Người đọc sách lấy mục tiêu thăng quan tiến chức mà cố gắng, người đọc sách lấy suy nghĩ kiếm lời để tiến lên, những người như thế, có còn được gọi là người đọc sách nữa sao?
Khi gặp phải vấn đề lại không hề nghĩ tới bá tánh thương sinh trước tiên. Thứ bọn họ để ý cũng không phải là cái tâm cái đức của người đọc sách, mà là tư lợi bản thân, cái được cái mất, hơn thua lời lỗ.
Bị lợi ích và nhào nhoáng mê hoặc dẫn đến đánh mất Đạo tâm, từ đó khiến Nho Đạo lệch khỏi đường ray chính, đây mới là thủ đoạn cao minh đáng sợ nhất.
Chỉ tiếc là gặp phải mình, cho nên loại biện pháp này không có tác dụng quá lớn.
Vì vậy xuất hiện tình huống thứ hai. Đó chính là phục sinh các cường giả thời đại Thần Thoại, để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ diệt thế.
Còn một tình huống kinh khủng nhất.
Đó chính là nếu ý chí của các Thiên Đạo đạt được nhận thức chung, bọn họ cùng nhau liên thủ để hủy diệt Đại thế này.
Chỉ là bốn mươi chín Thiên Đạo này vẫn còn đang trong thời gian quan sát Đại thế, ngoại trừ một số Thiên Đạo đã hoàn toàn điên cuồng và chìm trong oán khí giết chóc, đa phần các Thiên Đạo đều đang đánh giá cái Đại thế này.
Nếu như thời đại này vẫn tiếp tục chém giết lẫn nhau để cướp đoạt lợi ích, chắc chắn Thiên Đạo này sẽ đi theo quyết định của các Thiên Đạo khác, thống nhất xuất thủ diệt thế.
Đến lúc đó mới thật sự là đại khủng bố, hủy diệt chân chính.
Đây cũng chính là bí mật cuối cùng.
Giờ khắc này, cuối cùng Cố Cẩm Niên cũng hiểu được lời mà Thập Điện Diêm La và Kiếm Thần Tịch Diệt nói, cũng hiểu được tại sao họ cho rằng mình không thể ngăn cản được kết cục cuối cùng.
Đúng vậy.
Dù cho bọn họ không hiểu hết toàn bộ tình hình, nhưng ít nhiều gì cũng biết một hai, hoặc cũng đã đoán ra được phần nào đó.
Đấu với trời?
Bản chất của việc này đã là một việc không tưởng.
Huống hồ chi bọn họ còn đang bị bốn mươi chín Thiên Đạo khác nhìn chằm chằm?
Việc này khó lại càng thêm khó.
Nói tới nói lui chung quy phần lớn cũng là vì thời đại Thượng Cổ và thời đại Thần Thoại, vạn tộc chém giết quá điên cuồng, một chút luân lý đạo đức cũng không có.
Nhưng không phải là không còn một tia cơ hội nào.
Nho đạo.
Chính là hy vọng, là phần thắng mà hắn có thể nắm chắc nhất.
Cố Cẩm Niên cũng thật sự hiểu ra được, vì sao Nho đạo lại có bốn vị Thánh Nhân Thiên Mệnh Bát cảnh, có thể chuyên môn dùng để áp chế tình huống này.
Muốn thiên hạ thái bình, tuyệt đối không chỉ dựa vào thực lực.
Hôm nay, tộc ngươi có thể dùng vũ lực để quản lý và chiếm đoạt tất cả nhưng ai dám đảm bảo ngày mai vẫn là tộc của ngươi nắm giữ được những thứ đó?
Nếu thật sự có một vương triều hay một thế lực nào đó có thể thống trị thiên hạ.
Dù là thái bình mười năm, trăm năm, ngàn năm thì có ích lợi gì?
Năm dài tháng rộng, lịch sử chưa bao giờ có điểm cuối, thứ không đáng giá tiền nhất chính là thời gian. Một đời, mười đời, trăm đời đều là Hoàng đế tốt nhưng chỉ cần một tên hôn quân lên thống trị, vậy những thứ trước kia làm đều sẽ kết thúc.
Nhưng tư tưởng và đạo đức thì khác, nó không phải là một loại ước thúc ép buộc, nó là một dạng khai sáng khai trí.
Khiến cho lòng người hướng về ánh sáng, chân lý và lẽ phải.
Chỉ có tư tưởng, có tinh thần của người đọc sách, mới có thể dẫn dắt thế nhân, khoái lạc vui sướng mà phát triển đi lên.
Đây mới thật sự là vạn thế thái bình.
Nói cách khác.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrước mặt Cố Cẩm Niên chỉ có một con đường.
Muốn giải quyết được vấn đề nan giải này, nhất định phải nhanh chóng bước vào đệ bát cảnh, trở thành Thánh Nhân Thiên Mệnh.
Trấn áp vạn tộc, một lần nữa ngả bài, viết sách truyền đạo, để thế nhân yên ổn bình tĩnh lại, sau đó phối hợp với Thiên Đạo, lắng đọng và dần thanh trừ oán khí của thiên địa, như vậy, tất cả mới có thể trở về quỹ đạo tốt đẹp vốn có của nó.
Nếu bây giờ tiếp tục giết chóc, mặc kệ cho vạn tộc đồ sát lẫn nhau, kết quả cuối cùng chỉ có một – cùng dắt tay nhau về với cát bụi.
Mà muốn vạn tộc đều bình tĩnh lại.
Hắn nhất định phải nhanh chóng tiến vào đệ bát cảnh.
Nhưng đây…. gần như là chuyện không thể xảy ra.
Hắn bắt đầu tu hành từ khi nào, đã được tròn bốn năm hay chưa?
Muốn bước vào cảnh giới cuối cùng? Độ khó cũng chẳng thua kém gì việc lên trời.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho nội tâm Cố Cẩm Niên cực kì khó chịu.
Đối với Thiên Kiếp này, Cố Cẩm Niên cảm thấy chẳng có chút ý nghĩa gì, hắn không sợ Thiên Kiếp.
Chỉ là…
Mặc kệ có sợ hay có e ngại gì đi chăng nữa.
Giờ khắc này, mây đen Thiên Kiếp đã biến mất, bóng người dần dần lộ rõ, hiển hiện trước mắt vô số cường giả Đại thế.
Là một vị nữ tử.
Người nàng ta mặc váy dài, vô cùng lộng lẫy, cao cao tại thượng, ánh mắt nàng ta quý khí bức người, quanh thân có long phượng vờn quanh, hô hấp của nàng có thể khiến vạn vật sinh-diệt.
Loại này tồn tại, không ai nghĩ đến, không ai tưởng tượng nổi.
Chỉ là bề ngoài, đã khiến cho Đại thế rung động.
Khi nàng ta xuất hiện không có dị tượng khủng bố, cũng không có khí tức làm cho người người sợ hãi, thay vào đó là một loại bình tĩnh và dửng dưng.
Ngoại trừ cảm giác quý khí vô thượng, nàng ta lại khiến thế nhân cảm thấy bình thường.
Mà nàng ta đứng ở giữa trời xanh.
Ánh mắt không có tí mảy may nào quan tâm tới Cố Cẩm Niên.
Mà chậm rãi nhìn về phía … núi Tây Chu.
Nàng không nói gì.
Cố Cẩm Niên cũng không lên tiếng, thế nhân hiếu kì, không biết tình huống gì đang diễn ra.
Nhưng sau đó, nữ tử kia lên tiếng, giọng nói chầm chậm, không mang theo chút cảm xúc gì.
“Cho hắn một cơ hội sao?”
Nàng nhìn về phía núi Tây Chu, nói ra câu này.
Mà trong ánh mắt nàng.
Là hiếu kì.
Cũng là hỏi thăm.
Phần nhiều nhất chính là không hiểu nổi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.