Chương 1140: Đồng Minh
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng kiên định chậm rãi hít sâu một hơi, Bành Long Đằng nhấc theo cây kích khổng lồ dần dần xuất hiện sau lưng Lý Hỏa Vượng.
Mắt thấy không khí giương cung bạt kiếm sắp chạm đến đỉnh điểm, lúc Lý Hỏa Vượng chuẩn bị liều mạng, bóng dáng Huyễn Tẫn khoác áo bào đỏ, bỗng trồi lên từ mặt đất.
“Đừng nhúc nhích, ta đưa ngươi rời khỏi đây.
Huyễn Tẫn nhỏ giọng nói với Lý Hỏa Vượng xong, sáu bàn tay khô quắt với móng tay dài mảnh duỗi ra khỏi áo bào đỏ. Bắt đầu bắt quyết niệm chú.
Sáu bàn tay cùng lúc phối hợp nhau bắt quyết, Lý Hỏa Vượng không biết quyết được bắt ra, cũng nghe không hiểu chú mà Huyễn Tẫn đang niệm.
Nhưng điều Lý Hỏa Vượng có thể nhìn ra là, một mảnh rừng trúc xanh ngắt từ rìa tầm mắt của hắn, nhanh chóng xoay chuyển như một bức tranh, bao phủ hết toàn bộ Pháp Giáo đang vây quanh mình.
Chờ khi họ đến khu rừng xanh biếc, trời bên ngoài hửng sáng, không khí căng thẳng thoáng chốc tan biến không còn gì, Lý Hỏa Vượng vừa nãy còn trong vùng nguy hiểm nháy mắt đã thoát khỏi nguy cơ.
Lý Hỏa Vượng nhìn Huyễn Tẫn với vẻ ngạc nhiên, không thể không nói, hiếm khi cái tên này đáng tin như vậy, cuối cùng đã có cảm giác của đồng minh.
“Ngươi có pháp thuật thần thông gì vậy? Tiện quá đi mất, chỉ cần muốn chạy, bất kỳ lúc nào cũng có thể chạy, nhưng tại sao lần trước phép thần của ngươi không cần niệm chú, lần này lại phải niệm chú vậy?”
Huyễn Tẫn xoay người lại, nhìn Lý Hỏa Vượng với vẻ phức tạp:
“Không thể trả lời, nếu ngươi đã nói con người của ta rất thích giấu riêng cho mình, ngươi cảm thấy ta sẽ dạy ngươi à?”
Nghe thấy câu đó, ấn tượng mà Lý Hỏa Vượng dành cho hắn vừa tăng lên rất nhiều chớp mắt lại rớt xuống không ít.
Nhưng nghĩ đến lúc nãy hắn đã cứu mình, Lý Hỏa Vượng cũng không nói ra sự bất mãn trong lòng:
“Kẻ cầm dù ban nãy là ai thế? Thoạt nhìn không dễ đối phó.
Huyễn Tẫn giơ ba ngón tay trái lên, nhanh chóng tính toán:
“Không biết, ít nhất ta không tính ra được.
“Ngay cả ngươi cũng không biết?”
Lý Hỏa Vượng lập tức cau mày, xem ra tên đó rất khó đối phó, nguy hiểm hơn là hắn đã bị nhìn chằm chằm.
Bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể bị Pháp Giáo mai phục thêm lần nữa, sau này khi hắn làm việc sợ là phải kín đáo hơn mới được.
Nhưng đó cũng không phải kế lâu dài, dù sao chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm, làm gì có chuyện ngàn ngày phòng trộm.
“Ngươi không cần suy nghĩ chuyện Pháp Giáo mai phục, chỗ ta có chuyện này cần ngươi làm, chỉ cần làm xong, căn cơ của Pháp Giáo tại Tứ Tề cũng sẽ bị rút ra. Nghe thấy câu này, Lý Hỏa Vượng chậm rãi quay đầu lại, nhìn Huyễn Tẫn chờ hắn nói tiếp.
“Thám tử khi trước phái ra ngoài chết hết rồi, nhưng lạt ma trong miếu âm đã gọi hồn hắn về, tin tức trong não của Thái Sơn Thạch không sai, quả thật Pháp Giáo có động tác lớn.
