3
Vì vậy, tối hôm đó, ta nhờ người tặng Thẩm Nhiên một cây mẫu đơn trắng.
Nhưng không để lộ là ta tặng.
Chỉ cần hắn nhìn thấy bông hoa này là đủ rồi.
Đây là loài hoa định tình của hắn và bạch nguyệt quang kia.
Hai người họ năm xưa chính là dưới gốc mẫu đơn trắng như thế này mà trao nhau nụ hôn định tình.
Đúng như ta dự đoán.
Thẩm Nhiên nhìn thấy cây mẫu đơn trắng đó mà khóc đến đau đớn.
Ôm bài vị bạch nguyệt quang của hắn mà khóc suốt đêm.
Đến khi trời gần sáng.
Hắn say khướt trở về.
Ta đang nghi ngờ tại sao hắn vẫn chưa đến tìm ta thì ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động lạ.
Ta quay người nhìn lại, phát hiện Thẩm Nhiên đã nhảy qua cửa sổ vào.
Ta giả vờ mừng rỡ chạy đến đón.
Sau đó bị hắn ôm eo ngã xuống giường.
Đầu hắn như một con chó cọ tới cọ lui trên người ta.
Ta lập tức nhíu mày ghê tởm.
Xác định hắn đã say đến mức mất trí rồi,
Ta trực tiếp hất một ống tay áo thuốc mê làm hắn ngất đi.
Dùng lại chiêu cũ để dựng hiện trường cho mình.
Hôm sau, Thẩm Nhiên nhìn ta đang ngủ say, vô cùng thỏa mãn đi chầu.
Hắn vừa đi, lão quản gia đó lại xuất hiện, tay bưng một bát thuốc.
Ta vẫn ngoan ngoãn uống hết.
Lần này đại phu nhân không triệu kiến ta.
Nhưng ta chủ động tìm đến.
Người nha hoàn từng ở chung phòng với ta đang quỳ trước mặt mọi người khóc lóc kể tội ta.
Đại khái cũng chỉ là vu khống ta quyến rũ tướng quân.
Thực ra đại phu nhân vốn định cảnh cáo ta một chút là xong.
Dù sao thì nam nhân nào mà chẳng có tam thê tứ thiếp.
Nhưng nha hoàn này không nên, không nên trước mặt nhiều tiểu thư khuê các khiến đại phu nhân mất mặt.
Vì vậy khi ta xuất hiện.
Đại phu nhân mặt mày u ám bảo ta quỳ xuống.
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống đất.
Ngoan ngoãn hành lễ, sau đó tặng đại phu nhân một ánh mắt khiêu khích.
Những tiểu thư xung quanh đều nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường.
Dù sao thì những người như họ, những người chắc chắn sẽ trở thành chính thê của người khác, khinh thường nhất chính là loại tỳ nữ dựa vào thân thể để lên vị như ta.
“Đại phu nhân đừng tức giận nữa, tức hỏng người thì tướng quân chẳng phải càng không muốn đến tìm người nữa hay sao.”
Ta cười duyên, sờ sờ mặt mình.
“Dù sao thì người cũng dựa vào khuôn mặt này mới gả vào được, ta cũng dựa vào khuôn mặt này mới gả vào được, giữa ta và người có gì khác nhau đâu?”
“Ngươi to gan!”
4
Đại phu nhân sao có thể chịu đựng được việc ta đem mình ra so sánh với nàng.
Nàng là nữ nhi của Hoài An Quận chúa, chuyện nhục nhã nhất đời này của nàng chính là bị coi như thế thân của thương nữ kia mới có thể gả vào phủ tướng quân.
Bây giờ ta lại trước mặt mọi người khiến nàng mất mặt.
Sắc mặt nàng lập tức tối sầm lại.
Sai người đè ta xuống dùng hình kẹp tay.
Ta còn may mắn không phải bị tát vào mặt, dù sao thì mặt sưng lên thì không đẹp.
Như vậy thì ưu thế duy nhất của ta cũng không còn.
Ngón tay ta bị nhét vào ván kẹp.
Ta lập tức kêu lên một tiếng.
Nhưng vẫn cố chịu không kêu thảm.
Vì vậy khi tướng quân tan chầu về, nhìn thấy chính là ta nước mắt lưng tròng.
Toàn thân đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mang theo chút vẻ đẹp yếu đuối cầu xin đại phu nhân.
“Đại phu nhân, thiếp không cầu danh phận, chỉ ngưỡng mộ tướng quân, thiếp có lỗi gì?”
“Thiếp chỉ muốn ở bên tướng quân, thiếp chưa từng mơ ước điều gì khác, xin đại phu nhân thành toàn!”
“Tỳ thiếp chưa từng nghĩ đến chuyện thay thế đại phu nhân! Nếu có thể, tỳ thiếp nguyện đời đời kiếp kiếp hầu hạ bên đại phu nhân và tướng quân. Xin đại phu nhân thành toàn!”
Tướng quân bỗng nảy lòng thương hại với ta.
Nhìn thấy ta thảm hại như vậy.
Hắn luôn nhớ đến năm xưa bạch nguyệt quang của hắn tìm đến.
Cũng yếu đuối như vậy, như thể cả thiên hạ này nàng chỉ có thể dựa vào một mình hắn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVì vậy hắn nhanh chóng đi đến bên ta, trực tiếp ôm ta vào lòng.
Sau đó quay người quát đại phu nhân: “Ngươi muốn làm loạn đến bao giờ?”
“Ngươi hãy nhận rõ thân phận của mình, đừng dựa vào việc mình là nữ nhi của Hoài An Quận chúa mà kiêu ngạo như vậy.”
“Nàng là thiếp thất của phủ tướng quân ta, không phải nô tỳ của ngươi!”
“Nếu còn để ta thấy ngươi bắt nạt nàng, đừng trách ta trở mặt vô tình đuổi ngươi đi!”
“Đừng quên, năm xưa là nhà ngươi thấy ta nắm giữ quân quyền mới để ngươi thành hôn với ta.”
“Ta cưới ngươi cũng chỉ vì ngươi có vài phần giống nàng ấy!”
“Hãy n hận rõ thân phận của mình!”
Đại phu nhân run rẩy đứng lên trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi vì một nô tỳ mà nhục mạ ta như vậy sao?”
Sắc mặt Thẩm Nhiên đầy vẻ không kiên nhẫn, không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của đại phu nhân, quay người bỏ đi.
Trong lòng hắn, không hề cảm thấy mình là người trèo cao lên đại phu nhân.
Hắn là người từng bước từng bước từ dưới đáy xã hội leo lên vị trí tướng quân, tự cho mình là cao quý, nếu không thì ngày trước cũng chẳng sỉ nhục muội muội ta, nói nó ngay cả việc xách giày cho hắn cũng không xứng.
Những người xung quanh từ khi Thẩm Nhiên bắt đầu mất kiên nhẫn thì đã lần lượt rời đi.
Sợ rằng lửa cháy đến người mình.
Còn ta lúc này yếu ớt dựa vào lòng hắn.
5
Nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn.
“Hôm nay lại gây phiền phức cho tướng quân rồi.”
Ta nhẹ giọng nói.
“Không sao, là lỗi của ta, không ngờ nàng ta lại là loại nữ nhân độc ác như vậy, đối với nữ tử yếu đuối như ngươi cũng có thể ra tay tàn nhẫn như thế.”
Ta cười gượng: “Không thể vì ta mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa người và đại phu nhân.”
“Dù sao thì yêu người là lỗi của ta.”
“Ta cũng hiểu, đại phu nhân chỉ là quá yêu người mà thôi.”
Ta sắp bị chính mình làm cho buồn nôn chết mất.
Nhưng lời này lại khiến Thẩm Nhiên rất vừa lòng.
“Ta biết, nếu không phải như vậy, nàng ta cũng sẽ không liên tục trừng phạt ngươi.”
“Ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
Hắn cứ thế ôm ta đi đến y quán.
Bôi thuốc xong, hắn vỗ về đầu ta.
“Một lát nữa ta sẽ bảo người đưa ngươi về, ta phải đến doanh trại một chuyến.”
“Ngươi yên tâm, đợi vài ngày nữa ta sẽ để ngươi gả cho ta làm thiếp.”
“Tuy là thiếp nhưng ngươi yên tâm, đây chỉ là hư danh, đại phu nhân có gì thì ngươi cũng sẽ có, ta sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt ngươi nữa.”
“Ngươi cũng phải hiểu cho ta, dù sao thì đại phu nhân cũng là nữ nhi của quận chúa, còn ngươi chỉ là cô nhi.”
“Ta đã cố gắng hết sức, cho ngươi những gì tốt nhất rồi.”
Ta vô cùng cảm động gật đầu.
Sau đó lại nhớ ra điều gì đó.
“Tướng quân, ta có thể cùng người đến doanh trại xem không, dù sao thì…”
Ta có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Ta muốn hiểu thêm về người. Những gì ta hiểu về người đều chỉ có trong lời đồn mà thôi.”
Yêu cầu nhỏ nhặt này, Thẩm Nhiên sao có thể không đáp ứng.
Hắn ôm ta lên ngựa.
Một đường phi nhanh đến doanh trại.
Ta nhìn những người lính đang luyện tập xung quanh, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Dù sao thì về mặt cầm quân đánh giặc, hắn đúng là một tướng quân giỏi.
Nhưng về mặt nhân phẩm, hắn chính là một tên cặn bã.
Đêm hôm đó, cả hai chúng ta đều ngầm hiểu mà không đề cập đến chuyện về nhà.
Vì vậy, chúng ta cứ thế ở lại doanh trại.
Trong doanh trại đốt lửa trại.
Những người lính tụ tập thành từng nhóm ba bốn người uống rượu.
Xung quanh rất náo nhiệt.
Trong hoàn cảnh như vậy, cho dù Thẩm Nhiên không muốn uống thì cũng nhanh chóng bị chuốc say.
Hắn ôm vai ta, đưa ta đến một ngọn đồi nhỏ phía sau doanh trại.
Ngọn đồi này có thể nhìn thấy rõ sự phồn hoa dưới chân núi.
Những ngọn đèn le lói phản chiếu vào trong đôi mắt ta.
Khiến ta hiếm khi thất thần trong chốc lát.
“Đây là nơi ta và nàng từng thích đến nhất, chúng ta là thanh mai trúc mã.”
Hắn uống say rồi, dường như muốn quyết tâm kể cho ta nghe về lịch sử phấn đấu của hắn.
“Ta từng chẳng là gì cả, chỉ là một thường dân bình thường.”
“Sau đó nhờ vào nỗ lực của bản thân, từng bước trở thành tướng quân. Ta và nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng hứa sẽ luôn chờ ta, còn ta vì nàng, trên chiến trường liều chết chiến đấu.”
“Nhưng điều khiến ta không ngờ là, khi ta thành công trở về từ chiến trường, lại nhận được tin nàng bị cha mẹ đánh trọng thương, cuối cùng sắp chết.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.