Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

6:57 chiều – 17/11/2024

12.

Đêm tối gió lớn, tam sư đệ vác Ninh cô nương, từng bước theo sau ta.

“Không phải sư tỷ, sao chúng ta lại phải giống như làm trộm chọn lúc nửa đêm xuống núi?”

Ta lườm hắn ta: “Không thì sao, mở mắt nhìn sư tôn đâm chết nàng sao?”

Tam sư đệ sờ mũi: “Nhưng sư tỷ không phải không thích Ninh cô nương sao?”

“Đây là đạo lý gì, ta không thích là phải để mặc nàng chết sao?”

Ra khỏi sơn môn, ta đặt Ninh cô nương lên xe ngựa, thao tác vụng về nặng nề, nàng lại không có dấu hiệu tỉnh lại.

“Hồn phách của nàng bị cốt linh của ma tu bắt đi, ta phải lấy lại.”

Tam Thiên Lý Vô Vọng Hải nằm dưới Băng Nguyên cực bắc.

Băng Nguyên kéo dài ngàn dặm, không một bóng người.

Khi đến ngoại ô Băng Nguyên, Ninh cô nương đã tỉnh.

Nàng mất một phần hồn phách, trông không có gì thay đổi, chỉ kỳ lạ là ta tại sao lại mang nàng đến nơi băng giá này.

Ta đành phải bịa ra một lý do để dỗ nàng.

Ninh cô nương mờ mịt: “Tiên sư ép ngươi lấy chồng, tại sao ta phải chạy trốn với ngươi?”

“Vì ông ấy muốn ngươi…”

Ta xoa tay, nhìn ánh mắt càng ngày càng nghi ngờ của Ninh cô nương, đột nhiên nghĩ ra kế: “Vì ông ấy muốn ngươi làm ta—”

Ninh cô nương mở to mắt: “Chẳng lẽ ông ấy muốn ngươi làm tân lang của ta?!”

Ta kinh hoàng thất sắc, bốn chữ “nha hoàn hồi môn” nghẹn lại trong cổ họng, làm ta nghẹn thở đến mức trợn mắt.

Ninh cô nương thở dài: “Ta không trách tiên sư, ngài ấy vốn có sở thích Long Dương, có lẽ cho rằng tình cảm chân thành nhất trên đời này đều đến từ đồng tính.”

“?”

Không phải, chấp nhận nhanh vậy sao?

Tự thuyết phục thành thạo như vậy sao?

13.

Mặc dù lý do vụng về và có phần khi sư diệt tổ, nhưng Ninh cô nương cuối cùng cũng yên tâm cùng ta ở lại trong trấn.

Lúc này phong ấn lung lay, ma khí tràn ra ngoài.

Bá tánh trong trấn đã di dời rất nhiều, chỉ có một số khách điếm và cửa hàng chuyên phục vụ tu sĩ còn mở cửa.

Hiện tại dám đến đây ít nhiều đều có mục đích, đệ tử huyền môn và ma tu lẫn lộn, thật là náo nhiệt.

Ta mang Ninh cô nương lén ra ngoài, không thể mang theo người gây chú ý.

Vì vậy vẽ một lá bùa “hình dạng kỳ quái” dán sau lưng nàng.

“Lá bùa này có thể giữ ngươi an toàn trong nửa tháng.”

“Miễn dịch tất cả thuật pháp, ngay cả Thiên Vương lão tử đến cũng không nhìn thấu diện mạo thật sự của ngươi.”

Ninh cô nương không hiểu gì, đi vào phòng trong lấy cái rổ thêu, bỗng hét lên một tiếng:

“Đây là tên vô lại từ đâu đến!”

Ta biết ngay là lá bùa đã có tác dụng, nên ôm tâm trạng chờ xem kịch khi Ninh cô nương ra ngoài.

Sau đó ta thấy Ninh Ngôn Thu từ phòng trong đi ra—

“Cô nương sao có thể…nhục nhã nô gia như vậy…”

Ta không rét mà run!

Ta sởn tóc gáy!

Trước khi ta chết sợ sẽ thấy những hình ảnh như Ninh Ngôn Thu hôm nay mặc y phục đỏ phấn khóc lóc!

Ta quay cuồng nhảy múa, nhắm mắt—

Nếu ta có tội, xin hãy để Thiên Đạo đánh chết ta, chứ đừng để Ninh Ngôn Thu khóc thút thít dưới mắt ta!

Ta giống như một tra nữ bỏ chồng bỏ con, chủ yếu là làm ngơ không thèm để ý!

Ninh cô nương dứt khoát bước đến bên ta khóc:

“Tiểu tiên sư, nô gia cầu xin ngươi…”

Giọng nói lạnh lẽo của Ninh Ngôn Thu bị ép cho trở nên yếu đuối, nghe đến mức khiến người ta cứng lại—

Nắm đấm cứng lại!

14.

Vì đặc tính không thể đảo ngược của lá bùa “hình dạng kỳ quái”, chúng ta đành phải chấp nhận tình trạng hiện tại.

Ninh cô nương đổi sang nam trang thích hợp, ban đầu còn chút không quen, trước gương đồng vừa thẹn thùng vừa tò mò quan sát chính mình.

Ta nhẫn nhịn xúc động muốn phá cửa ra ngoài, nhìn vào khuôn mặt nam nhân trăm năm không gặp, trong lòng lại có chút ngổn ngang trăm mối.

“Bây giờ ngươi tên là Ninh Ngôn Thu, là đại sư huynh của Linh Tê Sơn.”

Ninh cô nương giật mình: “Nhưng nô gia…”

Trong lòng ta cũng đập nhanh hơn: “Không được dùng khuôn mặt này mà xưng nô gia nữa!”

Ninh cô nương lo lắng vặn vẹo tay áo: “Nhưng ta không biết tiên pháp, lỡ như…”

Ta không chịu nổi nữa, tiến tới nắm lấy tay hắn, tiện thể dùng pháp thuật là phẳng góc áo:

“Ta ở đây, không đến lượt ngươi ra tay.”

Tay của Ninh Ngôn Thu lớn hơn tay ta một vòng, nhưng lúc này lại yếu mềm như không có xương, mặc cho ta nắm lấy.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Cảm thấy mới lạ, ta không nhịn được mà chơi đùa với ngón tay hắn vài cái.

Bỗng cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quặc, theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền chạm mắt với Ninh cô nương đầy kinh ngạc —

Trong ánh mắt nàng, sự buộc tội “ngươi quả nhiên có ý đồ với nô gia, lòng lang dạ sói rõ ràng như ban ngày” đã hiện rõ mồn một.

“Ta sớm nên biết, tiên sư vốn thích Long Dương, sao lúc đầu ngươi lại ngăn cản ta nhiều lần, hóa ra ngươi không phải thèm muốn tiên sư, ngươi là…”

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, ta tức giận đến hoa cả mắt.

Lôi kéo người đi ra ngoài: “Nào, chúng ta cùng chết đi!”

Ninh cô nương hét lên: “Ngươi còn muốn tuẫn tình cùng nô gia!”

Tuẫn ngươi cái củ chuối!

15

Qua hai ngày thích nghi, ta cuối cùng có thể kiểm soát không đánh vào mặt Ninh Ngôn Thu khi nhìn thấy nàng.

Ta đếm ngón tay tính toán thời gian phù giấy còn hiệu lực bao lâu.

Đang dự định chờ đến khi Ninh Ngôn Thu biến trở lại thành Ninh cô nương rồi mới ra ngoài dò hỏi tung tích của cốt linh, lại bất ngờ nhận được tin tức có một buổi đấu giá tại Kỳ Vật Các.

Theo thông lệ xưa nay, hễ có thứ gì kỳ lạ đều sẽ xuất hiện tại buổi đấu giá trước tiên.

Hơn nữa, nơi này tin tức bốn phương, chắc chắn lợi hại hơn ta mò kim đáy bể mà tìm.

Vậy nên nàng đội nón tre, ta mang khan che mặt, cứ thế đường hoàng xuất hiện tại buổi đấu giá.

