7.
Tôi ngồi dưới căn hộ, trong lòng vẫn còn chút hy vọng, nghĩ rằng dù sao cũng là mối tình mười mấy năm, dù Hứa Dập có quá đáng thế nào cũng không đến mức dẫn người tình về tổ ấm mà tôi từng dày công tạo ra.
Khi tôi đang suy nghĩ, đột nhiên có ánh đèn xe chiếu tới từ cổng khu, sau đó dừng lại không xa trước xe tôi, một nam một nữ bước xuống xe.
Thời tiết ở thành phố Hồ vào sáng sớm và đêm vẫn hơi lạnh, đặc biệt là ban đêm, tôi thấy Hứa Dập xuống xe rồi cởi áo khoác choàng lên vai Lý Tình.
Tôi đã quá ngán với từ “mệt”, thậm chí không còn sức để cãi vã, dù không hay ho lắm nhưng tôi vẫn gọi điện cho Giang Hoài.
Rất nhanh, một chiếc xe khác từ cổng khu chạy tới.
Là Giang Hoài.
Lần này anh ấy không mặc vest nữa, chỉ đơn giản là áo hoodie và quần jeans, cuối cùng cũng để lộ chút dáng vẻ của một người trẻ tuổi.
Bóng dáng anh ấy nhanh chóng biến mất trong hành lang.
Tôi ngồi chờ dưới nhà.
Không lâu sau, đèn căn hộ của tôi bật sáng, tiếp theo là tiếng ồn ào vang lên làm sáng đèn hành lang. Tôi thấy ngày càng nhiều cư dân bật đèn, hành lang cũng nhộn nhịp.
Tôi tranh thủ lên lầu. Thấy cửa căn hộ của tôi mở toang, Giang Hoài đứng ở cửa nhìn đôi cẩu nam nữ đang hoảng loạn trong nhà.
Mặt Lý Tình vẫn còn ửng đỏ chưa tan, tóc tai không còn gọn gang như lúc trước, nhìn đến Hứa Dập, anh ta có vết hôn trên cổ, còn có vết son trên môi.
Cảnh tượng này không cần nói nhiều, mọi người đều là người từng trải, hiểu được thì đều đã hiểu.
“À, đây chẳng phải là con trai lớn nhà ông Hứa sao, người phụ nữ kia hình như không phải con dâu ông Hứa nhỉ.”
Mặt Hứa Dập thoáng qua vẻ khó chịu. Anh ta lạnh lùng định đóng cửa, Giang Hoài chặn lại, nói: “Hiện tại người đang sống chung bất hợp pháp với anh là vợ tôi, có lẽ cô ta chưa nói với anh là đã tổ chức đám cưới với tôi rồi?”
Sắc mặt Hứa Dập từ trắng chuyển đen, nhìn mọi người giơ điện thoại lên, anh ta vẫn cố chấp nói: “Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường, các người không có bằng chứng.”
Trước đây tôi thật sự không ngờ anh ta lại cừng mồm đến vậy.
Lý Tình cũng không giữ được mặt mũi, cô ta nói: “Chỉ là tổ chức đám cưới thôi, tôi chưa đăng ký với anh, hơn nữa chúng ta đã chia tay rồi.”
Giang Hoài nhướng mày: “Vấn đề bây giờ là cô đang can thiệp vào mối quan hệ được pháp luật bảo vệ của người khác, cô phải chịu trách nhiệm pháp lý.”
Giang Hoài vừa dứt lời, không biết một cô gái từ đâu xông tới, tát mạnh vào mặt Lý Tình hai cái. Hứa Dập theo phản xạ ôm lấy cô ta bảo vệ trong ngực. Người xem càng chụp ảnh hăng say hơn. Tôi cũng tranh thủ chụp lại khoảnh khắc hai người ôm nhau, sau đó lén rời đi.
Tôi đợi Giang Hoài dưới nhà.
Khoảng mười phút sau, khi đám đông bắt đầu tản đi, Giang Hoài chậm rãi xuống lầu, lúc đầu định lên xe, nhưng rồi lại bước về phía tôi.
Có vẻ anh ấy đã phát hiện tôi từ khi đến.
Tôi cảm thấy có chút ngại ngùng.
Anh ấy đi đến trước xe tôi, gõ cửa sổ: “Bây giờ ly hôn và ly hôn sau đám cưới thì số tiền bồi thường cũng như nhau.” Anh ấy đưa ra lời khuyên từ góc độ chuyên môn.
