Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 86

7:41 sáng – 14/11/2024

Như dự đoán, Hạ Châu đã bị cảnh sát đưa đi, và những lời vừa nãy đã được các bạn học nghe rõ ràng.

Dù không có sự báo cáo từ các bạn học, cảnh sát cũng sẽ xác minh trong video livestream của Tần Nhan Kim.

Sau khi quay xong, Tô Bạch liền chạy biến đi. Khi đến sân vận động, cậu mới đập ngực một cách sợ hãi, tay cầm điện thoại run bần bật.

“Cũng đáng sợ thật đấy, đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy ma. Mọi người à, tôi không nói quá đâu, vừa nãy cái thứ đó xuất hiện, tôi cảm nhận rõ không khí xung quanh trở nên mỏng dần, cái cảm giác lạnh lẽo đến rợn người. Chỉ không biết nó có đi chưa.”

[Không phải chứ, cậu bạn, sao cậu chạy nhanh thế? Tôi bị cậu làm cho chóng mặt rồi!]

[Có đến mức đáng sợ vậy không? Tôi thấy người khác có vẻ bình thường mà!]

[Phóng đại quá rồi, nhát gan như vậy, còn là đàn ông nữa không đấy!]

Tô Bạch cầm chắc điện thoại, nhìn vào màn hình thì thấy ngay câu này, cậu bực bội nói: “Tôi không phải đàn ông, vì tôi vẫn là một cậu bé.”

Cả đám cư dân mạng đều kinh ngạc.

[Trời ơi, thật không? Giờ vẫn còn sinh vật này sao?]

[Tôi không tin, chắc cậu đang đùa, đại sư, bói một quẻ cho cậu ta mất mặt luôn đi!]

[Các cô gái đừng chọn loại nam giới này nhé, những thứ chưa ai kiểm chứng chắc chắn là không dùng được…]

[Mấy câu này thiệt quá ác, nhìn mặt cậu nhóc đỏ lên rồi kìa!]

Tô Bạch vội quay mắt khỏi dòng bình luận, ngượng ngùng gãi sau đầu. “À này, đại sư, tôi có thể mua một lá bùa ở chỗ cô không?”

Tần Nhan Kim cười nhẹ: “Cậu muốn mua bùa đào hoa phải không?”

Mặt Tô Bạch càng đỏ hơn, ngượng ngùng chạm vào tai, giọng không tự tin nói: “Tôi có một người bạn, anh ấy… anh ấy mãi chưa tìm được cô gái hợp ý, tôi muốn giúp anh ấy…”

[Đúng đúng, tôi cũng có một người bạn như vậy.]

[Này, không nói thì thôi, tôi cũng có một người bạn như vậy. Hễ không dám nói ra là tôi lại nhớ đến người bạn này.]

[Tôi đoán bạn của cậu nhóc tên là Tô Bạch chứ gì?]

[Ha ha ha ha, buồn cười quá, người bạn này chắc không ít lần làm vật thế thân rồi!]

[Đây chắc là người bạn tốt nhất thế giới, ai trong chúng ta cũng có!]

Tần Nhan Kim nhịn cười nói: “Ừm, giúp đỡ người khác là truyền thống tốt đẹp, cậu làm rất tốt. Nhưng nếu cậu thật sự muốn tìm bạn gái, tôi có thể chỉ cho cậu một con đường sáng, không cần dùng bùa đào hoa đâu.”

Tô Bạch đỏ bừng cả mặt, lẩm bẩm: “Đại sư, tôi nói là bạn của tôi, không phải tôi!”

“Ừ, bạn của cậu. Nhưng hiện giờ tôi đang nói về cậu. Bạn gái tương lai của cậu tên là Lương Uyển, hiện tại vừa mới độc thân. Cậu có nhớ tháng trước khi cậu mặc áo sơ mi trắng giúp một bà cụ qua đường không? Bạn học Lương Uyển để ý đến cậu từ lúc đó. Sau đó, Hạ Châu đã bắt chước cậu và theo đuổi bạn học Lương Uyển, nhưng tôi đảm bảo với cậu rằng, hai người chính là chân mệnh đào hoa của nhau, hưng gia, hưng tài, hưng sự nghiệp.”

Lương Uyển vừa mới nghe thấy đã ngạc nhiên không nói nên lời, bối rối lắp bắp: “Đại sư, điều này, điều này cũng…”

Tần Nhan Kim phẩy tay ngắt lời: “Không cần ngại đâu. Theo tiến trình ban đầu, bạn sẽ cưới Hạ Châu, sau đó nhà tan cửa nát, trong tuyệt vọng khi tự tử, bạn học Tô Bạch sẽ cứu bạn và dùng tấm chân tình cảm hóa, hai người rồi sẽ đến với nhau. Chỉ có điều sẽ phải đi đường vòng trong 10 năm.”

[Trời ạ, đây chính là cái gọi là định mệnh sao?]
[Tôi không thích đoạn này chút nào, lần nào cũng phải ăn cẩu lương, tôi đã làm gì sai? Chẳng qua là tôi chưa có bạn gái thôi mà!]

[Trời ạ, đây chính là số mệnh đã định trong truyền thuyết sao?]

[Tôi không thích phân đoạn này, mỗi lần đều phải nhai thức ăn cho chó, tôi làm sai cái gì, tôi cũng không có bạn gái nè.]

[Đồng ý với người trên, tôi cũng muốn xem tình tiết chia rẽ, vừa rồi đoạn giữa chị gái và Hạ Châu, tôi xem mà thấy thật hấp dẫn, còn tên Tô Bạch này từ đâu xuất hiện vậy?]

