1
Khi điện thoại liên tục reo, tôi đang ôm chặt chai rượu không chịu buông.
Đồng thời hát hò thảm thiết bài tình ca độc thân.
Không biết từ lúc nào Tô Khinh Dao đã giúp tôi nghe máy, đưa điện thoại đến bên tai tôi.
“Sênh Sênh à, chú nhỏ của cậu bảo cậu nghe điện thoại đấy.”
Trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng: “Lê Sênh Sênh…”
Nghe thấy anh gọi tên đầy đủ của tôi, tôi giật mình sợ hãi, vội vàng cúp máy.
Sắc mặt Tô Khinh Dao lo lắng, khuyên nhủ tôi: “Sênh Sênh à, về nhà ngay đi, chú của cậu hình như tức giận rồi.”
Tôi lắc đầu, lè lưỡi nói: “Ứ sợ chú ấy đâu, chú ấy ở tít nước ngoài cơ mà, còn lâu mới quản được tôi.”
Vừa dứt lời, mấy người kia đã nháy mắt với tôi vẻ mặt khác thường.
Một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên ập tới sau lưng, tôi quay đầu lại thì đối diện ngay với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Dưới bóng đèn, Tạ Thiệu Khiêm mặc một chiếc áo sơ mi đen, ống tay áo xắn lên tùy ý, để lộ cánh tay săn chắc.
Có vẻ như anh mới từ nước ngoài trở về.
Anh cau mày nhìn tôi: “Đây là bữa tiệc tụ tập ở nhà bạn mà cháu đã nói sao Lê Sênh Sênh?”
Hơi men tỉnh đi ba phần, cảm thấy có chuyện chẳng lành, tôi ngồi xổm xuống định trốn dưới ghế sofa.
Vừa cúi xuống, đã bị người đứng phía sau dùng một tay ôm ngang hông bế lên.
Động tác đến đột ngột, đôi chân trần của tôi giãy giụa trên không trung, vừa động đậy hai cái đã bị Tạ Thiệu Khiêm cảnh cáo.
“Cháu còn làm loạn nữa là đừng trách tôi đánh cháu ngay ở đây.”
Anh hung dữ quá đấy.
Tôi trợn mắt thể hiện sự tức giận với anh.
Thấy anh sắp bế tôi đi, Tô Khinh Dao tiến đến kéo tay áo anh.
Cô ấy nói với giọng sợ sệt: “Chú ơi, chú đừng trách Sênh Sênh, cậu ấy không cố ý uống nhiều đâu.”
“Chúng cháu gọi loại rượu hoa quả có nồng độ thấp nhất, chỉ không ngờ Sênh Sênh nhấp một chút đã say.”
Tạ Thiệu Khiêm rút tay áo lại, sắc mặt anh nghiêm túc: “Mấy đứa cũng về nhà hết đi, nơi này không phải chỗ mà sinh viên như mấy đứa nên đến.”
2
Tôi bị Tạ Thiệu Khiêm nhét vào xe.
Trên đường về, tôi không hề ngoan ngoãn, cứ mở cửa sổ định thò đầu ra ngoài.
Không cho mở cửa sổ thì tôi làm giãy đành đạch.
Tạ Thiệu Khiêm không còn cách nào khác, đành phải mở cửa sổ rồi giữ chặt tôi trong lòng.
Tôi dựa vào ngực anh, còn nghịch yết hầu của anh.
Mới nghịch được mấy cái đã bị Tạ Thiệu Khiêm nắm chặt hai tay: “Lê Sênh Sênh, ngoan ngoãn nào.”
Tôi không vui, dùng đầu húc anh, mới đi công tác nước ngoài được có một tuần mà về đã hung dữ với tôi đủ kiểu rồi.
Tim tôi như bị mèo cào, khó chịu vô cùng.
“Cháu không thấy đau đầu sao?” Anh dùng một tay để trụ trán tôi, ngăn tôi tiếp tục húc vào ngực anh.
“Chú chỉ biết quát em thôi đấy Tạ Thiệu Khiêm.”
“Không biết trên biết dưới, phải gọi là chú nhỏ.”
Sau một đoạn đường gian nan, cuối cùng chúng tôi cũng về đến nhà.
Anh bế tôi về phòng, bảo người giúp việc đến giúp tôi rửa mặt.
Thu dọn sạch sẽ nằm trên giường, anh bưng canh giải rượu đến đút cho tôi.
Tôi ngoan ngoãn uống hết, thấy rất buồn ngủ nhưng không muốn ngủ chút nào.
Thấy Tạ Thiệu Khiêm định đi, tôi quấn hai chân quanh eo của anh, nhất quyết không cho anh đứng dậy.
“Sênh Sênh, mau buông ra nào.”
“Không, chú không được đi.” Tôi ôm cổ anh ngã vật xuống giường.
Ai ngờ động tác không nhẹ nhàng, khoảnh khắc ngã xuống, môi chúng tôi chạm vào nhau.
Trong nháy mắt, vô số thông tin hiện lên trong đầu tôi.
Hóa ra anh là nam chính trong truyện ngôn tình, bạn cùng phòng đại học của tôi – Tô Khinh Dao – là nữ chính định mệnh của anh.
Còn tôi chỉ là nữ phụ độc ác, một công cụ giúp cho tình cảm của họ càng thêm nồng nhiệt.
Cuối cùng, anh thấy ghét bỏ tôi, tống tôi vào bệnh viện tâm thần.
Nghĩ đến cảnh đó, trong lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót.
Nhìn Tạ Thiệu Khiêm vẫn còn ngây người, tôi giơ tay tát anh một cái.
Tạ Thiệu Khiêm hoàn hồn, vội vàng xin lỗi: “Bảo bối ngoan, chú xin lỗi, vừa rồi là ngoài ý muốn…”
Tôi chớp chớp mắt, như thể rất buồn ngủ, bắt đầu nhắm mắt lại.
Không biết Tạ Thiệu Khiêm đã ngồi bên giường bao lâu mới rời đi.
3
Sáng hôm sau thức dậy đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Nhưng trong phòng lại đặt món quà anh chuẩn bị cho tôi từ nước ngoài.
Một chiếc vòng tay kim cương phiên bản giới hạn.
Chỉ là trước đó tôi thấy một ngôi sao nào đó đeo rất đẹp, thuận miệng khen một câu, anh đã ghi nhớ trong lòng.
Nói ra thì, Tạ Thiệu Khiêm thực sự rất tốt với tôi, gần như nâng niu tôi trong lòng bàn tay mà nuôi lớn.
Năm sáu tuổi, tôi mất ba mẹ, gia đình chú hai vì tranh giành tài sản, giả vờ nhận tôi về nuôi.
Nhưng họ đối xử với tôi không tốt, tôi thường bị họ nhốt trong một căn phòng nhỏ.
Vì quá đói, tôi lén trốn ra khỏi cửa sổ phòng, Tạ Thiệu Khiêm đã xuất hiện.
Anh ngồi xổm trước mặt tôi, dịu dàng đưa tay về phía tôi: “Chú là chú nhỏ của cháu, chú đã hứa với ba cháu sẽ chăm sóc cháu cả đời, cháu có muốn đi theo chú không?”
Tôi gật đầu, nhưng tôi không dám vươn đôi bàn tay bẩn thỉu của mình ra nắm tay anh.
Tạ Thiệu Khiêm không hề chê bai, trực tiếp bế tôi lên.
Sau đó lại dùng mấy mảnh đất mới lấy được quyền giám hộ của tôi từ tay chú hai.
Ở nhà anh, tôi không phải là đứa trẻ đáng thương không ai cần, tôi vẫn là nàng tiểu thư được cưng chiều.
Chỉ là từ khi học cấp ba, tình cảm của tôi đối với anh dần thay đổi.
Thấy anh có tin đồn tình cảm với người khác, tôi sẽ biết buồn.
Bạn bè anh giới thiệu đối tượng cho anh, tôi cũng biết tức giận.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCũng sẽ vì một chút tiếp xúc thân mật mà trái tim rung rinh.
Trước khi biết cốt truyện, có lẽ tôi có đủ can đảm để theo đuổi anh, để được yêu anh.
Nhưng bây giờ, tôi không dám đánh cược nữa.
Vừa không muốn cướp đi tình yêu của Tô Khinh Dao, vừa không muốn mất đi tình thân với Tạ Thiệu Khiêm.
4
Trường học, trên lớp học chung, Tô Khinh Dao đã giúp tôi chiếm một chỗ.
Vừa ngồi xuống, tôi nghe cô ấy hỏi tôi: “Tối qua lúc về nhà, chú nhỏ không mắng cậu chứ?”
Tôi lắc đầu, vô tình nói: “Tối qua may có cậu nói giúp, nếu không chắc chắn chú ấy sẽ mắng tớ không ngừng đâu.”
Tô Khinh Dao cúi đầu, mím môi cười nhẹ, cây bút vô thức lướt trên giấy.
Chỉ một cái liếc mắt, tôi đã nhìn ra cô ấy viết tên Tạ Thiệu Khiêm trên giấy.
Chẳng lẽ lúc tôi không biết chuyện gì, cô ấy đã thích Tạ Thiệu Khiêm rồi sao?
Tô Khinh Dao thấy tôi nhìn chằm chằm vào bản nháp của cô ấy thì phản ứng lại ngay, vội vàng dùng sách che đi.
Nhưng khuôn mặt đỏ ửng đó đã nói lên tất cả.
“Tớ viết linh ta linh tinh thôi, chỉ là thấy chú nhỏ của cậu rất lợi hại.”
“Tuổi còn trẻ mà đã là một doanh nhân ưu tú, ảnh hưởng trong thương trường còn mạnh mẽ nữa cơ chứ.”
“Tớ thường xuyên có thể thấy tin tức tài chính về chú ấy đấy.”
Trong lòng tôi thấy chua xót, khó chịu nói: “Chú ấy cũng không còn trẻ nữa, đã ba mươi mốt rồi.”
“Cũng bình thường, không hơn chúng ta nhiều lắm đâu.” Cô ấy hạ giọng xuống một chút: “Chỉ chênh nhau mười hai tuổi thôi mà”
“Sênh Sênh à, tớ có thể thêm phương thức liên lạc của chú nhỏ cậu không?”
Chiếc bút trong tay tôi rơi xuống đất, tôi vội vàng cúi xuống tìm.
Nhưng không tìm thấy.
Cậu học sinh ở bàn trước đưa bút lại, đôi bông tai ở tai cậu ta rất bắt mắt: “Bạn học này, có phải cậu đang tìm chiếc bút này không?”
“Đúng vậy, cảm ơn cậu nhé.”
Tôi đưa tay ra lấy nhưng cậu ta lại xoay bút lại.
“Tôi tên là Tưởng Nam Húc, chúng ta có thể kết bạn không?”
Nghe thấy cái tên này, tôi không khỏi bật cười, chẳng phải đây là nam phụ phản diện trong nguyên tác sao?
Trong nguyên tác, ngay từ đầu cậu ta đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, thế rồi bị tôi lợi dụng để liên tục gây rắc rối cho Tô Khinh Dao.
Ấy vậy mà gây rắc rối mãi lại quay ra thích Tô Khinh Dao, sau này không ít lần cậu ta nhắm vào Tạ Thiệu Khiêm.
Đang nghĩ, Tô Khinh Dao đã đưa tay giật lấy chiếc bút từ tay Tưởng Nam Húc.
“Sênh Sênh không cần loại bạn bè như cậu đâu.”
Tưởng Nam Húc nhướng mày: “Tôi loại bạn bè như thế nào? Cậu nói rõ ràng đi.”
Thấy tình hình không ổn, tôi lập tức lấy điện thoại ra.
“Không phải cậu muốn kết bạn sao? Còn không mau add.”
Tô Khinh Dao thấy vậy, kéo kéo tay áo tôi, tôi cười lắc đầu với cô ấy.
Kết bạn xong, tôi tiện tay chuyển luôn phương thức liên lạc của Tạ Thiệu Khiêm cho Tô Khinh Dao.
5
Sau đó, Tưởng Nam Húc thường xuyên nói chuyện với tôi.
Ngoài việc tán phét với nhau những câu chuyện thường ngày thì cậu ta còn rủ tôi chơi game cùng.
Cũng chẳng khác gì có thêm một người bạn.
Hôm nay, tiết học chuyên ngành cuối cùng cũng kết thúc.
Vừa bước ra khỏi lớp tôi đã thấy Tưởng Nam Húc đợi ở ngoài cửa.
“Sênh Sênh à, tối nay đi ăn cơm với tôi nhé.”
Nghĩ đến việc về nhà sẽ phải gặp Tạ Thiệu Khiêm, tôi gật đầu đồng ý ngay.
Những ngày này, tôi đang cai nghiện sự phụ thuộc quá mức vào anh, cố giữ khoảng cách mà chúng tôi nên có.
Tưởng Nam Húc chọn một nhà hàng nhạc Tây.
Ban đầu tôi nghĩ không có gì để nói với cậu ta, sẽ rất nhàm chán.
Không ngờ cậu ta còn biết làm ảo thuật.
Một bông hồng, một chiếc khăn ăn cùng với ánh mắt và giọng điệu khoa trương của cậu ta đã khiến tôi cười không ngừng.
“Đưa tay ra đi, tôi sẽ biến một món quà tặng cho cậu.”
“Cũng dùng hoa hồng để biến sao?”
“Tất nhiên, hoa hồng của tôi có thể biến ra mọi thứ cậu muốn đấy.”
Đương nhiên là tôi không tin, tôi nghĩ cậu ta nhiều nhất chỉ có thể biến ra một số đồ chơi nhỏ dễ giấu.
Cho đến khi một chú thỏ trắng nhỏ bằng lòng bàn tay rơi vào lòng bàn tay tôi.
Tôi nhìn chăm chú: “Đây là thỏ sống đấy, cậu làm thế nào vậy?”
Cậu ta tỏ vẻ bí ẩn chớp mắt với tôi: “Bí mật nè.”
Tôi đang ôm con thỏ hỏi cậu ta cách nuôi thì Tạ Thiệu Khiêm mặc vest bất ngờ xuất hiện cùng với Tô Khinh Dao.
Niềm vui vừa mới dâng lên trong lòng tôi lập tức nguội lạnh.
“Tan học rồi sao không về nhà hả Sênh Sênh?” Tạ Thiệu Khiêm đứng trước mặt tôi hỏi.
Tôi ôm con thỏ, cúi đầu không muốn nhìn anh: “Đi ăn cơm với bạn ạ.”
“Đây là bạn của cháu à? Không giới thiệu sao?”
Không đợi tôi mở miệng, Tưởng Nam Húc đã chủ động tự giới thiệu.
Chỉ là khi cậu ta đưa tay ra, Tạ Thiệu Khiêm không có ý định bắt tay lại, mà hỏi tôi: “Sênh Sênh, cháu ăn xong chưa?”
“Ăn xong rồi thì về nhà với tôi.”
Tôi nhìn Tô Khinh Dao đang đứng bên cạnh.
Cô ấy lập tức nói: “Không sao đâu, em tự ăn cũng được ạ.”
Vì họ đã hẹn nhau rồi, tôi không thể chen ngang để về nhà với Tạ Thiệu Khiêm được.
Vì vậy, tôi nói với Tạ Thiệu Khiêm: “Chú không cần quan tâm đến cháu đâu, cháu ăn xong sẽ tự về nhà.”
“Chú cứ chăm sóc tốt cho Dao Dao là được.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.