Toàn trường lặng thinh, ngay cả con lệ quỷ áo đỏ đang khóc cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tần Nhan Kim.
Không ai ngờ rằng, người họ cần bảo vệ hóa ra lại tồi tệ đến thế.
Có lẽ… dù biết điều đó, họ vẫn sẽ nói những câu như “bạo lực không giải quyết được vấn đề,” hay “có gì hãy nhờ cảnh sát.”
Nhưng ai sẽ cho lệ quỷ áo đỏ một lẽ công bằng đây? Dù có trả lại cái công bằng ấy, thì có ích gì?
Người đã chết rồi, chết một cách thê thảm. Công bằng có thể làm dịu đi nỗi đau của cô ấy, hay giúp cô ấy sống lại được sao?
Cái gọi là công bằng, chỉ là để xoa dịu người còn sống, là một sự an ủi.
Đối với người đã chết, họ chẳng quan tâm công bằng hay không, họ chỉ biết… đau! Thật sự rất đau!
Tần Nhan Kim từng nghĩ rằng công bằng trong thế giới này là rất quan trọng. Thế nhưng, khi cô một lần lại một lần chứng kiến những linh hồn, niềm tin đó dần dần sụp đổ.
Nếu công bằng có thể đổi lấy cơ hội được sống, ai sẽ muốn chết thảm như vậy?
Không ai có quyền thay họ từ bỏ việc báo thù, cũng chẳng phải chỉ cần khôi phục danh dự là gọi là công bằng. Đó chỉ là một cách để che đậy những tâm địa xấu xa bằng cái vỏ bọc “chính nghĩa” mà thôi.
Chỉ khi nào bản thân họ cảm thấy công bằng, hoặc khi từ bỏ được oán hận trong lòng, đó mới là công bằng thực sự.
Không ai muốn chết, và không ai sẵn lòng phải chết. Trước khi cướp đi sinh mạng của người khác, họ nên tự hỏi liệu bản thân có chịu đựng được khi chính mình bị lấy đi mạng sống hay không.
Cô không quan tâm người đời nói gì, vì nói cũng chẳng có ích.
Tất nhiên, Tần Nhan Kim không nói điều này ra miệng, vì cô biết câu nói ấy sẽ gây ra rắc rối. Nếu bị người có mưu đồ lợi dụng, thì những quy tắc ràng buộc con người sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.
Đến lúc đó, thứ chờ đợi bọn họ sẽ là một cuộc phản công còn mạnh mẽ hơn…
Cho đến hôm nay, điều mà Tần Nhan Kim có thể làm chỉ là đứng ngoài mọi chuyện.
“Nhưng mà…”
Nhìn thấy thái độ lạnh lùng của cô, trong lòng Trình Cẩm Trung lo lắng, do dự mãi rồi cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Nhưng bọn họ khi phạm tội đều chưa đủ tuổi vị thành niên…”
Thực ra anh cũng không muốn quản chuyện này, vừa phiền phức lại có thể đắc tội với Tần Nhan Kim, vị cao nhân này.
Nhất là khi Tần Nhan Kim đang phát sóng trực tiếp, nếu không dẹp yên chuyện này, thì Cục Đặc Dị sẽ không còn cần thiết nữa.
Tần Nhan Kim cười lạnh một tiếng, bầu không khí xung quanh lập tức hạ xuống, như có một ngọn núi lớn đang đè xuống, khiến mọi người cảm thấy như bị ngạt thở, như bị chìm trong nước.
“Tôi nghĩ các người đã hiểu sai một điều!”
“Điều gì?” Trình Cẩm Trung mồ hôi đầm đìa, mặt đầy vẻ hoang mang.
“Kẻ báo thù họ… không phải con người, mà là nghiệp chướng do chính họ tạo ra!”
Câu nói này lập tức làm tất cả mọi người bừng tỉnh.
Lúc này, bình luận trong buổi phát sóng cũng dồn dập.
[Đúng rồi, nếu bắt thì bắt lệ quỷ áo đỏ đi, chuyện này liên quan gì đến Đại sư Tần chứ? Cô ấy chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.]
