Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 116

11:42 chiều – 16/11/2024

Tần Nhan Kim chẳng mảy may để ý đến lời đe dọa của lão, còn uể oải ngáp một cái.

“Ồ, tôi không ra ngoài.”

Hoàng Thành nghe vậy lại cứng họng.

“Hừ! Giả vờ hù dọa! Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nữ nhà ngươi.”

Lão không cần che giấu nữa, dù sao ở đây cũng không có ai chứng kiến, muốn làm gì chẳng phải lão tự quyết sao?

Nói xong, Hoàng Thành lập tức lấy ra một lá bùa Lửa, quăng về phía Tần Nhan Kim, miệng niệm chú: “Gấp gấp như luật lệnh! Trừ tà!”

Lá bùa bay giữa không trung vẽ thành một đường cong đẹp mắt, rồi bất ngờ bùng cháy, hóa thành hàng chục con rồng lửa bao quanh cô từ bốn phía, nhanh chóng áp sát.

Nhiệt độ trong phòng đột ngột tăng cao, tường xung quanh như bị nung chảy ngay tức khắc, mùi nhựa cháy khét lẹt khiến người ta khó chịu.

Tần Nhan Kim khẽ nhíu mày, trong tay không biết từ đâu xuất hiện một chiếc quạt xếp màu đen, cô khẽ phe phẩy một cái giống như cách Tiểu Quỷ Vương dùng quạt sắt.

Lập tức, mọi ngọn lửa xung quanh đều tắt ngấm, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ còn lại một làn khói mờ nhạt.

Hoàng Thành sững sờ, ánh mắt hiện lên nỗi sợ hãi.

“Cô ta thật sự mạnh hơn ta sao?”

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu lão một giây, ngay sau đó, ánh mắt lão dừng lại trên chiếc quạt ngọc đen trong tay cô, mắt lão lóe lên vẻ thèm muốn.

Chắc chắn không phải cô ta mạnh hơn, mà là pháp khí trên tay cô quá mạnh. Chỉ cần đoạt được chiếc quạt đó, cô ta sẽ bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

Ý nghĩ này càng lúc càng ăn sâu, lão nhanh chóng tự thuyết phục mình. Hoàng Thành lập tức lấy ra hai lá bùa Nổ, hống hách uy hiếp: “Vừa rồi chỉ là món khai vị, nếu cô đầu hàng và giao nộp chiếc quạt, bản thiên sư sẽ tha mạng cho cô.”

Tần Nhan Kim khẽ cười khẩy: “Cứ dùng hết bản lĩnh của ngươi đi, ta cũng muốn xem hội Phong Thủy của các người có bao nhiêu tài cán.”

“Được lắm! Vậy thì đừng trách ta không khách khí!”

Bùa Nổ, như tên gọi, bộc phát năng lượng bên trong, sức mạnh và hiệu quả tùy thuộc vào tu vi của người vẽ bùa.

Lá bùa vừa được ném ra, còn chưa kịp phát nổ, thì chỉ với một cái chỉ tay khẽ đẩy gió của Tần Nhan Kim, nó đã bay ngược trở lại.

Nụ cười tự mãn của Hoàng Thành chưa duy trì được một giây thì đã đơ ra, trong ánh mắt đầy hoảng hốt, bùa Nổ lập tức phát nổ.

Lão vội kéo Khúc Vạn Xương, đang đứng bên cạnh không hiểu gì, ra làm lá chắn. Chỉ nghe hai tiếng “bùm bùm”, mặt của Khúc Vạn Xương bị nổ nát bươm, máu thịt be bét.

May cho hắn là Tần Nhan Kim không cho bùa phát nổ ở khoảng cách gần nhất, nếu không, Khúc Vạn Xương đã chẳng chỉ bị thương ở mặt, mà có khi còn mất mạng.

Khúc Vạn Xương: Tôi nên cảm ơn cô sao?

Sau khi vụ nổ lắng xuống, Hoàng Thành vứt Khúc Vạn Xương sang một bên như vứt rác, vẻ mặt độc ác nhìn về phía Tần Nhan Kim, biểu cảm vặn vẹo cực kỳ xấu xí.

“Ta đã đánh giá thấp ngươi. Nếu không lấy hết bản lĩnh ra, có lẽ ta không xử lý được ngươi!”

Lão cẩn thận rút từ trong người ra một chiếc hồ lô đỏ như máu, chỉ to bằng lòng bàn tay trẻ con, với các hoa văn nổi lên trông kỳ quái mà đẹp mắt.

Hoàng Thành liếc nhìn Tần Nhan Kim với ánh mắt như tẩm độc, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm, biểu cảm như đang nói: ‘Xong đời rồi, ta đã lấy bảo bối ra, ngươi xong đời rồi!’

Tần Nhan Kim nheo mắt lại, lóe lên chút hứng thú.

Cô cảm nhận được từ hồ lô phát ra một luồng khí tà ác khiến người ta cực kỳ khó chịu, cảm giác quen thuộc, giống như tà linh từng bị phong ấn trong tượng Phật bằng đồng trước đây.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Chỉ có điều, tà linh này dường như còn mạnh hơn nhiều.

Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ khó thoát thân an toàn, nhưng giờ cô đã ở Kết Đan kỳ, xử lý thứ này chẳng khác nào chuyện nhỏ.

Nhìn thấy Tần Nhan Kim vẫn thản nhiên như không, Hoàng Thành căm ghét vẻ bất cần đó.

“Giờ hối hận vẫn còn kịp, đừng…”

Lão chưa nói hết lời, hồ lô đỏ bắt đầu rung động dữ dội, khiến lão suýt không giữ vững được, phải ôm chặt nó như báu vật.

‘Sao lại thế này? Có chỗ nào không ổn sao?’ Lão dùng ý nghĩ hỏi hồ lô.

Từ bên trong hồ lô phát ra tiếng cười quái dị mà chỉ Hoàng Thành nghe thấy. Âm thanh ấy thể hiện sự phấn khích tột độ, như muốn lập tức thoát ra khỏi hồ lô.

“Mau, mau thả bản tôn ra! Đây là cơ thể hiếm có nhất đời, bản tôn muốn chiếm lấy nó…”

Nghe vậy, Hoàng Thành liếc nhìn Tần Nhan Kim đầy ngạc nhiên, ánh mắt sáng lên. Nếu tà linh đại nhân có thể chiếm được cơ thể của cô, lão cũng coi như trả thù được!

Nghĩ đến đây, lão nhanh chóng mở nắp hồ lô, cười nham hiểm: “Tần đại sư à, tận hưởng những giây phút cuối dưới ánh mặt trời đi!”

Lão khẽ lắc cổ tay, một làn sương đen đặc sệt từ bình hồ lô máu tuôn ra, lập tức lan tỏa khắp căn phòng. Ngay sau đó, làn sương đen nhanh chóng tụ lại, dần dần hóa thành hình người.

Bóng người đó dù mờ ảo nhưng đủ mạnh để tạo ra áp lực đáng sợ.

Tần Nhan Kim nghiêng đầu, nghĩ rằng ác linh này mạnh hơn bất kỳ linh hồn tà ác nào mà cô từng thấy trước đây. Không biết liệu còn nhiều thứ như vậy không. Nếu có, thì cô có thể hấp thu thêm một đợt công đức nữa…

Nếu ác linh hoặc Hoàng Thành biết suy nghĩ này của cô, chắc chắn sẽ bỏ chạy ngay lập tức. Đáng tiếc là họ không có khả năng đọc tâm, nếu không cũng chẳng dại gì mà lao đầu vào tử thần.

Đúng lúc đó, bóng người đột nhiên lao tới tấn công Tần Nhan Kim. Trong làn khói đen mờ ảo, có thể thấy gương mặt nhăn nhúm, kinh khủng của bóng người khiến người ta lạnh sống lưng.

Đáng tiếc là, chưa kịp đến gần thì Tần Nhan Kim đã nhẹ nhàng đưa tay phải ra. Ngay lập tức, gió lốc nổi lên cuồn cuộn, cơn gió lạnh buốt mang theo khí thế uy nghiêm thổi quét, làm những mảnh kính vỡ dưới đất bay tán loạn.

Bóng người không kịp phản ứng, bị thổi nghiêng ngả, những mảnh kính sắc bén như lưỡi dao xuyên qua thân thể mờ ảo của nó.

Trong mắt Hoàng Thành, những mảnh kính đó chỉ đâm xuyên qua bóng dáng mờ nhạt, không gây tổn thương gì thực sự. Nhưng chỉ có Tần Nhan Kim và bóng đen mới hiểu được sự khắc nghiệt của “lưỡi dao dịu dàng” này – từng nhát như cứa sâu vào tâm can!

Sắc mặt Hoàng Thành lập tức đầy kinh ngạc. Laox cứ nghĩ năng lực điều khiển gió của Tần Nhan Kim chỉ là hiệu ứng trên livestream, không ngờ cô thật sự biết pháp thuật, và hơn nữa, trình độ của cô còn cao hơn lão quá nhiều, thậm chí không cần dùng đến bùa chú.

Chuyện này… Đây chẳng phải người, mà là yêu nghiệt thì đúng hơn!

Lão nghiến răng căm hận nhưng bất lực, chỉ có thể trừng mắt đầy giận dữ và ghen tị nhìn Tần Nhan Kim, trong lòng tràn ngập sát ý.

“Tần Nhan Kim, ngươi dám phá hỏng chuyện của lão tử, bản thiên sư quyết không tha cho ngươi!”

Lão vội lấy bình hồ lô máu ra, định thu hồi ác linh lại. Những năm qua lão được danh tiếng trong giới phong thủy phần lớn nhờ vào ác linh này. Nếu để Tần Nhan Kim tiêu diệt nó, lão cũng đừng mong có chỗ đứng trong giới phong thủy nữa.

Tuy nhiên, ý định của lão cuối cùng đã tan vỡ. Tần Nhan Kim vung tay, một cơn lốc xoáy bất ngờ xuất hiện. Nhìn thấy lốc xoáy, ác linh hoảng sợ vùng vẫy, mặt lộ vẻ hoảng loạn.

Nó muốn chạy trốn, càng xa lốc xoáy càng tốt, nhưng càng vùng vẫy, sức hút của lốc xoáy càng mạnh. Trong tiếng gào thét thê lương, nó bị cuốn vào, chỉ kịp hét lên tiếng cuối cùng trong bất lực: “Không…!”

Hoàng Thành thấy vậy, lập tức niệm chú triệu hồi ác linh, cố gắng thu nó vào hồ lô máu. Nhưng đáng tiếc, ác linh cuối cùng vẫn bị nuốt chửng vào lốc xoáy. Sau khi lốc xoáy biến mất, cả phòng vẫn vang vọng tiếng thê lương tuyệt vọng của ác linh…

Cùng lúc đó, một lượng công đức khổng lồ bao phủ lên người Tần Nhan Kim.

“Chết tiệt!” Hoàng Thành mắng một câu, trong lòng đầy sợ hãi, quay người bỏ chạy.

Tần Nhan Kim cất giọng nhẹ nhàng: “Đại sư Hoàng, đi rồi sao?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận