Chương 1133: Buông Bỏ
Thực sự rất khó tưởng tượng, tòa thành trì lớn như vậy, một tháng trước vẫn còn thuộc vòng kiểm soát của pháp giáo, nhưng giờ đây, bọn họ đã chiếm được, thuộc về Đại Lương.
Mảnh vải đen đã từng xuất hiện khắp thành và cả khăn mũ trắng cũng biến mất, trên người họ là ấn hoa sen màu trắng trên trán.
“Thánh nữ đại nhân! Thánh nữ đại nhân đến rồi!”
“Mau! Con trai, dập đầu với thánh nữ đại nhân đi! Cầu xin thánh nữ đại nhân phù hộ cha ngươi sớm ngày trở về.”
Chỉ cần là tín đồ Bạch Liên Giáo, tất cả lập tức phủ phục dưới đất, cũng gần quỳ hết nửa con phố.
Ban đầu pháp giáo mở rộng nhanh thế nào, thì bây giờ Bạch Liên Giáo mở rộng nhanh thế ấy, đặc biệt là có sự hỗ trợ thúc đẩy của triều đình.
Bây giờ trong thành trì đều dán cáo thị, bất kể tín giáo phái nào, đều phải tín một giáo, bất kỳ ai dám không tin vào giáo phái, thì giết thẳng luôn.
Tuy cách này đơn giản thô bạo, nhưng vô cùng có hiệu quả với sự thâm nhập của pháp giáo chỉ cần tin vào Vô Sanh Lão Mẫu, thì không có bao nhiêu người gửi gắm hy vọng vào Vu Nhi Thần nữa.
Những việc Vu Nhi Thần nói, thì Vô Sanh Lão Mẫu cũng có thể làm được, tại sao không tin vào một giáo phái không dễ dàng chém giết.
Bạch Linh Miểu dìu dàng ôn hòa nhìn bọn họ, chẫm rãi đi đến trước mặt bọn họ.
Cùng với tay của Bạch Linh Miểu lướt qua đầu một số người, khiến những người này lập tức cảm thấy hưng phấn vui vẻ, cảm thấy mình được Vô Sanh Lão Mẫu chiếu cố.
Khi nhìn thấy một người ăn xin bị thương đang giãy dụa bò về phía mình, Bạch Linh Miểu đi đến trước mặt hắn.
Ánh mắt hắn nhìn Bạch Linh Miểu tràn đầy khẩn cầu.
“Thánh…thánh nữ đại nhân, cha mẹ ta và cả anh cả anh hai ta đều chết rồi, ta tin Bạch Liên Giáo các chúng ta, bọn họ thực sự có thể không thần làm cô hồn dã quỷ, thực sự có thể sống yên ổn ở quê nhà chân không sao?”
Nhìn cái bụng bắt đầu có giòi nhặng và khuôn mặt màu vàng nến rõ ràng không bình thường của đối phương, Bạch Linh Miểu biết e rằng cậu bé này sẽ không sống được mấy ngày nữa.
Bất kể chiến tranh nổi lên thế nào, người chịu khổ mãi mãi là người dân.
“Đúng thế, ngươi yên tâm đi, bây giờ cha mẹ ngươi và cả anh trai em gái ngươi đều ở quê hương chân không.”
Nàng đưa tay vỗ nhẹ lên đầu của cậu ăn xin, khiến khuôn mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng.
“Vậy tốt quá rồi, ta sắp được đi gặp bọn họ rồi.”
Nhìn thấy đối phương cười vui vẻ, Bạch Linh Miểu lấy ra cái mõ bên hông gõ nhẹ, chẳng mấy chốc dưới sự hỗ trợ của tiên gia bạch gia, sức khỏe và cơ thể thiếu niên đó lập tức hồi phục rất nhiều.
“Cha mẹ ngươi còn nói, bảo ngươi phải sống thật tốt, bọn họ còn mong ngươi có con cháu đầy nhà đấy.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ta sẽ làm thế! Ta sẽ sống tốt! Tôi sẽ xây dựng lại từ đường của nhà họ Dao chúng ta! Ta sẽ lấy vợ sinh con truyền đời!”
Bạch Linh Miểu đứng lên, an ủi những người khác như an ủi thiếu niên đó.
Đợi nàng về đến một đường khẩu của Bạch Liên Giáo, thì nhìn thấy Lữ Tú Tài đang chuyên tâm giải đáp một số vấn đề về tu luyện cho tín đồ Bạch Liên Giáo.
Hiện giờ Lữ Tú Tài đã khác hoàn toàn so với lúc mới đến, hai bên má hắn hõm xuống, cũng đã mất hết răng, chỗ xương quai xanh băng một miếng vải thấm máu, chỗ đó cũng bị mất lớp da.
Tay áo bên trái cũng trống rỗng, tay phải cũng chỉ còn lại bốn ngón tay không có móng tay, lại kết hợp với vết sẹo toàn thân, trông vô cùng thảm hại.
Tuy “Đại Thiên Lục” có thể khiến Lữ Tú Tài sống sót từ trong máu thịt thảm hại dị thường đó, nhưng cùng với đó, hắn cũng phải bỏ ra một số thứ trên người.
Nghe thấy giọng của Bạch Linh Miểu, Lữ Tú Tài nhếch miệng vui vẻ vẫy cánh tay chỉ còn bốn ngón với nàng.
“Sư nương! Đã lâu không gặp! Có thấy sư phụ ta không?”
Lữ Tú Tài với vẻ thù hận thâm sâu đã biến mất, dáng vẻ tự nhiên đó, dường như Lữ Tú Tài ban đầu đã trở về.
Bạch Linh Miểu cảm nhận vết thương không đóng vảy trên người hắn với vẻ mặt phức tạp.
“Về đi, về thôn Ngưu Tâm đi. Cha ngươi chỉ bị điên thôi, hắn chưa chết, đừng quên còn có cháu gái của ngươi nữa.”
Lữ Tú Tài vẫn tươi cười.
“Không sao, đám người Cẩu Oa, Triệu Ngũ sẽ chăm sóc họ, lúc trước ta đã thề trước mặt cha ta, ta vẫn còn chưa giết đủ đám pháp giáo súc sinh đâu.”
“Chỉ cần pháp giáo còn tồn tại một ngày, thì ngày đó ta không thể về.”
Lữ Tú Tài với vẻ hận thù thâm sâu vẫn chưa biến mất, chỉ là hắn học được cách che giấu một số chuyện trong lòng thôi.
Bạch Linh Miểu thở dài một hơi.
“Tú Tài, nhiều người đối phó pháp giáo như vậy, thêm hay bớt một mình ngươi cũng không sao, ngươi cũng nên buông bỏ rồi.”
Có thể dự đoán cứ tiếp tục thế này, không bao lâu nữa, Lữ Tú Tài thực sự sẽ chết, đoàn nhà họ Lữ đã chết đủ rồi, nàng thực sự không muốn Lữ Tú Tài đi trên con đường không thể quay đầu.
Nghe thấy lời khuyên của đối phương, nụ cười trên gương mặt Lữ Tú Tài dần biến mất, nhìn Bạch Linh Miểu hỏi.
“Vậy sư nương, ngươi đã buông bỏ được chưa?”
Nghe Lữ Tú Tài nói vậy, trong lòng Bạch Linh Miểu chợt run lên, một ít ký ức mà nàng che giấu chợt dâng lên trong lòng.
Nàng rất muốn nói là chính mình đã buông xuống rồi nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.