6.
Dù sao đi nữa, Tiểu Uyển thực sự đã bắt đầu tiếp khách. Nàng ấy mười tám tuổi, ở chỗ chúng ta thì không còn là trẻ nữa.
Như ta, mười bốn tuổi đã vào nghề, Hồng Oanh thì mười hai tuổi. Đến bây giờ, ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi, còn Hồng Oanh thì hai mươi hai, cũng chẳng hơn Tiểu Uyển là bao.
Những tỷ muội nhỏ tuổi hơn, mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt trong veo, nhìn người khác với ánh mắt long lanh đầy ngại ngùng.
Nhưng chúng ta phải làm việc không ngừng cả ngày lẫn đêm, ăn uống chẳng có gì bổ dưỡng, cơ thể suy nhược, tiêu tốn hết sức lực. Tiểu Uyển nhìn như được sinh ra và lớn lên trong gia đình tử tế, da trắng nõn nà, không một vết sẹo, dáng người cao hơn tất cả chúng ta.
Khi nàng ấy vừa được thả ra, khắp người đầy vết thương, yếu ớt không thể cử động. Tú bà gọi ta đến giúp nàng ấy tắm rửa, ta xem xét kỹ, ngoài một vết sẹo nhỏ ở cánh tay, khắp người nàng ấy không có vết thương nào khác.
Lúc này ta thật sự tin rằng nàng ấy có thể là một cách cách của triều đình cũ. Vì vậy, dù nàng ấy không còn trẻ, nhưng vẫn rất được yêu thích.
Từ khi Túy Hương Lâu mở cửa đón khách, phòng nàng ấy chưa bao giờ vắng, nhiều nhất là một ngày tiếp hơn mười lượt khách, đến tối còn tiếp tục nhận khách trọ.
Ta hiểu cảm giác này, khiến người ta cảm thấy như trái tim đã chet. Hằng ngày khuôn mặt nàng ấy luôn toát lên vẻ tuyệt vọng, nhưng ánh mắt lại ngày càng kiên định hơn.
Khi không tiếp khách, nàng ấy trò chuyện với chúng ta. Nàng ấy không còn cái vẻ kiêu ngạo như ngày đầu mới đến nữa. Không biết có phải ta nghĩ quá không, đôi lúc ta cảm thấy nàng ấy nhìn chúng ta với ánh mắt đầy thương cảm.
Nàng ấy hỏi toàn những câu khó trả lời. Tú bà có bao nhiêu tay sai, bao nhiêu tiền thì chuộc được thân, cảnh sát có quản lý việc ở đây không.
Ta biết nàng ấy muốn bỏ trốn.
“Tay sai thì không nhiều lắm, chỉ có bốn người, toàn là họ hàng của A Hải. Nhưng Tiểu Uyển à, đây không phải nơi khác đâu, đây là Phấn Điệp Hồ.”
Cả thành hầu như tất cả các kỹ viện đều nằm ở đây.
“Nếu bây giờ ngươi bước ra khỏi cửa Túy Hương Lâu, chưa đi được mấy bước, người của các nhà khác sẽ lôi ngươi về, rồi ngươi lại bị đ//ánh một trận. Ngươi không thể ra khỏi Phấn Điệp Hồ này đâu.”
“Chuộc thân cần năm trăm đồng bạc trắng, nếu là tiền giấy, số tiền còn phải nhiều hơn nữa.
“Năm ngoái có một cô nương gom đủ năm trăm đồng đưa cho tú bà để chuộc thân, tú bà nuốt hết tiền rồi giả vờ như không có chuyện gì, bắt nàng ấy tiếp tục làm việc.”
Tiểu Uyển hoảng sợ hỏi ta về kết cục của cô nương đó: “Vậy sau đó thì sao? Không ai đòi lại công bằng sao?”
“Nàng ấy khóc lóc một hồi, rồi đêm đó treo cổ t//ự t//ử trong phòng mình.”
Ta nhớ lại cảnh cô nương đó đung đưa trên trần nhà, nước dãi chảy đầy sàn. Chúng ta đều vừa sợ vừa đau lòng, cảm thấy như nàng ấy hôm nay, sẽ là chúng ta ngày mai.
Tú bà tức giận đến nỗi đ//ánh vào x//ác nàng ấy hơn mười roi.
Vì chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, không cách nào tích góp đủ năm trăm đồng bạc, nàng ấy chắc chắn đã dùng mánh khóe để moi tiền từ khách hàng.
Nàng ấy có thể kiếm được tiền, nhưng lại chet như vậy, tú bà thì ghét nàng ấy vì không còn kiếm được tiền. Ta lắc đầu, không muốn nghĩ về cô nương đó nữa.
“Nếu có người ngoài chuộc thân cho ngươi, sẽ tốt hơn. Năm ta mới vào đây, có một cô nương được một viên chỉ huy yêu thích, chuộc với giá tám trăm đồng bạc.”