Rồi bị chặn lại ở cửa.

“Không có thiệp mời không được vào.”

Ta cười lạnh: “Hóa ra ta ở trên núi lâu quá, không biết trên đời còn có nơi ta không được vào.”

Nói xong quay người bỏ đi.

Ánh mắt ngưỡng mộ của Ninh cô nương giấu sau nón tre, cho đến khi ta dẫn nàng đến sau tường của Kỳ Vật Các.

Ninh cô nương: “?”

Ta tin tưởng vỗ vai nàng: “Phiền ngươi rồi!”

Rồi dùng thân hình cao lớn của Ninh Ngôn Thu leo lên tường.

Ninh cô nương nghiêng đầu nhìn dấu chân trên áo: “?!”

Ta ngồi trên đầu tường, đưa tay ra với nàng: “Lên nào, lên nào.”

Ninh cô nương ngoan ngoãn đưa tay, lại thắc mắc: “Tiên sư sao không dùng thuật pháp?”

Ta nắm tay nàng kéo lên, giải thích: “Những nơi như Kỳ Vật Các này thường có trận pháp chế ngự pháp thuật.”

Vất vả lắm mới qua đầu tường, chân vừa chạm đất ta liền biết không ổn rồi.

Kỳ Vật Các nơi này không chỉ có trận pháp chế ngự pháp thuật, mà còn có trận pháp chuyên khắc chế tu sĩ.

Nơi này vốn là địa bàn của ma tu!

Ta rệu rã, bệnh hoạn tựa vào người Ninh cô nương.

Ninh cô nương đỏ mặt đẩy ta ra: “Nô gia biết ngươi thèm thuồng thân thể ta, nhưng hiện tại giữa ban ngày, ngươi nhẫn nại chút.”

“Ngươi câm miệng!”

Ta gào lên yếu ớt, nắm đấm đánh vào nàng cũng giống như đang trêu đùa.

Ninh cô nương: “Hức!”

“Ngươi thật là không biết lý lẽ, ta khổ tâm khuyên ngươi, ngươi còn dữ với người ta.”

Huỷ diệt đi!

Ta sống không bằng chết mà đeo bám vào Ninh Ngôn Thu, vừa đi vừa bị người chặn đường.

“Hai vị trông lạ mặt quá…”

Ninh cô nương giật mình, theo phản xạ định “Hức”.

Ta dịu dàng ngước mắt: “Ngậm miệng lại cho lão tử!”

Ninh cô nương ấm ức nén lại, bất chợt đổi giọng khinh miệt nói với tên lính gác: “Ngươi là người nào mà dám đến nhận họ hàng với bổn tọa?”

Giọng điệu cao ngạo vô cùng, lại dùng giọng Ninh Ngôn Thu, khiến ta một lúc có chút hoảng hốt.

Như thể vị hôn phu sinh ra đã xung khắc của ta thực sự đã trở lại.

Tên kia nghe xong suy nghĩ một chút, quả nhiên thay đổi thái độ nịnh bợ: “Là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mời ngài vào trong!”

Tên lính gác có lẽ coi chúng ta là những khách hàng mới giàu và ngốc, dẫn chúng ta vào phòng đấu giá.

Ta rút một viên linh thạch đưa cho hắn ta để hắn ta rời đi, rồi cùng Ninh Ngôn Thu ngồi chen chúc trên một chiếc ghế dài.

Nửa khuôn mặt của Ninh Ngôn Thu ẩn sau nón tre, chỉ lộ ra một bên cạnh sắc bén.

Lưng hắn thẳng tắp, dáng người cao lớn, dù chỉ mặc bộ y phục đen không có hoa văn, cũng khó giấu được phong thái.

Trăm năm không gặp, lại có chút nhớ nhung…

Không biết có phải tâm linh tương thông hay không, Ninh Ngôn Thu cũng hơi cúi đầu nhìn ta:

Mắt đỏ hoe, miệng mím chặt như sắp khóc:

“Vừa rồi thật là làm nô gia sợ chết khiếp!”

Mẹ kiếp.

Vẫn nên huỷ diệt đi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận