6.
“Ông đánh tôi? Tống Chí Hằng ông dám đánh tôi.” Bà Lâm lập tức che mặt mình lại.
Vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn cha Tống Tránh.
Ánh mắt kia, thần thái kia, sự ngượng ngùng xấu hổ chỉ cần người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, rõ ràng hai người bọn họ có gì đó mờ ám.
“Tố Trân, tôi không cố ý mà.” Cha Tống Tránh vội vàng giải thích, căm hận nhìn về phía tôi: “Đều là con đàn bà đanh đá này, Tống Tránh, anh ly hôn nó ngay cho tôi.”
“Mẹ nó chứ, cái đồ không biết xấu hổ, bỏ vợ bỏ con để đi tìm người đàn bà khác. Mang tiếng là lãnh đạo mà kỷ luật Đảng đều chui hết vào bụng chó rồi hay sao?”
Đừng nói đến cha chồng, cho dù người đó có là cha ruột, đã là người không thể nói được đạo lý, không thể làm người đàng hoàng thì tôi đều giáo huấn cả.
“Loại đàn bà vô liêm sỉ, tiện nhân.”
“Lão già bỉ ổi, đê tiện nhà ông.”
Ông ta dám mắng thì tôi cũng dám cãi lại.
Cha Tống Tránh lại giơ tay lên định đánh tôi, tôi nắm chặt lấy cổ tay ông ta, trực tiếp vả vào bản mặt đáng ghét kia.
“Chát.”
Hai cái tát đều bằng tay của ông ta.
Một cái tát vào mặt bà Lâm, một cái tát vào mặt ông ta.
Thanh thúy vô cùng dễ nghe.
Ông ta đã mất hết mặt mũi, mất hết thể diện.
Ông ta tức giận lui về phía sau vài bước, bộ dáng như muốn ngất xỉu đến nơi.
Ông ta gọi hai đứa con gái đến: “Các con, các con đánh chết con khốn này cho cha.”
Lần trước, hai đứa con gái của ông ta đã bị tôi đánh đến bầm tím mặt mày, đến giờ còn chưa tan.
Trong lòng sợ hãi không dám tiến lên.
Ông ta uy hiếp nói: “Nếu bọn mày không chịu nghe lời ông đây thì đừng mơ tưởng có được một đồng tiền nào của tao.”
Hai đứa con gái ngu xuẩn của ông ta hung hăng tiến lên.
Bọn họ xắn tay áo đi về phía tôi.
Mẹ chồng tôi lập tức đứng trước mặt, muốn bảo vệ tôi.
Tôi kéo bà ra sau lưng Tống Tránh: “Bảo vệ tốt cho mẹ.”
Chỉ có hai bà chị gái này, tôi không thèm để vào mắt.
Tống Tránh lập tức gật đầu.
Kéo mẹ lui về phía sau vài bước, còn ra dáng động viên tôi: “Vợ ơi, cố lên.”
Cmn chứ.
Nếu không phải tình thế không cho phép, tôi đã thả like cho hắn, hô to 666 rồi.
Tôi đánh một trận với hai bà chị gái kia, đương nhiên vẫn chỉ có tôi đánh bọn họ là chủ yếu.
Đánh đến nỗi bọn họ phải gào khóc xin tha.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi nhận thua.”
Đúng là, hai bà chị này đã yếu lại thích ra gió, chẳng lẽ bọn họ thích cầu xin chịu thua lắm à.
Tôi vẫn rất tốt bụng, bọn họ đã nhận thua thì tôi sẽ thu tay lại.
Đi qua một bên nhổ một bãi nước bọt.
Vừa nãy đánh hơi quá tay, lỡ cắn vào miếng thịt bên trong khoang miệng rồi.
“Vợ ơi.”
Tống Tránh lập tức tiến lên, đỡ lấy cánh tay tôi, lo lắng hỏi: “Vợ à, em bị thương sao?”
“Lấy cho em chai nước.”
Động thủ đánh người cũng là hoạt động thể lực.
Mẹ chồng tôi còn nhanh hơn hắn, lập tức mở một chai nước khoáng đưa tới trước mặt tôi.
Trong mắt đều là sự quan tâm cùng lo lắng: “Chước Chước, con uống chậm một chút, lát nữa chúng ta đi bệnh viện xem sao.”
“Mẹ, con không sao.”
Người có chuyện gì chính là hai đứa con gái của bà.
Còn có cha Tống Tránh và bà Lâm hiện tại đang đứng ở cửa, khiếp sợ đến nỗi sắp ngất xỉu.
“…”
Bà ta ngập ngừng nói không ra lời.
Bà Lâm nghiêng ngả lảo đảo chạy mất.
Bộ dáng chạy trối chết kia thật sự rất buồn cười.
Cha Tống Tránh do dự một hồi lâu cũng không dám đuổi theo.
Trong nhà có náo loạn như thế nào, người khác chê cười ra sao cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục. Còn nếu như chuyện ông ta đã già mà còn làm loại chuyện không đứng đắn này, nói không chừng còn chẳng giữ được công việc hiện tại.
“Mày, mày…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMẹ chồng tôi bỗng nhiên đứng lên: “Tống Chí Hằng, ngày mai chúng ta phải ly hôn. Tôi muốn hai gian phòng và 100 vạn tiền gửi trong ngân hàng.”
“Nếu ông không chịu đi thì tôi sẽ đến đơn vị tìm lãnh đạo, phản ánh vấn đề tác phong mấy năm nay của ông và những chuyện thiếu đạo đức ông đã làm, tôi đảm bảo sẽ không bỏ sót một chuyện nào.”