“Họ muốn tập trung chúng ta lại một chỗ với nhau, tế trời bái thần muốn một mẻ tóm gọn chúng ta.
“Hừ!”
Lý Hỏa Vượng hừ lạnh một tiếng:
“Họ nghĩ hay thật!”
“Mặc kệ họ nghĩ thế nào, nhưng nếu bây giờ đã biết, tất nhiên phải nghĩ cách phá hoại tính toán của đối phương, suy nghĩ của ta là tương kế tựu kế.
“Ồ? Ngươi nói thử xem.
“Ta không nói chuyện này cho người bên dưới biết, vẫn bước đi theo tính toán của Pháp Giáo, ta sẽ cố hết sức gây ra động tĩnh lớn “Đợi thu hút tầm mắt của Pháp Giáo, ngươi sẽ giương đông kích tây, dẫn theo người phá hoại kế hoạch của Pháp Giáo.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ta? Ngươi cố ý cứu ta ra ngoài, là để ta đi làm chuyện đó?”
Lý Hỏa Vượng dùng đầu ngón tay chỉ vào ngực mình.
“Thế nào? Ngươi không muốn đi? Trước đây chẳng phải ngươi muốn ngăn cơn sóng dữ, cứu bách tính trong biển lửa sao?”
“Tất nhiên ta muốn, chỉ là ta cảm thấy ngươi lại lấy ta làm con cờ?”
Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày, hắn cảm giác trong lời nói của Huyễn Tẫn có điều che giấu, hơn nữa đây không phải lần đầu cái tên này làm vậy.
Huyễn Tẫn rút sáu bàn tay về:
“Cái gì con cờ hay không, ta và ngươi đều muốn đối phó Pháp Giáo.
“Vậy sao? Thế ngươi nói xem, để đối phó Pháp Giáo, ngươi đã làm những gì? Tại sao nhất định phải để ta đi làm?
Tự ngươi đi không được sao?”
“Haiz, bây giờ ta không lợi hại như ngươi, sống lâu như vậy rồi thế mà không so nổi với người trẻ tuổi, thật sự tự thẹn không bằng”
“Ngươi bớt giở chiêu này với ta đi, ngươi còn điều che giấu phải không? Được, ta không làm chuyện này nữa, ngươi thích tìm ai làm thì tìm!”
Lý Hỏa Vượng nói xong, chuẩn bị xoay người bước ra khỏi rừng trúc.
Chính vào lúc Lý Hỏa Vượng sắp bỏ đi, giọng nói Huyễn Tẫn truyền đến từ sau lưng:
“Đợi đã”
Giọng nói của hắn trở nên uy nghiêm.
Bước chân Lý Hỏa Vượng dừng lại.
“Ngươi thật sự không biết tại sao ta không nói với ngươi à? Ngươi cảm thấy ta nên nói với ngươi sao?”
Lý Hỏa Vượng xoay người lại, nhìn Huyễn Tẫn trước mặt:
“Tại sao lại không được?”
“Người khác biết cũng chỉ là biết vậy thôi, còn ngươi biết sẽ gây ảnh hưởng không thể dự đoán được cho sự việc.
“Do ta là tâm bàn của Quý Tai? Hay vì năng lực tu chân của ta?”
Đối diện với câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Huyễn Tẫn không đáp gì cả.
“Nói những gì ngươi có thể nói, cho ta một khái niệm đại khái! Nếu không ta sẽ nghi ngờ mình ở bên ngoài dùng mạng đọ sức với người ta, còn đám người các ngươi lại tính kế sau lưng ta! !”
Huyễn Tẫn do dự rất lâu, cuối cùng lên tiếng:
“Chúng ta đang giúp đỡ”
“Các ngươi giúp ai?”
“Bên dưới đang đấu, bên trên tất nhiên cũng đấu, ngươi còn nhớ hay không, ngươi từng nói với ta một câu, tại sao không giải quyết phiền phức từ ngọn nguồn?”
Lý Hỏa Vượng nghe thấy câu này, đồng tử lập tức co rụt:
“Các ngươi có thể lẫn vào bên trong Bạch Ngọc Kinh? Ngươi có thể tiếp xúc với những ti mệnh kia! ? Các ngươi có thể giúp được ti mệnh? !”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.