11
Nhìn thấy tin tức về án tử hình của Thu Nguyệt, Tiểu Uyển trở nên càng lúc càng trầm lặng và héo úa.
Nhưng nàng ấy cũng học được cách nở nụ cười đối đãi với khách, luôn giữ vẻ mặt tươi cười.
Sau đó, nàng ấy lại bám vào một khách quen khác, hoàn toàn khác biệt với Bạch Thụy Lâm.
Đó là một tên sơn tặc khét tiếng, làm vua ở Nhị Long Sơn. Không ai biết tên thật của hắn, nhưng danh tiếng của “Sơn Trung Hổ” thì vang dội khắp nơi.
Sơn Trung Hổ chưa từng đọc sách, tổ tiên hắn làm nông qua nhiều đời. Sau này, cha hắn bị bức tử bởi các loại thuế, còn mẹ thì bị địa chủ cưỡng đoạt, cuối cùng tr//eo cổ t//ự v//ẫn.
Lúc mười lăm tuổi, Sơn Trung Hổ gia nhập sơn tặc, mang người trở lại giet tên địa chủ.
Sau khi thủ lĩnh cũ qua đời, hắn trở thành người cầm đầu, tiếp tục c//ướp bóc và làm đủ mọi việc xấu.
Hắn nổi tiếng với một chuyện: c//ướp một gia đình nghèo, thậm chí c//ướp luôn con gái của họ. Trước khi người cha bị giet, ông ta hỏi: “Anh cũng từng bị áp bức, từng là người nghèo. Sao anh lại xuống tay với một gia đình lương thiện như chúng ta?”
Sơn Trung Hổ b//ắn chet ông ấy bằng một phát súng: “Lắm lời.”
Chuyện đó không ai biết thật hay giả. Đã bao năm trôi qua, ký ức về hắn vẫn luôn ám ảnh ta từ những năm ta còn nhỏ, khi cha mẹ lấy câu chuyện về hắn để dọa ta.
“Con không ngủ, Sơn Trung Hổ sẽ đến bắt con đấy!”
Nhờ Tiểu Uyển, ta mới có dịp gặp Sơn Trung Hổ ngoài đời thật. Hắn khoảng bốn mươi tuổi, là một người đàn ông thô kệch, mặt đen nhẻm, không có gương mặt hung tợn, không răng nanh, mắt cũng không lộ vẻ dữ tợn.
Tiểu Uyển nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy tên c//ướp thật ngoài đời, trời ạ, lòng bàn tay hắn cứng rắn vô cùng, có một lớp chai dày. D//ao găm c//ắt vào tay hắn cũng không thấy m//áu, chắc phải dùng sức đ//âm mạnh lắm mới đ//âm thủng được. Ta cứ nghĩ bọn c//ướp đều mặc áo lông cừu trắng, hóa ra không phải vậy à?”
Ta không hiểu tại sao Tiểu Uyển lại quan tâm đến áo lông cừu. Khu vực này không phải nơi chăn cừu kiếm sống.
Hắn không đến thường xuyên, chỉ tầm mười ngày hoặc nửa tháng mới ghé một lần, và chưa bao giờ ở lại qua đêm.
Nghe nói hắn có rất nhiều phụ nữ, nhà nào ở Phấn Điệp Hộ cũng có người tình của hắn.
Nhưng hắn có một nguyên tắc: người phụ nữ nào hắn đã chạm vào, thì người đó không được phép chạm vào bất kỳ ai khác, phải ngoan ngoãn chờ hắn quay lại.
Tú bà sợ hắn, vì dù sao bà ta cũng là người giàu có. Nếu lỡ chọc giận Sơn Trung Hổ, hắn có thể đến giet sạch người trong lầu. Vì thế, Tiểu Uyển không còn phải tiếp khách nữa.
Có người bắt đầu trêu Tiểu Uyển: “Ngươi làm tốt, hãy để vị đại ca này chuộc ngươi ra ngoài. Ngươi sẽ trở thành phu nhân của hắn!”
Tiểu Uyển không đáp lại ngay, đến tối khi ta và Hồng Oanh không có khách ở lại qua đêm, chúng ta đến phòng nàng ấy tán gẫu. Chúng ta hỏi nàng có thật sự muốn cậy vào Sơn Trung Hổ hay không, nàng ấy trả lời: “Nếu ta nói là đúng thì sao?”
Hồng Oanh hỏi: “Tình nhân của Sơn Trung Hổ nếu xếp hàng, có thể từ cửa Túy Hương Lầu đến tận Bắc Kinh. Ngươi có gì để tranh giành với người khác?”
“Ta biết chữ.” Trong bóng tối, đôi mắt của Tiểu Uyển sáng rực: “Ta biết chữ, phụ nữ thì nhiều, nhưng quân sư thì không. Ta sẽ tìm cách để Sơn Trung Hổ mang ta ra khỏi đây. Khi đó, ta sẽ quay lại cứu các tỷ.”
Ta và Hồng Oanh nhìn nhau. Vì tình cảm giữa chúng ta trong thời gian qua, chúng ta đều khuyên nàng ấy.
“Đừng tin vào đàn ông quá nhiều, bài học từ Bạch Thụy Lâm vẫn chưa đủ sao?”
Tiểu Uyển hít một hơi thật sâu: “Ta biết các tỷ muốn tốt cho ta, nhưng giờ đây ta đã khác xưa, khác với khi mới đến đây và khác với lúc tin vào Bạch Thụy Lâm. Ta có thể cung cấp cho Sơn Trung Hổ thứ mà hắn cần nhất.”
12
Nửa tháng sau, Sơn Trung Hổ lại đến. Lần này, hắn thực sự đưa Tiểu Uyển ra khỏi lầu.
Ban đầu tú bà không đồng ý. Túy Hương Lâu kiểm soát việc kỹ nữ ra ngoài rất nghiêm ngặt. Nếu khách muốn dẫn họ ra ngoài, sẽ có người của lầu đi kèm, và khi đến giờ sẽ đón họ về, sợ rằng các nàng sẽ bỏ trốn.
Nhưng những quy định này không áp dụng cho Sơn Trung Hổ. Nếu hắn muốn giữ người, thì Túy Hương Lâu có thể làm được gì?
Chúng ta đều đoán xem liệu Sơn Trung Hổ có trả Tiểu Uyển về không. Hắn là một tên sơn tặc tàn nhẫn, liệu có giet Tiểu Uyển luôn không?
Ba ngày sau, một thuộc hạ của Sơn Trung Hổ trở lại, mang theo một túi bạc năm trăm lượng.
Hắn ném túi tiền xuống chân tú bà: “Cô nương Tiểu Uyển đã được đại ca chúng ta chuộc ra.”
Chỉ một câu, nói xong rồi đi. Tú bà xốc túi bạc rồi chửi: “Chỉ năm trăm lượng mà đã c//ướp được người! Lão già kia, sớm muộn gì cũng chet trên tay đàn bà thôi!”
Hồng Oanh kéo tay áo ta. Ta quay lại nhìn, thấy sắc mặt nàng ấy tái nhợt.
Từ khi nàng ấy nói rằng ông chủ Lý nhiễm bệnh đến bây giờ, đã rất lâu rồi, đáng lẽ triệu chứng của nàng ấy phải rõ ràng, và sớm muộn gì khách cũng sẽ phát hiện.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChúng ta đều rất sợ điều này. Làm cái nghề này dễ nhiễm bệnh, ta đã tận mắt chứng kiến bốn người tỷ muội bị bệnh, hạ thân bị tú bà dùng bàn là nóng chườm, dùng k//éo c//ắt da thịt, da thịt ch//áy đen, m//áu thịt lật ra, nhưng tú bà nhất quyết không đưa họ đi khám bác sĩ.
Những cô nương mắc bệnh không ai muốn nhận, ngay cả những nơi rẻ mạt cũng từ chối, chẳng có ai mua được họ. Họ đều bị A Hải dẫn đi “xử lý”. Và họ bị “xử lý” ra sao, chẳng ai trong chúng ta biết.
Từ lúc Hồng Oanh nói ra chuyện đó, ta đã chờ đợi ngày này.
Cũng như khi ta chờ bản án tử hình của Thu Nguyệt, ta chỉ biết là ngày đó sẽ đến. Mỗi khi nghĩ về nó, cảm giác nặng nề luôn bủa vây, nhưng ta chẳng bao giờ biết chính xác đó là ngày nào.
Ta thấy sắc mặt Hồng Oanh dần trở nên tái nhợt, nhưng không có gì xảy ra. Ta không hỏi nàng ấy đã tránh được chuyện này thế nào.
Dù làm nghề này, ta vẫn giữ chút tự trọng với những người khác. Tỷ muội đồng cảnh ngộ, tất cả chúng ta đều muốn sống giống như một con người, tại sao phải làm khó nhau?
