Chương 9: Văn Tâm Thư Trai
Vĩnh Thịnh năm 12.
Ngày 15 tháng 9.
Giờ Dần.
Thời tiết hơi lạnh, chỉ còn một thời gian nữa, sẽ bước vào mùa thu, cả vương triều Đại Hạ cũng dần dần bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Bên trong tàng thư lâu Cố gia.
Ánh mặt trời khúc xạ vào cửa sổ, chiếu xuống thư các.
“Hô.”
Bên trong thư các.
Cố Cẩm Niên duỗi thẳng thắt lưng, hoạt động gân cốt một phen, sau đó đem một quyển Đông Thổ Lục bỏ lại vào trong giá sách.
Từ giờ Dậu hôm qua, mãi cho đến giờ Dần ngày hôm nay, hắn đã đọc sách ước chừng suốt năm canh giờ.
Đọc sách làm cho người ta vui vẻ, Cố Cẩm Niên một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Dù sao từ nhỏ đến lớn đều là ăn uống dược thiện, thân thể phá lệ cường tráng, đừng nói xem sách năm canh giờ, nếu thật sự nhập tâm, hơn mười canh giờ cũng không quá đáng.
Năm canh giờ này, Cố Cẩm Niên đại khái đã xem xong lịch sử cận đại 5000 năm của Đông Thổ.
Lúc trước cũng đã có chút hiểu biết, chỉ là lúc này đây, Cố Cẩm Niên càng xem càng thêm cẩn thận, nhất là những đoạn liên quan đến Đại Hạ, càng là từng câu từng chữ.
Vương Triều Đại Hạ, nằm ở khu vực phía nam trung tâm của Đông Thổ.
Bảy mươi hai năm lập quốc.
Thái tổ kiến quốc, quốc hiệu Khai Nguyên, chăm lo việc nước, bắc đánh man tộc, nam định thiên hạ, sau khi truyền vị, trở thành hoàng thái tôn, quốc hiệu Kiến Đức.
Một hồi đại kế trùng trùng điệp điệp cũng theo đó mở ra.
Lúc đầu cũng không tệ lắm, nhưng rất nhanh, sau khi một ít Phiên Vương dần dần cảnh giác, vấn đề liền lớn.
Nhất là Tứ hoàng tử, vào thời khắc mấu chốt lựa chọn tạo phản.
Đương nhiên, mặc dù là tạo phản, nhưng tuyên bố với bên ngoài là phụ tá Đại Hạ chính thống, hoàng đế bị tặc thần mê hoặc, cử binh khởi nghĩa.
Vốn dĩ đây hẳn là một hồi tranh đấu không chút hồi hộp.
Nhưng theo Cố gia gia nhập, khiến cho Tứ hoàng tử như hổ thêm cánh, cứ thế mà kiên trì đến mười năm.
Vào thời khắc mấu chốt nhất, vị Tứ hoàng tử này phá nồi dìm thuyền, thẳng tiến vào Kinh đô, đoạt lấy giang sơn, hoàn thành cuộc phản nghịch không thể tưởng tượng nổi.
Cũng vào thời điểm đó, vụ án Vĩnh Thịnh đầu tiên đã xảy ra.
Kiến Đức nan.
Trong sổ sách Đại Hạ không có ghi chép, nhưng Cố Cẩm Niên vẫn có thể tưởng tượng được.
Tứ hoàng tử được coi là loạn thần tặc tử, dùng phương thức đơn giản nhất, cũng là khiến người ta không thể tưởng tượng nhất, cướp được hoàng đô, trở thành vị hoàng đế thứ ba của Đại Hạ, trong đó sẽ có bao nhiêu người không phục đây?
Sẽ có bao nhiêu người lòng mang mưu đồ xấu xa?
Trước sau liên lụy ba vạn người, nhưng không một người sống sót, hơn nữa còn có hơn mười vạn người bị phân phối đến biên cương, vĩnh viễn không thể trở về kinh đô.
Nhưng cũng là trận Kiến Đức nan này, khiến hoàng đế Vĩnh Thịnh bị chỉ trích rất lớn.
Nhất là toàn bộ nho sĩ trong thiên hạ đều phẫn nộ, cho rằng đương kim thánh thượng cũng không phải Đại Hạ chính thống, là người soán vị.
Đao kiếm của triều đình có lợi hại đến đâu, cũng không sánh bằng ngòi bút của sử quan.
Hoàng đế Vĩnh Thịnh biết, nhất thời dựa vào giết chóc sẽ không cách nào ngăn chặn được miệng lưỡi thế gian, cho nên cũng noi theo Thái tổ, chăm lo việc nước, ngày đêm phê duyệt tấu chương, một lòng vì dân, giảm thuế, coi trọng nông nghiệp của dân chúng, chính là hy vọng người trong thiên hạ có thể tán thành hắn.
Đây là lịch sử đại khái của Đại Hạ suốt gần 72 năm, là chuyện xưa của ba đời Quân vương.
Bất quá có rất nhiều chỗ, Cố Cẩm Niên không hiểu lắm.
Đây là một thế giới tiên võ cùng tồn tại, Tứ hoàng tử đột kích kinh đô, cũng không thể đến mức thẳng tiến không bị ngăn lại chứ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChỉ là những chuyện này cũng không phải là trọng điểm gì.
Cách Kiến Đức nan đã qua mười hai năm, hiện giờ là Vĩnh Thịnh mười hai năm, rất nhiều chuyện bị vùi lấp dưới tàn tro năm tháng.
Tuy nói dân gian vẫn còn không ít tin đồn, cái gì mà Kiến Đức hoàng đế đang bí mật bày mưu tính kế, chuẩn bị đoạt lại ngôi vị hoàng đế.
Nhưng nhìn qua lịch sử, trong lòng Cố Cẩm Niên rất rõ ràng, hoàng đế bị đuổi xuống, lại có mấy người có thể một lần nữa đoạt lại quyền vị?
Ngoại trừ Đại Minh chiến thần ra, Cố Cẩm Niên thật sự là nghĩ không ra người thứ hai.
“Thật là quá phức tạp.”
Xoa xoa huyệt thái dương, Cố Cẩm Niên lắc lắc đầu.
Tình hình quốc gia của Đại Hạ có chút phức tạp, với tình huống hiện tại của mình, tốt nhất là không nên tham dự vào.
Trời sụp còn có người trên cao đỡ lại.
Gia gia mình, phụ thân, còn có nhiều thúc thúc như vậy, không một ai là người ngu xuẩn, cũng không tới phiên mình phải quan tâm.
Nhưng có một điểm, Cố Cẩm Niên rõ ràng.
Cố gia.
Thật sự cần một vị văn thần.
Nhìn qua cổ kim, thời khắc võ tướng đứng ở vị thế cao đơn giản chính là lúc chiến loạn, nhưng chuyện này nhất định phải có một điều kiện trước.
Đó là võ hoàng đế cầm quyền.
Nếu văn hoàng đế cầm quyền, kết cục của võ tướng rất có thể chính là công cao cái chủ.
Võ hoàng đế cầm quyền, võ tướng mới có thể chân chính đứng lên.
Hoàng đế Vĩnh Thịnh là một vị võ hoàng đế, cho nên Cố gia đích xác có thể không kiêng nể gì cả.
Nhưng thế hệ nào làm chuyện của thế hệ ấy, mấy chục năm qua, nội đấu ngoại loạn, đánh qua không biết bao nhiêu trận chiến.
Kẻ ngốc đều biết phải tu dưỡng dân sinh, huống chi là đương kim hoàng đế?
Tiếp theo, Đại Hạ sẽ cần một vị văn hoàng đế đúng lên nắm quyền lực, phát triển mạnh kinh tế và nông nghiệp của đất nước.
Loại chuyện chiến tranh này, hoãn lại một thời gian đi.
Dưới tình thế này, địa vị văn thần sẽ càng ngày càng cao, nhất là nho đạo nhất mạch, giáo hóa vạn dân, cũng không phải chuyện nhỏ.
Thái bình thịnh thế, đánh chính là chiến tranh văn hóa.
Nếu Cố gia vẫn là một nhà võ tướng, đối với người nắm quyền mà nói, đây cũng không phải là chuyện tốt, sớm muộn gì cũng phải khiến cho suy yếu, hơn nữa còn là tàn nhẫn kiềm chế xuống.
Nhưng nếu xuất hiện một vị văn thần, liền có thể quét sạch suy đồi, xoay chuyển càn khôn.
Chỉ bất quá, văn thần này nhất định phải có được năng lực cùng thủ đoạn cực mạnh, không chỉ đơn giản là biết đọc sách như vậy.
Cho nên, đường dài còn lắm gian truân.
Cố gia nhìn như quyền cao chức trọng, nhưng cũng có vấn đề phải băn khoăn
Đê ngàn dặm bị hủy hoại bởi tổ kiến, đạo lý này Cố Cẩm Niên đã biết từ rất sớm.
“Thế tử.”
Cũng vào lúc này.
Thanh âm gia phó chậm rãi vang lên, kéo Cố Cẩm Niên từ trong trầm tư trở về.
Lầu một thư các.
Một gia đinh diện mạo trắng nõn, có chút sợ hãi nói.
“Thế tử, Hầu gia có lệnh, để ngài hôm nay đi Văn Tâm Thư Trai đọc sách, canh giờ không còn sớm, ngài còn phải tắm rửa thay quần áo, thỉnh Thế tử chuẩn bị.”
Thanh âm vang lên, có chút khiếp nhược.
Dù sao đối với tiền thân mà nói, đọc sách cũng không phải là một chuyện làm cho người ta sung sướng, thường thường nghe được phải đọc sách sẽ phiền não, đem ngọn lửa vô danh này rải trên đám gia đinh trong nhà.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.