[Đại sư Tần không làm gì sai cả, việc cứu họ hay không là tự do của cô ấy. Nếu họ là người tốt, chắc chắn Đại sư Tần sẽ không ngần ngại mà giúp đỡ, nhưng họ có xứng đáng không, khi đã hại chết bao nhiêu người? Nếu cứu sống, chẳng phải sẽ thành tai họa cho người khác sao? Ai sẽ gánh trách nhiệm nếu họ tiếp tục gây hại?]
[Nói thật, nếu tôi bị hại chết, tôi cũng chẳng cần công bằng, tôi chỉ muốn trả đũa kẻ đó. Cái công bằng kia có ích gì chứ? Không thể làm vơi đi nỗi đau!]
[Tôi ủng hộ Đại sư Tần, quyết định cứu hay không là tự do của cô ấy. Chị lệ quỷ áo đỏ chỉ là lấy ác báo ác mà thôi, không có gì sai cả.]
[Đây giống như việc ai đó đâm tôi một nhát dao, rồi chỉ cần xin lỗi là xong vậy. Nỗi đau của tôi ai sẽ chịu đây?]
[Đúng vậy, nếu là tôi, tôi cũng sẽ tự vệ chính đáng mà đáp trả bằng một nhát dao. Đó là nguyên tắc đền đáp!]
[Vấn đề là bây giờ hai bên không ai chịu nhường, Cục Đặc Dị muốn cứu người, còn chị lệ quỷ áo đỏ muốn báo thù. Đại sư Tần vẫn giữ thái độ trung lập, chẳng ai chịu ai cả, vậy phải làm sao đây?]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net[Mặc kệ vậy!]
Đúng là mặc kệ thật, vì lúc này lệ quỷ áo đỏ đã chủ động đưa ra điều kiện: “Tôi có thể không giết bọn họ, nhưng cứ tha thứ như vậy thì tôi không cam lòng.”
Trình Cẩm Trung mắt sáng lên, biết rằng không thể thuyết phục Tần Nhan Kim, giờ lệ quỷ áo đỏ tự đưa ra điều kiện hòa giải thì hắn phải tận dụng ngay, như thể sợ nó đổi ý.
“Yêu cầu của cô là gì, cứ nói ra, bọn họ nhất định sẽ thực hiện được.”
Lệ quỷ áo đỏ không để ý đến trò của hắn, cười khẩy mà nói: “Anh nên hỏi trực tiếp họ đi, nếu họ không làm được, tôi dù có phải hồn phi phách tán cũng sẽ giết bọn họ.”
Tại hiện trường, ngoài đám thanh niên trong bồn suối nước nóng không nhìn thấy lệ quỷ áo đỏ, thì những người còn lại đều có thể nhìn thấy.
Tần Nhan Kim thì không cần nói, với cảnh giới cao như cô, có thể nhìn thấu âm dương.
Còn các thành viên của Cục Đặc Dị thì thường dùng một loại thuốc nhỏ mắt đặc biệt để nhìn thấy các linh thể.
Trình Cẩm Trung vẫy tay, ra hiệu cho thuộc hạ: “Đi, nhỏ thuốc mắt cho bọn họ đi.”
Thuộc hạ nhanh chóng nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mấy người kia. Ban đầu, mắt có chút mát lạnh, chỉ chớp mắt sau đã thấy khó chịu, không thoải mái, nhưng khi thuốc ngấm vào, cảm giác khó chịu cũng biến mất.
Nhưng khi họ mở mắt ra lần nữa, ngay lập tức trông thấy lệ quỷ áo đỏ lơ lửng trên đầu. Chỉ một ánh nhìn, cả đám suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác. Sắc mặt họ lập tức tái nhợt, trắng bệch không còn chút máu, mắt đầy sợ hãi và kinh hoàng, nhưng phần nhiều là sốc, môi run lẩy bẩy, không thốt nên lời.
Vẻ mặt lạnh lùng, Trình Cẩm Trung nói: “Mấy người các cậu, biết mình đã làm gì rồi chứ. Tôi không cần phải nói rõ nữa. Hiện giờ, có thể cho các cậu một cơ hội chuộc lỗi, xem các cậu lựa chọn thế nào.”
Mấy người cúi gằm mặt, không dám nhìn lên lệ quỷ áo đỏ, nhưng nhiều hơn là nỗi sợ hãi. Người ta nói, “không làm chuyện khuất tất thì không sợ ma gõ cửa.” Chính vì họ làm quá nhiều điều đáng hổ thẹn nên giờ đây đến cả can đảm mở mắt cũng chẳng có.
“Ngẩng mặt lên cả đi.”
Trình Cẩm Trung nhìn thái độ của họ, giận đến tái mặt, gằn giọng mắng thẳng thừng.
“Đừng tưởng nhà có tiền thì có thể trốn tránh trách nhiệm. Chuyện này là do các cậu tự gây ra, thì phải tự gánh chịu, không ai cứu giúp đâu. Đây là cơ hội duy nhất, nếu không biết điều thì chúng tôi cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn.”
Lời hắn như sét đánh ngang tai, mấy người vội ngẩng đầu, nhưng mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào lệ quỷ áo đỏ.
Lệ quỷ áo đỏ nở nụ cười lạnh lẽo nơi khóe miệng: “Tôi muốn các người tự hủy hai bộ phận trên cơ thể, bất kể là gì, nhưng phải tự tay làm.”
Moá ui!
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đầy cảm xúc khó tả. Yêu cầu này… Phải nói rằng thật sự rất tàn nhẫn! Thế nhưng, so với cái chết khủng khiếp của lệ quỷ áo đỏ, dường như điều đó cũng không quá khó để chấp nhận. Đặc biệt khi nhìn thấy nội tạng lòi ra dưới thân quỷ, tất cả đều đồng loạt im lặng.
Nghe yêu cầu, có một tên trợn mắt, lăn đùng ra ngất xỉu, hai tên khác thì hoảng sợ đến mức tè ra quần, nước tiểu vàng loang ra trong dòng nước suối trong. Ba người còn lại mặt mày khó coi vô cùng, run rẩy toàn thân, môi mím chặt, ánh mắt đầy vẻ bất lực và cầu xin.
Lệ quỷ áo đỏ dùng chút pháp thuật, giải trừ phong ấn không cho họ nói chuyện. Ánh mắt nó khinh miệt nói: “Thật là đám vô dụng. Lúc đó khi các người moi nội tạng của tôi sống sờ sờ, tôi chẳng kêu một tiếng. Khi đó, các ngươi cười đắc ý, cười ngạo mạn, tôi còn nhìn thấy đến tận cổ họng của các người!”
Sắc mặt cả đám lại tái đi.
Lời lệ quỷ áo đỏ nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đám người xem trực tiếp đều kinh ngạc không thốt nên lời.
[Trời đất, moi nội tạng sống mà không kêu một tiếng, đầu tiên phải chửi bọn súc sinh này, sau đó là thương cho chị lệ quỷ. Thật là dũng cảm, thật kiên cường.]
[Nghe thôi đã thấy đau rồi, lúc sinh con mình còn đau muốn chết, lúc đó chị ấy chắc là đau đến mức nào!]
[Hức hức bọn súc sinh này, hai bộ phận thôi có vẻ hơi ít?]
[Đúng thật, mấy kẻ này không xứng đáng sống, sao còn cứu làm gì?]
[Mình còn không dám giết gà, sao bọn chúng có thể làm ra điều tàn nhẫn đến thế?]
[Vô nhân đạo…]
Trình Cẩm Trung nghe xong cũng nghẹn lời, hai tay siết chặt thành nắm đấm, có một khoảnh khắc, hắn muốn dẫn người rời khỏi đây, mặc kệ sống chết của bọn chúng. Nhưng trách nhiệm của đặc vụ không cho phép làm vậy, chỉ có thể nghiến răng, chằm chằm nhìn đám thiếu niên.
Châu Nham run rẩy môi, cầu xin: “Xin… xin lỗi, Hạ Vân, có thể tha cho tôi không? Tôi có thể bồi thường, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cô tha cho tôi.”
Lệ quỷ áo đỏ nhìn hắn, khẽ nói: “Châu Nham, thật ra, trước kia tôi từng thích cậu…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.