Nàng ấy cứ thế mang gương mặt trắng bệch đó mà hỏi ta: “Tiểu Uyển từng nói sẽ quay lại cứu chúng ta, ngươi nói xem, liệu có thật không?”
Một số câu hỏi khi thốt ra, thực ra đã có sẵn câu trả lời. Chúng ta đều mong là thật, nhưng cũng hiểu rõ rằng chúng ta sẽ không bao giờ đợi được đến ngày đó.
Không ai có thể cứu chúng ta ra khỏi đây.
Ban đầu, chúng ta còn nói về Tiểu Uyển, nhưng chẳng bao lâu sau, tin đồn từ bên ngoài vang lên, nói rằng Sơn Trung Hổ đã chet, Nhị Long Sơn đã có thủ lĩnh mới.
Hắn chet rồi, Tiểu Uyển sẽ không còn nơi nương tựa, nàng ấy sẽ làm sao cứu chúng ta đây?
Chúng ta đồng lòng ngầm hiểu rằng coi như Tiểu Uyển chưa từng tồn tại, và không ai nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến nàng ấy nữa.
Những gì nàng ấy đã làm, những lời nàng ấy từng nói, dù là ngây thơ, đáng thương hay ngu ngốc, đều giống như một giấc mộng xa xôi.
Tất cả đều tan biến theo mưa bụi, như hương hoa thoảng qua trong gió.
13
Bệnh của Hồng Oanh cuối cùng cũng không thể che giấu được.
Tú bà túm tóc kéo nàng xuống lầu, thân thể nàng va vào từng bậc thang, vạt áo dài bị cuốn lên đến tận đùi.
“Đồ rác rưởi bẩn thỉu! Bị bệnh dơ dáy mà không nói với tao để tao chữa cho, hả? Mày giỏi lắm, tự mình lấy dây buộc, dùng thanh sắt nung mà chườm. Mày giỏi đến thế sao không đi làm bác sĩ luôn đi!”
“Mày đã truyền bệnh cho bao nhiêu khách rồi? Cuối cùng không thể nào che đậy được, để khách phát hiện, làm mất mặt cả tửu lâu của tao!”
Buộc dây, dùng thanh sắt nung.
Chỉ nghe thôi mà tim gan ta đã run rẩy, ruột gan như thắt lại. Cơn đau đó chắc hẳn là không thể tưởng tượng nổi.
Tú bà quất roi tới tấp vào đôi chân của Hồng Oanh, lập tức để lại những vết m//áu đỏ tươi.
Chưa thấy đủ hả giận, bà ta còn kéo váy của Hồng Oanh lên, lột sạch ra, để lộ thân thể đầy thương tích, ghê rợn.
A Hải đứng bên cạnh cổ vũ: “Ta đã nói mà, dạo này Hồng Oanh tiếp khách chẳng bao giờ thắp đèn, tối om chẳng thấy gì, hóa ra là sợ khách nhìn thấy đấy!”
Hồng Oanh nhổ nước bọt vào mặt A Hải: “Bà đây thích ngủ với bọn chúng đấy, càng nhiều càng tốt, để chúng cũng bị lây! Đáng đời! Ai bảo đến chốn lầu xanh tìm vui làm gì!”
Tú bà lấy thanh sắt nung đỏ: “Thích chườm hả? Để tao cho mày chườm thỏa thích!”
Thanh sắt đỏ rực bị đ//âm thẳng vào trong. Tiếng hét xé lòng của Hồng Oanh vang vọng khắp tửu lâu, khiến chúng ta vừa buồn vừa sợ.
Nhưng không ai trong chúng ta dám lên tiếng xin tha cho nàng. Đột nhiên, cánh cửa của tửu lâu bị đạp mở.
Chúng ta theo phản xạ nhìn về phía đó, dẫn đầu là một người phụ nữ khoác áo lông, phía sau là một đám đàn ông. Nhìn rõ khuôn mặt của nàng ấy, tất cả chúng ta đều sững sờ tại chỗ, có vài người còn hét lên.
“Tiểu Uyển!”
Một người đàn ông đi theo tát vào mặt người vừa hét: “Ngươi là cái thá gì mà mày dám gọi! Đây là đại ca của bọn tao!”
Tiểu Uyển ngăn lại: “Không được động vào các cô nương đó!”
Ngay cả tú bà cũng sững sờ tại chỗ, cả tửu lâu chỉ còn lại tiếng khóc của Hồng Oanh. Tiểu Uyển xông lên, khoác áo lên người Hồng Oanh, rồi chỉ vào tú bà và A Hải.
“Bắt bọn chúng lại cho tao!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.