Tôi biết anh ấy có ý tốt, dù sao nếu ly hôn sau khi đăng ký, tổn thương đối với tôi sẽ nhẹ hơn.
Tôi lắc đầu: “Đám cưới nhất định phải diễn ra.”
Ngày diễn ra đám cưới, lãnh đạo và đồng nghiệp của Hứa Dập cùng người nhà anh ta sẽ có mặt, cơ hội có thể làm nhục Hứa Dập và Lý Tình trước mặt họ chỉ có lần này, tổn thương mà bọn họ đã gây ra cho tôi, tôi nhất định phải trả lại gấp trăm lần.
Nói xong tôi mới nhận ra Giang Hoài cũng là nạn nhân, việc thuê anh ấy làm luật sư cho tôi, đối với anh ấy chẳng phải cũng là một sự tàn nhẫn sao, tôi không kìm được nhìn anh ấy một cái.
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi cảm thấy mình vẫn khá ổn.” Đọc được ý nghĩa trong ánh mắt tôi, Giang Hoài mỉm cười, nét mặt mềm mại hơn nhiều: “Nói thật tôi còn phải cảm ơn cô nữa.” Anh ấy nói rồi đứng dậy: “Tôi có việc phải đi trước, nếu có gì cần, cô cứ liên hệ với tôi.”
Sau khi anh ấy lên xe, cô gái vừa rồi nhân lúc hỗn loạn đã tát Lý Tình hai cái từ chỗ tối nhảy ra, miệng nói: “Đã quá anh ơi, em đã thay anh xả giận rồi.” Sau đó vèo một cái lên xe.
Thì ra cô gái chính là em gái của Giang Hoài.
Căn hộ của chúng tôi ở khu nhà cũ, khu này đều là đồng nghiệp của ba mẹ Hứa Dập. Hôm sau tôi có ý đi quanh khu phố, không biết nhà họ đã có biện pháp gì, mọi người sau khi nhận ra tôi, không ai nói cho tôi biết chuyện Hứa Dập ngoại tình.
Tôi tặc lưỡi, loại gia đình này thật là đáng khinh.
Khi ngày cưới đến gần, nụ cười trên mặt Hứa Dập ngày càng ít, còn thời gian ở bên tôi còn ít hơn cả nụ cười của anh ta, nhìn khuôn mặt anh ta ngày càng hốc hác, tâm trạng tôi tốt lên không ít.
“Ngày mai hẹn đi thử váy cưới, anh có rảnh không?”
Trưa tôi gọi cho Hứa Dập một cuộc điện thoại.
Chưa đợi anh ta nói, tôi nghe thấy giọng của Lý Tình vang lên trước.
“Hứa Dập, là Hàn Mẫn à?”
“Vợ à, điện thoại đang mở loa ngoài.” Hứa Dập vội vàng giải thích: “Bọn anh đang họp, lát nữa anh gọi lại cho em được không?”
Tôi hít sâu vài hơi, giọng điệu mỉm cười: “Vừa rồi đó là chị Lý sao? Mấy ngày nay em đang định hỏi chị ấy có tiện làm phù dâu cho em không, anh cũng biết đó, bạn bè xung quanh em đều đã kết hôn rồi, hình như chị Lý vẫn độc thân?”
Đầu bên kia điện thoại hoàn toàn im lặng, có lẽ cả Lý Tình cũng không ngờ tôi lại có động thái này.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Cô ấy không…” Hứa Dập theo bản năng muốn từ chối.
“Được thôi.” Lý Tình đồng ý.
Từ đó, tôi và Lý Tình trở thành bạn bè một cách kỳ lạ.
Tôi đi thử váy cưới, cô ta cẩn thận giúp tôi chỉnh dây, nhẹ giọng nói: “Hàn Mẫn, tôi thấy khẩu vị của chúng ta khá giống nhau, tất cả đồ của cô tôi đều thích.” Cô ta cười nhìn tôi, nói điều này rất chân thành.
Tôi nhìn cô ta một cái từ trong gương: “Chị cười lên đẹp thật.”
Tôi đi tập dượt cho đám cưới, cô ta cũng ở bên cạnh tôi.
Tôi đứng dưới sân khấu, nhìn cô ta và Hứa Dập đứng đối diện trên sân khấu tìm vị trí trao nhẫn phù hợp.