7.
Cha Tống Tránh giơ tay muốn đánh mẹ chồng.
Tôi đạp một cước vào bụng ông ta khiến ông ta ngã nhào xuống ghế, đau đến nỗi phải gào khóc.
“Tôi nói rồi, ông còn dám động đến một ngón tay của mẹ thì tôi tuyệt đối không nhẹ tay đâu.”
“Ai u, ai u…”
“Cha, cha, cha không sao chứ.”
Mẹ chồng nhìn ông ta một cái, giữ chặt tay tôi: “Chước Chước, chúng ta không so đo với hắn. Mẹ đi thu dọn đồ đạc đây.”
Tôi nhìn bóng lưng mẹ chồng bỗng nhiên hơi còng xuống, tiến lên đỡ bà: “Mẹ, để con giúp mẹ.”
“Được, được.”
Bà xoay đầu lau nước mắt.
Tôi nghĩ, ở cái nhà này, tôi là người đầu tiên thật lòng đối đãi với bà, nguyện ý vì bà mà ra mặt che chở cho bà.
Khi còn bé, Tống Tránh bị cha quản giáo cực kỳ nghiêm khắc, thế nên hắn mới sợ cha mình như thế.
Mặc dù hắn biết rõ tình cảnh của mẹ nhưng cũng không dám mở miệng.
Cũng đừng nhắc tới hai bà chị gái kia.
Nếu chửi là đồ sói mắt trắng thì có hơi vũ nhục sói mắt trắng.
Còn chẳng bằng đám heo, chó ngoài kia, à không, thế thì càng sỉ nhục heo, chó hơn.
Hai người bọn họ không che chở cho mẹ mà còn nhục mạ bà nữa.
Đồ đạc của mẹ chồng rất ít, đồ đáng giá lại càng không có nhiều.
Chỉ một cái vali mà vẫn còn trống rất nhiều chỗ.
Tôi không nhịn được cảm thán.
Hơn nửa đời người này có ý nghĩa gì cơ chứ?
Làm trâu làm ngựa, bị ghét bỏ, bị khi dể, bị đánh chửi, bị phản bội…
“Mẹ.”
“Chước Chước, mẹ không sao, con đừng lo lắng.”
Bà còn quay sang an ủi tôi nữa.
“Chước Chước, con đọc nhiều sách như vậy, con giúp mẹ viết đơn ly hôn, mẹ chỉ tin con mà thôi.”
Trong nhà này, ngay cả con trai ruột mà bà cũng không tin.
Tôi không biết trong nhà có bao nhiêu tiền.
Căn nhà có bốn phòng, một người hai phòng, bà muốn 100 vạn thì viết 100 vạn vậy.
Một cắc cũng không cần.
Cha Tống Tránh còn đứng ở cửa kêu gào: “Ngay cả bà cũng dám mơ tưởng đến chuyện chia tiền sao, tiền là do ông đây kiếm được, bà tính cái rắm!”
Mẹ chồng tôi co rúm người lại: “Chước Chước, con nói lại cho mẹ nghe về luật pháp hôn nhân đi, mẹ muốn nghe thêm một chút.”
Tôi biết trong lòng bà đang không yên.
Sau khi tìm kiếm luật hôn nhân trên điện thoại di động, tôi đọc đi đọc lại cho bà nghe.
Thật lâu sau, bà mới cười nói: “Chước Chước, mẹ muốn ngủ một lát. Con phun một chút nước hoa cho mẹ đi, mùi đó thật sự rất thơm.”
“Được.”
Tôi nhìn mẹ chồng cuộn tròn ngủ say.
Còn tôi đi ra véo tai Tống Tránh.
“Vợ à, vợ à, vợ, đau, đau…” Tống Tránh che lỗ tai mình kêu lên thảm thiết.
“Đó là mẹ ruột của anh đấy mà anh không đau lòng sao, anh còn định chờ ai thương bà ấy nữa chứ? Anh không che chở bà ấy, để bà ấy bị nhục mạ lâu như vậy. Hai bà chị gái của anh đúng là loại sói mắt trắng, đến chó cũng chẳng bằng.”
“Tống Tránh, anh là đàn ông con trai, mặc dù nhiệm vụ kiếm tiền nuôi sống gia đình cũng quan trọng nhưng bảo vệ mẹ ruột, vợ con mới là điều trọng yếu nhất.”
“Cha anh cũng không phải mãnh hổ ăn thịt người gì mà anh không dám phản kháng lại vậy, chỉ cần một cước đã đạp bay ông ta rồi. Ông ta ngoài mạnh trong yếu, anh còn sợ ông ta sao?”
Tôi biết xúi giục Tống Tránh đánh cha là không đúng nên chỉ nói tới đây.
Tôi chỉ hy vọng hắn học được cách phản kháng lại cha hắn, học được cách che chở cho mẹ hắn.
Làm một đứa con có lương tâm, phân biệt rõ đúng sai, hiểu chuyện hiếu đạo, báo ân với đấng sinh thành.
“Vợ à, cảm ơn em.”
Tôi ‘ừm’ một tiếng, dù sao thì đây cũng là ông chồng do mình chọn.
Có là con chó thì cũng không thể vứt đi được.
Nếu vứt hắn đi rồi thì sao tôi có thể đưa mẹ chồng đi được nữa.
Tôi nhịn xúc động trong lòng muốn đánh hắn, cổ vũ hôn hắn một cái: “Ông xã cố lên.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.