Chương 1138: Tu Chân Giả
Sau hai nén hương, bên trong ngõ nhỏ đã bị máu loãng và thi thể hoàn toàn bao phủ, hai người chồng chất vết thương còn sót lại nhìn nhau, Hồ Bưu là một người trong số đó.
Hắn đứng ở đó lung lay sắp đổ, liên tục lầm bầm nói:
“Đây là của ta… rõ ràng là của ta.”
Mà lúc này, Lý Hỏa Vượng đang đứng ở trên mái hiên nhìn thảm kịch xảy ra bên dưới. Đá không thể nấu nhừ được, cái này thật ra chỉ là tính toán của Lý Hỏa Vượng mà thôi.
Sau khi nhìn thấy người cuối cùng không thể chờ đợi mà nuốt thứ kia xuống bụng nhưng lại không thể trở thành tiên, khi nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng sụp đổ kia, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười.
Không thể không nói, cảm giác đùa bỡn người khác thật sự rất tốt, đặc biệt là kẻ địch của mình.
Khi cảm nhận được Phi Cương kia không ngừng tràn vào trong cơ thể mình, Lý Hỏa Vượng hài lòng gật đầu, trực tiếp nhảy xuống dưới, một cước đá bể đầu người kia.
Giờ phút này, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng hiểu rõ vì sao một khi đùa giỡn Tọa Vong Đạo lại đùa giỡn nhiều người như vậy. Bởi vì dù Phi Cương do lừa gạt phàm nhân có ít đi nữa thì chỉ cần góp gió thành bão thì cũng là một phần thu nhập rồi.
Hơn nữa một số cao thủ của Tọa Vong Đạo, thậm chí còn thích thiết kế cục, chỉ cần giữ gìn tốt cục này, không bút cũng có thể tiếp tục lâu dài, không ngừng cuồn cuộn dâng lên như suối nguồn.
Thiết lập cục có thể phức tạp cũng có thể đơn giản, thậm chí vừa vặn chỉ cần một cái tin vịt là được, trò lừa bịp Súc Dương mấy năm trước mình gặp phải lại là một cục của Tọa Vong Đạo.
So sánh với Phi Cương cảm nhận được càng ngày càng nhiều, Lý Hỏa Vượng cảm thấy tâm tính trong lòng mình trở nên càng ngày càng quan trọng hơn.
Hắn trước đây luôn không phân rõ thật giả nhưng theo số lần lừa gạt ngày càng nhiều, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự khác biệt giữa sự thật chân chính cùng với cái giả thật sự.
Tọa Vong Đạo dễ dàng lừa gạt nhiều lần liền mất đi sự thành thật, dễ dàng cảm thấy mọi thứ đều là giả.
Lễ nghĩa liêm sỉ là giả, bạn bè người thân cũng là giả thậm chí ngay cả chính mình cũng có thể là giả.
Nếu mọi thứ đều là giả vậy thì khi làm việc dĩ nhiên không có gì kiêng kỵ nữa.
Tu chân không tu giả dễ bị tẩu hỏa nhập ma, tu giả không tu chân cũng tương tự như vậy.
Thực ra Tọa Vong Đạo là kẻ điên tu giả đến độ tẩu hỏa nhập ma, chỉ là trước giờ tất cả mọi người chưa từng thấy tu chân giả tu luyện thành công, họ bao gồm cả chính Tọa Vong Đạo đều cảm thấy trạng thái này mới là chính xác.
“Đáng buồn, thật đáng buồn.
Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm nói, có lẽ chuyện này đầu tử đã biết, chỉ là hắn lún quá sâu, muốn quay đầu e rằng rất khó.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu, mổ bụng người trước mắt, lấy hòn đá đã mềm nhũn ra.
Một xúc tu chui vào từ rốn, kéo thứ đó ra nhét vào lại.
Những hòn đá nấu nhừ do đám tín đồ Pháp Giáo tranh cướp thật ra là là gan cắt ra của Lý Hỏa Vượng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn từng tìm qua vật thay thế khác, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy thứ này là thích hợp nhất.
“Cha, gần đây ngươi đang làm gì vậy? Ta thấy hơi khó hiểu.
Trên cổ Lý Tuế nứt ra hai khe hở, lộ ra đôi mắt của Lý Tuế.
“Ta đang lừa họ”
“Thì ra đây chính là lừa gạt.
Lý Tuế lập tức bừng tĩnh hiểu rõ, nàng đã học được thêm vài thứ mới mẻ từ cha mình.
Nếu đã đạt được mục đích của mình, Lý Hỏa Vượng cũng nên rời khỏi chỗ này.
Bây giờ hắn đang ở lãnh địa mà Pháp Giáo chiếm lĩnh ở Tứ Tề, động tĩnh này tất nhiên sẽ khiến Pháp Giáo phản ứng lại rất nhanh.
Nghe tiếng bước chân sau lưng, Lý Hỏa Vượng lập tức hiện thân, quẹt lên mặt, gương mặt nhanh chóng biến thành dáng vẻ của Hồ Bưu đã chết.
Hắn chặt tay phải của mình, ném xuống đất, biểu cảm đau đớn nằm dưới đất.
“Nhanh lên! Hắn chạy về phía bên đó!”
Lý Hỏa Vượng run rẩy nhấc ngón tay rướm máu, chỉ đường cho tín đồ Pháp Giáo đang đuổi đến.
Thấy tín đồ Pháp Giáo phẫn nộ đuổi theo hướng mình chỉ, Lý Hỏa Vượng lập tức đứng dậy, nhặt cánh tay dưới đất lên lén lút đi theo sau lưng họ.
Chờ đám người đó phản ứng lại, phát hiện mình bị lừa đồng thời bắt đầu quay lại, Lý Hỏa Vượng đã chậm rãi biến mất theo hướng mà bọn hắn từ bỏ truy đuổi.
Chờ Lý Hỏa Vượng đổi sang gương mặt khác, đến một huyện thành hoang vắng, nguy cơ bị truy vết đã được giải trừ.
Lý Hỏa Vượng ngồi trong sảnh lớn của một tòa khách điếm, bận rộn lâu như thế hắn cũng đói rồi: “Chủ tiệm, mang chút đồ ăn lên”
“Vâng! Nhưng mà khách quan à, trong thời buổi loạn thế hiện nay có vài thứ không dễ vận chuyển, ta chỉ có thể xem thử đồ trong nhà bếp, có món gì sẽ nấu món đó cho ngươi.
“Không sao, có thể ăn no là được”
Rất nhanh, nửa đầu dê kho thơm nức mũi được đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, bên cạnh còn kèm theo hai miếng bánh nướng mềm.
“Khách quan, đây là tương đậu, đây là giấm, ngươi cắt thịt đầu dê ra, rưới chút tương dấm kẹp chung với bánh nướng, ăn ngon lắm đấy.
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm đầu dê một lúc, khi thấy đầu dê kia không hề giống lần trước há miệng nói gì đó với mình, hắn mới cầm con dao nhỏ bên cạnh bắt đầu dùng bữa.
Sau khi tiếp tục tu giả, Lý Hỏa Vượng phát hiện tác dụng phụ khi mình tu chân thật sự đã hồi phục rất nhiều. Ít nhất không cần lo lắng người bên cạnh đều do mình tu ra.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.