Ánh mắt Lý Tình nhìn Hứa Dập đầy tình cảm, còn Hứa Dập thì ánh mắt lảng tránh, muốn rời mắt đi, nhưng cuối cùng lại bị Lý Tình thu hút trở lại.
Tôi cười lạnh, đây sẽ là khoảnh khắc yên bình cuối cùng của họ trong nửa cuộc đời còn lại.
Chớp mắt đã đến ngày cưới.
Tôi dậy sớm, làm theo quy trình tất cả các khâu. Bên cạnh không ngừng có người chúc mừng tôi, nghĩ đến cảnh tượng lát nữa, tôi thực sự cảm thấy vui từ đáy lòng.
Bận rộn cả buổi sáng, đến trưa tôi cuối cùng đến được hiện trường đám cưới.
Lúc này trong sảnh đã chật kín khách mời, trên màn hình chính giữa sân khấu, các bức ảnh cưới của tôi và Hứa Dập đang chiếu lặp lại.
Tôi đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn mọi thứ trong phòng.
Khi ánh đèn đột ngột tối đi, phong cách trên màn hình thay đổi, ảnh cưới biến thành ảnh hẹn hò và ảnh thuê phòng của Hứa Dập và Lý Tình.
Hiện trường lập tức im lặng như tờ, ngay cả MC cũng ngơ ngác.
Ba mẹ Hứa như phát điên lao tới tắt công tắc máy chiếu.
Hứa Dập đứng cứng đờ ở bên cạnh sân khấu, như một con rối.
Sau khi các bức ảnh kết thúc, máy quay đột nhiên nhắm vào khuôn mặt Lý Tình bên cạnh tôi, giây tiếp theo, âm thanh lạc giọng của cô ta và Hứa Dập khi ân ái vang lên từ loa.
Mẹ Hứa tức giận đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tôi thấy sếp của Hứa Dập mặt đen như mực bỏ đi, chỉ còn anh ta mắt nhìn trống rỗng trước mọi thứ.
Trong tiếng bàn tán đột ngột dấy lên của mọi người, tôi lặng lẽ rời đi.
Đám cưới kỳ lạ của chúng tôi kết thúc trong tiếng còi độc đáo của xe cấp cứu 120.
Tôi không gặp lại người nhà họ Hứa, chỉ ủy thác cho Giang Hoài xử lý các việc liên quan. Quá trình Giang Hoài không nói nhiều, tôi chỉ biết số tiền bồi thường tôi nhận được gần như là toàn bộ tài sản của nhà họ Hứa.
Gặp lại Hứa Dập, là ngày chúng tôi đi đến cơ quan dân chính để ly hôn, chỉ sau một tháng không gặp, anh ta râu ria lởm chởm, đâu còn dáng vẻ phong độ ngày xưa. Nhìn thấy tôi, anh ta như điên lao tới.
“Vợ ơi, nghe anh giải thích.”
Tôi tránh khỏi sự chạm vào của anh ta, mặt đầy chán ghét.
Anh ta ngơ ngác đứng yên, ánh mắt còn ngây dại hơn cả lúc ở đám cưới.
Ra khỏi Cục dân chính, anh ta vẫn muốn quấn lấy tôi.
“Anh và Lý Tình đã chia tay rồi, vợ à, cho anh thêm một cơ hội được không?”
Nghe nói chuyện xảy ra trong đám cưới đã lên báo, trên mạng cũng dần lan truyền, Lý Tình bị cư dân mạng tấn công thậm chí bị lộ thông tin cá nhân, bị trầm cảm nặng, hiện đang điều trị trong bệnh viện tâm thần.
Tôi nhíu mày, lách qua Hứa Dập định gọi xe.
Đột nhiên, một chiếc SUV màu đen dừng lại trước mặt tôi.
Cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt kiên nghị của Giang Hoài: “Lên xe.”
Tôi không do dự mở cửa xe, bỏ lại Hứa Dập ngơ ngác tại chỗ.
Trong gương chiếu hậu, tôi thấy bóng dáng Hứa Dập ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, giống như tình yêu của tôi và anh ta.
Tôi thu hồi ánh mắt, ngẩng lên vô tình chạm phải ánh mắt lo lắng của Giang Hoài.
Tôi cười một cái: “Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi cảm thấy mình vẫn khá ổn.”
Giang Hoài ngây người một chút, sau đó bật cười lớn.
Tôi luôn cho rằng, bất hạnh chỉ là tạm thời, những kẻ phản bội chưa bao giờ có kết cục tốt.
Thế gian này mọi người đều như vậy.
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.