ! Thần thông truyền tống của tên này trước đây căn bản không có? Chỉ là mượn năng lực tu chân của ta? !”
Đồng tử Lý Hỏa Vượng đột nhiên co rút lại, hắn hông ngờ sẽ có chuyện như vậy. Nhưng mà lúc này cũng không phải là lúc để kinh ngạc nữa. Hắn lập tức nhìn xuống dưới.
“Lý Hỏa Vượng, nếu như ngươi đã biết rồi vậy sợ là ta không thể mang ngươi đi được. Cái này gọi là đập nồi dìm thuyền, chỉ khi đi vào đường cùng thì ngươi mới có thể thi triển toàn bộ năng lực của mình. “Nhưng đừng hoảng sợ, ngươi vẫn còn có đường sống. Nếu ngươi có thể tự mình tu chân và đưa bản thân quay về Thanh Khâu, điều đó có nghĩa là hiện tại ngươi đã tu chân thành công rồi. Nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm, mặt này?”
phá cục ở ngay bên trong. Suy nghĩ kỹ đi, thứ nào ngươi có thể tu chân ra mà có thể giải quyết tình cảnh trước “Ta có thể tu chân ra và giải quyết đồ vật trong tình cảnh hiện tại?” Những hình ảnh khác nhau mà hắn đã trải qua không ngừng tái hiện trong tâm trí hắn.
Đồng tử của Lý Hỏa Vượng đột nhiên co rút lại cực nhỏ, hắn lập tức nghĩ tới điều gì đó rồi ấn huyệt thái dương của mình, vẻ mặt tu chân trở nên đau đớn. Một bóng người màu trắng như ẩn như hiện trong không trung. Tuy nhiên, dù đầu của Lý Hỏa Vượng nổi đầy gân xanh, sưng phồng lên như thọ tinh, nhưng bóng người đó vẫn không đi ra.
Mắt thấy tất cả vải đỏ trên đỉnh đầu bắt đầu bơm máu, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. Hắn rút thanh Tích Cốt kiếm sau lưng ra, cợt cắm xuống mặt đất.
Khi hắn nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm của thanh Triền Cốt kiếm. Khi hắn liên tục tu chân, máu mũi chảy ra, mạch máu cũng vỡ ra, toàn bộ đầu hắn dần dần nứt ra.
Ngược lại, cạnh Tích Cốt kiếm bắt đầu nhanh chóng mọc xương trắng. Lúc đầu là xương, sau đó là da thịt và cuối cùng là quần áo của thư sinh.
“Đùng” một tiếng, chiếc quạt xếp màu trắng lập tức mở ra, bốn chữ to rồng bay phượng múa bên trong xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Trời sinh ta tài”
Trong làn mưa to, một vị thư sinh áo trắng đứng đó, không ăn nhập gì với mọi thứ xung quanh.
Đó là Gia Cát Uyên, Gia Cát Uyên đã chết, được Lý Hỏa Vượng tu ra nhờ Tích Cốt kiếm.
Gia Cát Uyên quan sát xung quanh, hiểu ngay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tay hắn nắm chặt bút lông cán dài của mình, hời hợt chấm một điểm lên sắc đỏ rồi siết chặt ngón tay, dùng sức vạch vào đám người chân gà trước mặt.
Lúc này cây bút trong tay Gia Cát Uyên như bút của phán quan địa phủ, nơi nó chạm đến, tất cả người chân gà đều không còn tiếng thở, nhang trong lò thoáng chốc bị dập tắt, không còn thắp lên được nữa.
Gia Cát Uyên xoay người, nhìn Lý Hỏa Vượng:
“Lý huynh, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.