“Còn về cảnh sát, đừng tin tưởng họ quá. Từ quan lớn đến cảnh sát, ai cũng nhận hối lộ từ các kỹ viện, sẽ không ai giúp ngươi đâu.”
Có vẻ như Tiểu Uyển đã hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Vậy ta sẽ đ//ốt ch//áy Túy Hương Lâu…”
“Có người từng làm vậy rồi.”
Nàng ấy ngạc nhiên.
“Có người đã làm thế.” Ta phá vỡ ảo tưởng của nàng ấy, với vẻ mặt lạnh lùng: “Ngọn lửa còn chưa kịp bùng lên đã bị phát hiện và dập tắt. Vì không ai thừa nhận đã phóng hỏa, cuối cùng tất cả đều bị đ//ánh đến gần chet, trong suốt ba ngày, không ai có cơm ăn, nhưng vẫn phải tiếp khách.”
“Có một cô nương đói đến hoa mắt, bước xuống cầu thang thì trượt chân, bị liệt và sau đó bị bán đến chỗ khác. Không ai biết số phận của nàng ấy, liệu còn sống hay đã chet.”
“Còn có một cô nương khác, gặp phải một khách hàng khỏe mạnh, lại đói lâu ngày, bị hắn hành hạ đến chet trên giường. Nàng ấy ở ngay phòng kế bên ta. Khi đó ta không có khách, nghe nàng ấy kêu la rồi dần dần tắt thở.”
“Khách hàng đó là một tên c//ướp, không dễ đối phó. Hắn giet chet người rồi còn nói rằng cô nương đó quá yếu, làm hắn xui xẻo.”
“Cuối cùng tú bà phải bồi thường tiền để giải quyết. Tú bà căm ghét cô nương đó vì khiến bà ta mất tiền, tìm người mua để ghép nàng ấy vào một đám cưới âm và bán đi.”
“Khi bán đi, nàng ấy không được mặc một mảnh áo quần nào, bị lôi đi trần truồng.”
Tiểu Uyển vô thức nhìn về phòng bên cạnh ta, nơi hiện đã treo tên của một cô gái khác.
Ánh mắt nàng ấy hiện lên nỗi tuyệt vọng thực sự.
“Sau vụ cháy đó, không ai có kết cục tốt, đến bây giờ ai cũng nghiến răng oán giận người đã phóng hỏa, nhưng không ai biết đó là ai.”
“Lửa không dễ lan rộng, phải có dầu. Dầu trẩu, dầu cải, dầu gì cũng được, nhưng không ai có cách lấy được, vì vậy lửa không thể bùng cháy được.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Cái mà ngươi chê là xấu, những bức tranh mỹ nhân đó, che đi chính là những vết ch//áy còn sót lại.”
“Ồ, còn một cách mà ngươi chưa nghĩ tới. Ngươi có thể giả vờ bị bệnh, ra ngoài khám bác sĩ. Nhưng tú bà sẽ không chi tiền cho việc này, thậm chí cũng không cho ngươi nghỉ ngơi. Nếu ngươi giả vờ quá nặng—tú bà sẽ thấy ngươi không còn tiếp khách được nữa và sẽ bán ngươi đến chỗ khác.”
Mọi cách thoát ra đều đã có người thử qua. Nhưng không ai có thể thoát khỏi cái nồi dầu sôi sùng sục này, cuối cùng cũng bị bỏng đến thương tích toàn thân rồi bị ném trở lại, cả đời không thể ngóc đầu lên.
Tiểu Uyển lại tiếp tục tiếp khách, nàng thở dài một tiếng rồi bước vào phòng. Khi nàng ấy quay người, ta rõ ràng thấy giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.
7.
Cửa phòng Tiểu Uyển vừa đóng lại, Hồng Oanh đã đập mạnh cửa phòng nàng.
Tiểu Uyển hiện nay đang có tiếng. Hồng Oanh tuy xinh đẹp, nhưng dù sao cũng lăn lộn ở đây đã lâu, không thể so với vẻ thủy linh của Tiểu Uyển.
Những người làm nghề này của chúng ta luôn già nhanh hơn so với các cô nương nhà bình thường, Hồng Oanh mới hai mươi hai, trên mặt đã bắt đầu có đốm, ngày nào cũng phải thoa một lớp phấn dày.
Cho nên khách quen của nàng cũng bắt đầu đi tìm Tiểu Uyển, rất lâu rồi không tìm nàng nữa.
Khách nhân có mới nới cũ là chuyện rất bình thường, những cô nương khác cũng bị c//ướp khách, ta cũng vậy. Chỉ có Hồng Oanh là thiếu kiên nhẫn.
Hoặc là nói, chỉ có Hồng Oanh thật sự tức giận.
Nàng đ//iên cuồng đ//ập cửa, mạnh mẽ ép Tiểu Uyển cùng khách nhân ra ngoài.
Hai người ngay cả xiêm y cũng chưa kịp cởi, khách nhân mặc áo lụa, lại đội mũ kiểu Tây, tuy rằng nhìn chẳng ra gì, nhưng hình như đúng là có dầu mỡ. Thảo nào Hồng Oanh tức giận.
Khách vừa nhìn thấy Hồng Oanh, liền nở nụ cười: “Oanh Nhi, đừng có ghen tuông vậy chứ. Ngày mai ta sẽ đến phòng nàng mà. Nàng đập cửa như thế này, lỡ làm hỏng đồ của ta thì biết làm sao đây! Chẳng lẽ nàng không cho ta nếm thử hương vị mới lạ một chút à?”
Hồng Oanh không chịu nhún nhường, lạnh lùng cười: “Ngài bớt giở trò trêu ghẹo với ta đi! Vui đùa với ta xong rồi, liền phủi tay vứt bỏ, chạy ngay vào lòng con hồ ly tinh kia, nào còn nhớ gì đến ta!”
Đến Yên Hoa Liễu Hạng, cho dù là nam nhân tính tình bình thường tốt đến đâu cũng không cho những kỹ nữ như chúng ta một chút tôn nghiêm, nhưng người khách kia chịu tươi cười dỗ dành một câu đã rất nể mặt Hồng Oanh rồi.
Mắt thấy nàng không chịu nhún nhường, người khách kia tát một cái vào mặt nàng: “Bình thường ta đối xử tốt với ngươi, ngươi liền cho mình là bà cô của ta à!”
Tú bà và A Hải vội vàng đi lên, Hồng Oanh ôm mặt, gay gắt nói: “Nếu ngài còn đến tìm nàng ta, thì đừng bao giờ nghĩ đến việc dẫn ta vào cục cảnh sát nữa!”
Nàng nói xong, kéo áo xuống, bộ ngực trắng nõn lộ ra giữa trời.
“Bình thường ngài nói muốn xoa bóp nó nhất, sao hôm nay lại không đến?”
Vị khách kia ngẩn ra, cuối cùng vẫn rời khỏi Tiểu Uyển, đi tìm Hồng Oanh.
“Ta sao có thể không thích nàng? Lần sau sẽ dẫn nàng đến cục cảnh sát, nàng nghe lời một chút, đêm nay ta sẽ ở lại…”
Hai người ôm nhau vào phòng, vị khách kia cũng không đi ra nữa.
Tiểu Uyển ngược lại không tức giận. Ta cảm thấy nàng không giống với Hồng Oanh, cho nên mới không quan tâm vị khách này.
Qua khoảng một canh giờ, Hồng Oanh đi ra. Lúc này khách khứa đã dần dần ít đi, chúng ta xúm lại ăn bánh, là khách quen của một tỷ muội mang đến, là loại bánh rẻ nhất, được gói trong giấy dầu.
Chúng ta cũng không biết đã bao lâu rồi không nếm qua mùi vị ngọt ngào. Nàng ấy tốt bụng chia cho chúng ta cùng ăn.
Chúng ta đang ăn ngấu nghiến. Lúc này tú bà và A Hải mở bếp nhỏ ở sân sau, nếu để bọn họ nhìn thấy, bánh này sẽ không giữ được.
Hồng Oanh đi ra, chúng ta gọi nàng đến ăn bánh, nàng liếc mắt một cái, xua tay.
Tỷ muội quen biết nàng khuyên nàng: “Ngươi sao lại tức giận như vậy? Ai mới tới mà không nổi tiếng một thời gian? Tiểu Uyển nổi danh cũng chỉ một lúc thôi, ngươi đã nhận khách lâu năm rồi, còn thường ra vào cục cảnh sát, ngươi mới là trụ cột của Túy Hương lâu.”
Hồng Oanh biểu tình rất chết lặng, trầm mặc một cái chớp mắt, cười lạnh, nhếch nửa bên khóe miệng.
“Ngươi cho rằng ta thật không có ông chủ Lý thì không được sao? Tuổi của hắn làm cha ta cũng dư nữa kìa!”
Tỷ muội truy hỏi: “Vậy ngươi vì sao lại tức giận với Tiểu Uyển như vậy?”
“Ông chủ Lý có bệnh, bệnh bẩn! Hắn bị giang mai rồi!”
Không khí yên lặng như tờ. Chúng ta đều biết điều đó có nghĩa là gì.
Ông chủ Lý bị giang mai, ta cũng sớm nhiễm rồi! Có lẽ không còn sống được mấy năm nữa!
“Ta tuy không thích Tiểu Uyển, nhưng các ngươi nhìn thân hình của nàng, nhìn thịt trên người nàng xem, liền biết nàng là cô nương nhà lành đi ra, tương lai bảo đảm sẽ có người tới cứu nàng, ta nhiễm bệnh thì thôi đi… Không thể để nàng cũng nhiễm.”
Tiểu Uyển không biết đi ra từ lúc nào, đứng ở cửa nhìn Hồng Oanh. Hồng Oanh liếc nàng một cái rồi xoay người rời đi, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.