“Thật sao? Tuyệt quá, đại sư lại còn phân cho tôi một đối tượng nữa. Ừm… Sư tỷ Lương, chúng ta có nên kết bạn WeChat không?” Vừa nghe vậy, mắt Tô Bạch sáng lên, vội vàng nói vào mic.

Khuôn mặt Lương Uyển đỏ lên, ngượng ngùng quay đi.

“Tôi… tôi không biết, tôi nghe theo đại sư!”

Khóe miệng Tần Nhan Kim nhếch lên: “Dù sao sớm muộn cũng sẽ ở bên nhau, không cần ngại ngùng. Còn nữa, bạn học Lương, đừng quên tiền bói toán.”

“Vâng, đại sư.”

Một biểu tượng tên lửa xuất hiện trong phòng livestream, hai người nhanh chóng ngắt kết nối.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

[Chậc chậc, cắt nhanh thật, hai người này chắc chắn là đi gặp riêng nhau rồi.]

[Không được, tôi không chịu nổi khi thấy người khác vui hơn mình. Tôi nhất định phải đăng gì đó lên diễn đàn của trường.]

[Đăng rằng Tô Bạch vẫn là trai tân, đảm bảo cậu ta sẽ xấu hổ chết mất.]

[Cư dân mạng lần này thật quá đáng.]

“Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ kết nối với người có duyên thứ hai, ‘A di thực xin lỗi’.” Tần Nhan Kim không muốn nghe những câu trêu đùa của cư dân mạng nữa, vội vàng kết nối với người tiếp theo.

Rất nhanh, “A di thực xin lỗi” đã xuất hiện.

Đó là một thanh niên khoảng 25, 26 tuổi, mặc áo sơ mi trắng với cà vạt màu xanh đậm, trông như nhân viên kinh doanh.

“Chào đại sư Tần, tôi không ngờ mình lại được chọn. Tôi là fan của ngài, không cần phải phiền ngài bói nữa, nhưng liệu ngài có thể giúp tôi xem tình trạng của người dì này không?”

Nói rồi, hắn lấy ra một tấm ảnh từ điện thoại.

Đó là một phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi, ăn mặc giản dị, tóc hơi rối, trên má có vệt đỏ nhạt đặc trưng vùng cao nguyên, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng và chất phác.

Nhìn qua đã thấy là một người phụ nữ nông thôn.

Tần Nhan Kim chỉ liếc mắt rồi lắc đầu nhẹ.

“Bà ấy mất rồi, mất từ sáu ngày trước.”

Vừa dứt lời, người đàn ông lập tức òa khóc, khóc nức nở, đau đớn tột cùng.

[Người này khóc đau lòng thế, chắc là người thân của anh ta chứ gì nữa?]

[Không đâu, nhìn tên tài khoản của anh ta, gọi là ‘a di’, thường thì người thân sẽ không gọi thế.]

[Nghe tiếng khóc của anh ta làm tôi cũng thấy buồn, tôi cũng muốn khóc rồi.]

“Là lỗi của tôi, là tôi đã lừa tiền cứu mạng của bà ấy, hu hu hu, đại sư, là tôi đáng chết, dì ấy là người tốt như vậy, mà tôi lại lừa bà ấy. Tôi thật sự rất hối hận hu hu hu!”

“A di thực xin lỗi” vừa khóc vừa tự tát mình, mỗi cái tát đều mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát, má hắn đã sưng vù lên.

[Chuyện gì đây, người này là kẻ lừa đảo sao? Đã lấy đi tiền cứu mạng của người ta à?]

[Nói ra như vậy mà không sợ bị tố giác à?]

[Nhìn anh ta khóc thảm thiết thế này, cảm giác là thực lòng hối hận.]

[Dù có hối hận thật thì cũng đã lừa đảo rồi, đây là vi phạm pháp luật, tất nhiên còn tùy xem anh ta đã lừa bao nhiêu tiền.]

Tuy nhiên, lúc này Tần Nhan Kim lại nói.

“Bà ấy không trách anh, ngược lại, bà ấy còn rất biết ơn anh!”

Hóa ra, vài tháng trước, cậu thanh niên nhặt được một chiếc điện thoại, mãi mà không thấy người mất liên hệ lại. Hắn nảy sinh lòng tham, bèn mở điện thoại tìm số lưu tên “mẹ” trong danh bạ.

Rồi giả làm con trai nhắn tin cho “mẹ” này, xin bà một chút tiền.

Không ngờ người “mẹ” này tin ngay, lập tức chuyển khoản 1.000.

Vài ngày sau, hắn lại nhắn thêm một tin nữa, kiếm cớ xin tiền, kết quả là “mẹ” lại chuyển thêm 1.000.

Hắn cảm thấy lấy tiền này rất dễ, nên lắt nhắt xin thêm, tổng cộng gần 5.000, ngay cả khi nạp tiền điện thoại cũng hỏi xin “mẹ” này.

Cuối cùng, người “mẹ” này nói một câu: Xin lỗi con trai, mẹ không có nhiều tiền như vậy, bây giờ trong túi mẹ chỉ còn 50, mẹ cần 20 để mua thuốc, mẹ gửi cho con 30 được không?

Nói xong, 30 đã chuyển khoản.

Nghe vậy, hắn vội hỏi “mẹ” có sao không, có phải bị bệnh không.

“Mẹ” trả lời rằng, có lẽ là bệnh tim, vì quá nhớ con trai.

Hắn nghe vậy thấy không ổn, rõ ràng người mẹ đã coi hắn là con trai, vậy tại sao lại nói quá nhớ con?

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận