Nhưng sau khi Vương Phú Quý giới thiệu như vậy.
Trong chốc lát, sắc mặt bốn người chợt biến đổi.
Trước đó bọn hắn vẫn vẻ mặt tươi cười, khiêm nhường hữu lễ.
Chỉ là sau khi nghe tên tuổi của bọn hắn, sắc mặt lập tức liền đổ xuống.
Nhất là nam tử bên trái, người mặc Nho bào, sắc mặt trực tiếp thay đổi.
“Ta tưởng là ai, hoá ra là trưởng tôn của Trấn Quốc Công, thế tử Cố gia.”
“Không ngờ rằng một ngày, còn có thể cùng thế tử chung sống một phòng.”
“Chỉ tiếc rằng tại hạ hàn môn ô uế, thế tử quý khí vô cùng, khắp người là khí chất quyền quý để cho ta khó chịu, cũng điếm thế tử chi huy.”
Nam tử mở miệng, không có chút ôn hòa thay vào đó là chán ghét.
Càng nói càng âm dương quái khí.
Nháy mắt, bên trong nhã gian, bầu không khí đã ngưng trọng.
Ba người còn lại không nói gì thế nhưng trên mặt không hề có ý cười. Bọn hắn không dám đắc tội Cố Cẩm Niên nhưng không nói lời nào cũng là một loại thể hiện thái độ.
Cố Cẩm Niên nhíu mày, ôn hòa trên mặt hắn cũng dần thu lại.
Hình như mình cũng chưa làm chuyện gì nhỉ?
Không hiểu sao lại âm dương quái khí mình một trận làm gì?
Có bệnh sao?
Chán sống?
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Cố Cẩm Niên, người kia cũng không e ngại mà dứt khoát gọn gàng nói.
“Tại hạ Từ Vân Tân, là bạn tốt của Trương Uân.”
“Đã sớm nghe chiến tích vĩ đại của thế tử điện hạ.”
Đối phương nói lên thân phận cũng khiến cho Cố Cẩm Niên hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Nha.
Hóa ra là bằng hữu của Trương Uân.
Vậy không sao.
Vật họp theo loài.
Cố Cẩm Niên xem như hiểu rõ ví cái gì nhân vật phản diện đều cùng một mô típ. Bởi vì đều ngu xuẩn như thế, hợp tình hợp lý.
“Tà còn đang nghĩ là ai đây.”
“Hóa ra là bạn tốt của Trương huynh.”
“Trách không được ở chỗ này chó sủa.”
“Quả nhiên là vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân. Gặp qua Từ huynh.”
Cố Cẩm Niên mỉm cười, trực tiếp mắng lại.
“Cố Cẩm Niên, ngươi nói cái gì?”
Nghe nói như thế, người kia lập tức giận tím mặt. Mặc dù hắn xem thường Cố Cẩm Niên nhưng ít nhất cũng không mắng trực tiếp mà là âm dương quái khí.
Nhưng Cố Cẩm Niên trực tiếp chỉ vào mũi mình mắng khiến cho hắn cực kì không vui.
“Ta nói ngươi chó sủa.”
“Không phục sao?”
“Tô huynh, để hắn kiến thức một chút thực lực của bộ khoái đệ nhất Hình bộ, đánh hắn.”
Cố Cẩm Niên cũng không nói nhảm.
Mình là tôn tử của Quốc Công, nhi tử của Lâm Dương Hầu, thế tử Đại Hạ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCũng không phải để cho loại lông bông như chó mèo nào cũng dám mắng mình. Vì sao không mắng trực tiếp?
Còn cùng đối phương ngươi tốt ta tốt làm gì?
Tốt mẹ gì đâu.
Dù sao trong mắt đám người này mình là hoàn khố. Vậy thì cứ hoàn khố cho bọn hắn nhìn xem chứ sao.
“Không cần như thế.”
Nhưng mà Tô Hoài Ngọc lắc đầu. Hắn nhìn về phía Từ Tân Vân, thần sắc bình tĩnh nói.
“Từ Tân Vân, đời thứ ba Từ gia huyện Thiên Hà. Phụ thân mới trí được nhậm chức Huyện lệnh huyện Thiên Hà. Mẫu thân là Vương thị, trong tộc kinh doanh làm ăn vải vóc tư nhân.”
“Thế tử điện hạ nếu không vui vì ngưười này, quay về để Huyền Đăng Ti đi tra một chuyến, xem Huyện lệnh này có ăn hối lộ trái pháp luật không. Lại đi điều tra thêm việc làm ăn trong tộc Vương thị phải chăng có cấu kết quan thương. Nếu như có tình huống như thế.”
“Theo hình điển Địa Hạ, quan ghi chép thiên, điều lệ thứ mười bảy: Quan viên Đại Hạ ăn hối lộ năm trăm lượng bạc, tước chức quan, sung quân biên cương. Đời thứ ba không thể nhập chính. Nếu như ăn hối lộ trên ba ngàn lượng bạc, chém đầu bên đường. Trên một vạn lượng bạc, tịch thu gia sản cả nhà, giết kẻ phạm tội.”
“Cẩm y trên ngời hắn là do cẩm tú phương đặc chế. Chỉ riêng bộ y phục này đã không dưới ba trăm lượng bạc trắng.”
“Còn có eo đeo ngọc bội Bàn Long. Nếu ta không nhìn nhầm thì là Bạch ngọc thượng đẳng. Không ít hơn một ngàn lượng bạc trắng.”
“Tịch thu gia sản cả nhà, giết kẻ phạm tội có lẽ còn quá nhẹ. Phán một tội chém đầu bên đường cũng không có vấn đề gì.”
“Nếu như thế tử cảm thấy chưa hết giận, Tô mỗ có thể giúp thế tử đi một chuyến, đưa toàn bộ Từ gia phát huy gia hình tra tấn trận như ngày thường cũng không có vấn đề gì lớn.”
“Như thế nào?”
Mặt Tô Hoài Ngọc không biểu tình.
Chẳng những đem toàn bộ vốn liếng của Từ Tân Vân đều nói ra mà còn đem luật pháp Đại Hạ nói đầy đủ.
Chỉ là những lời này làm cho Cố Cẩm Niên trầm mặc.
Khá lắm.
Khá lắm.
Đúng là mẹ nó khá lắm.
Đây quả thực là ma quỷ.
Cố Cẩm Niên thật không ngờ rằng Tô Hoài Ngọc này lại kinh khủng như thế.
Con mẹ nó, Từ Tân Vân này chỉ vẻn vẹn nói kháy một câu.
Cũng bởi vì một câu nói kháy này mà Tô Hoài Ngọc trực tiếp an bài cả nhà người ta thật rõ ràng.
Còn có cái gì gọi là đưa toàn bộ Từ gia phát huy gia hình tra tấn trận như ngày thường?
“Nếu phát huy không bình thường thì sao?”
Cố Cẩm Niên nhịn không được hiếu kì hỏi.
“Hàng xóm nhà hắn, chó cũng phải đi cùng.”
Tô Hoài Ngọc vô cùng chân thành nói.
Không có nửa điểm dáng vẻ nói đùa.
Cố Cẩm Niên: “…”
Vương Phú Quý: “…”
Mấy người còn lại: “…”
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng trọng đến cực điểm.
Về phần Từ Tân Vân, sắc mặt đã trắng bệch.
Hắn chỉ là nói kháy một câu, không nghĩ đến rước tới phiền toái lớn như vậy.
Mặc dù không biết đối phương nói thâ hay giả.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì Cố Cẩm Niên chính là trưởng tôn của Trấn Quốc Công, Tô Hoài Ngọc bên cạnh là bộ khoái đệ nhất Hình bộ Đại Hạ.
Thật muốn giày vò thì tru di cửu tộc là hơi quá lời nhưng làm mình nhà tan cửa nát không phải vấn đề lớn gì.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.