“Con gái nhà giàu như cô, bình thường giả vờ đối xử với mọi người đều dịu dàng lương thiện, tại sao lại phải so đo tính toán, hại mẹ tôi bị bạo lực mạng?”
“Mẹ tôi bị cô hại thành ra như vậy! Cô phải chịu trách nhiệm với tôi, chịu trách nhiệm với mẹ tôi!”
Rõ ràng là mẹ cô ta ăn trộm đồ, rõ ràng là cô ta không biết điều lại muốn làm lớn chuyện nhưng chỉ vì mẹ cô ta không chịu nổi mà phát điên, còn cô ta biết khóc biết làm loạn nên hầu như mọi người đều đứng về phía cô ta.
Dưới áp lực của dư luận, nhà tôi chỉ có thể tài trợ cho Chu Tô Điềm, gánh vác toàn bộ chi phí cho gia đình cô ta.
Càng khiến người ta ghê tởm hơn là, bình thường ở trường tôi còn phải cẩn thận chăm sóc cô ta, nếu không sẽ có người đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ trích tôi.
Còn Chu Tô Điềm thì sao, cô ta thản nhiên nhận sự tài trợ của nhà tôi, tiêu tiền như nước, sống vô cùng thoải mái, chỉ cần có chuyện gì không vừa ý là bắt đầu phát điên gây sự, động một chút là nói “Không thì tôi chết?”
Chỉ cần cô ta nói câu này, lập tức có thể nhận được sự thương xót của vô số người.
Họ luôn nói:
“Mẹ cô ta bị gia đình các người bức điên, cô nhường nhịn cô ấy một chút thì sao?”
“Cô ấy đáng thương như vậy, chẳng lẽ cô thật sự muốn bức chết cô ấy sao?”
Mẹ cô ta bị bức điên chẳng lẽ không phải do tự chuốc lấy sao?
Cô ta ăn ngon mặc đẹp, thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của mọi người, đáng thương ở đâu?
Tôi thực sự hy vọng cô ta đừng chỉ nói suông, mà hãy hành động thực tế.
Nhưng trên thực tế, Chu Tô Điềm rất sợ chết.
Cô ta chỉ coi cái chết như một cái cớ, để tạo cho mình một hình tượng thảm thương, sau đó ép buộc mọi người phải thuận theo ý mình mà thôi.
Trong cốt truyện gốc, cô ta hận mẹ tôi, càng hận tôi hơn, vì vậy cô ta đã phá hỏng lễ đính hôn của tôi với con trai cả của tập đoàn Cố thị, trước mặt vị thiếu gia nhà họ Cố đó khóc lóc kể lể về đủ loại “tội ác” của tôi.
Cô ta đảo ngược trắng đen, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi với mẹ tôi, biến cô ta với mẹ cô ta thành những đóa sen trắng trong sáng vô tội.
Vị thiếu gia nhà họ Cố đó, cũng chính là nam chính, anh ta tin sái cổ lời Chu Tô Điềm, hơn nữa để bảo vệ cô ta, anh ta đã mở ra một loạt các cuộc đàn áp đối với công ty nhà tôi.
Sau đó, nhà tôi phá sản.
Bố tôi nhảy lầu tự sát, tôi với mẹ tôi bị những người đòi nợ làm nhục đến chết.
Giấc mơ này thật hoang đường cũng như thật vô lý, ban đầu tôi chỉ nửa tin nửa ngờ, ai ngờ hôm nay Chu Tô Điềm với mẹ cô ta lại thực sự đến gây phiền phức cho chúng tôi.
Thời gian, địa điểm, thậm chí cả những lời Chu Tô Điềm nói, đều giống hệt như trong mơ.
Lúc này, tôi không tin cũng phải tin.
Trong cốt truyện gốc, mẹ tôi vì nhất thời mềm lòng không báo cảnh sát, mới khiến Chu Tô Điềm ngày càng quá đáng.
Bây giờ đã biết được cốt truyện của nguyên tác, tôi sẽ không mềm lòng bỏ qua cô ta với mẹ cô ta.
Mặc dù đã tìm lại được sợi dây chuyền kim cương của mẹ tôi nhưng trong những năm làm việc ở nhà tôi, mẹ cô ta không biết đã lấy trộm bao nhiêu quần áo, túi xách của tôi cho Chu Tô Điềm.
Thậm chí chiếc áo khoác Chanel mà cô ta mặc hôm nay cũng là của tôi.
Những thứ này cộng lại cũng phải đến mấy chục vạn, đủ để mẹ cô ta ngồi tù vài năm.
Còn Chu Tô Điềm, tôi không tin, bây giờ là xã hội pháp trị, chẳng lẽ ai khóc thảm hơn thì người đó có lý sao?
3.
Sáng sớm hôm sau, Chu Tô Điềm bước vào lớp khi tiếng chuông đọc sáng vừa vang lên.
Giáo viên vẫn đang trên bục giảng sắp xếp nhiệm vụ đọc sáng, cô ta không chào hỏi, hùng hổ xông đến trước mặt tôi, trực tiếp lật tung bàn học của tôi.
“Á!”
“Chu Tô Điềm! Cô làm gì vậy?!”
Tôi né kịp thời, tiện tay kéo luôn cả bạn cùng bàn, bạn học bên cạnh thì thảm rồi, bị chân bàn đập vào bắp chân.
“Chu Tô Điềm! Cô bị thần kinh à?”
Tiếng phàn nàn nổi lên khắp nơi nhưng Chu Tô Điềm như không nghe thấy, vẫn trừng mắt nhìn tôi.
“Phương Niệm Vy! Sao cô độc ác thế? Mẹ tôi đã đắc tội gì với cô, mà cô phải hại bà ấy như vậy?”
“Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Mẹ tôi tận tụy làm việc cho cô năm năm, tại sao cô không chịu buông tha cho bà ấy?!”
Cô ta đúng là biết đảo ngược trắng đen, vừa nói xong, ánh mắt của các bạn học xung quanh nhìn tôi lập tức khác hẳn.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng điệu rất bình tĩnh: “Bạn học Chu, tôi biết tối qua mẹ cậu bị cảnh sát bắt, cậu rất buồn nhưng mẹ cậu lấy trộm quần áo và túi xách của tôi cho cậu, việc này vốn dĩ là không đúng.”
“Cô nói bậy cái gì——”
Chu Tô Điềm thoáng hiện lên vẻ tức giận trên mặt, tôi ngắt lời cô ta: “Mẹ cậu đã vi phạm pháp luật, cảnh sát bắt bà ấy là lẽ đương nhiên, tôi chỉ lựa chọn báo cảnh sát để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình, tôi không làm gì sai.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThấy tình hình không ổn, Chu Tô Điềm lại dùng tuyệt chiêu của cô ta——vô lý cãi cùn.
Chỉ thấy cô ta vừa khóc lóc vừa tiện tay ném sách vở trên bàn của bạn học bên cạnh xuống đất:
“Mẹ tôi là người tốt như vậy, sao có thể đi ăn trộm được?”
“Tôi biết cô đã sớm không ưa tôi nên mới nghĩ ra cách này để hại tôi với mẹ tôi!”
“Mẹ tôi ở nhà cô tận tụy làm việc, không quản ngại vất vả, năm năm rồi chẳng được gì, còn bị cô đưa vào đồn!”
“Phương Niệm Vy, mẹ tôi ngày thường đối xử với cô tốt như vậy, vì cô mà bỏ bê cả con gái ruột của bà ấy, sao cô lại nhẫn tâm như vậy?!”
“Tôi chưa từng thấy ai máu lạnh vô tình, độc ác như cô! Cô có bản lĩnh thì nhắm vào tôi mà làm, hại mẹ tôi thì tính là gì?”
Chu Tô Điềm là học sinh mới chuyển đến lớp vào học kỳ này, mới chỉ khai giảng được nửa tháng, phần lớn các bạn trong lớp đều không quen cô ta, giờ phút này bị cô ta làm ầm ĩ đến mức há hốc mồm, ngay cả giáo viên trên bục giảng cũng thực sự ngây người mất một lúc lâu.
Ông ta cố gắng khuyên giải: “Bạn học Chu, em bình tĩnh trước đã——”
Thấy có người để ý đến, Chu Tô Điềm càng điên cuồng hơn, cô ta phát ra một loạt tiếng hét, thở hổn hển, trừng mắt nhìn tôi đầy ác ý:
“Phương Niệm Vy, cô chắc chắn sẽ gặp báo ứng! Cô hại mẹ tôi, hại cả gia đình tôi, cô ngủ được sao?”
“Tôi hận cô, tôi hận cô, tôi hận cô! A a a——”
Cô ta lăn lộn, bò lê trên đất, gào thét đến khản cả cổ, trông chẳng khác gì lũ khỉ hoang chưa khai hóa trên núi Nga Mi.
Tôi bình tĩnh bịt tai lại, nhìn về phía người giáo viên đang luống cuống: “Thầy ơi, gọi 120 đi ạ, em nghi ngờ bạn Chu Tô Điềm có vấn đề về não.”
Giáo viên toát mồ hôi lạnh: “À? Cái này, cái này có phải không ổn không?”
Ngay giây tiếp theo, Chu Tô Điềm nhảy lên bục giảng, bắt chước vượn đập tay vào ngực: “Nhà tôi đã bị cô hại thành thế này rồi, tại sao cô vẫn có thể bình tĩnh như thế được hả? Tại sao cô còn có thể thản nhiên đến trường như vậy?”
“Cô có biết tôi đau khổ thế nào không? Cô có biết tôi tuyệt vọng thế nào không? Phương Niệm Vy, tại sao cô có thể lạnh lùng, vô tình, độc ác như vậy?”
“Cô không phải là người!”
Giáo viên lau mồ hôi trên trán, móc điện thoại ra, “…… Hay là thầy gọi bảo vệ.”
Vừa nghe nói sẽ gọi bảo vệ, Chu Tô Điềm lập tức khóc òa lên: “Thầy ơi, em không điên, chỉ là em sắp bị Phương Niệm Vy bức đến phát điên rồi!”
“Mẹ em đã tận tụy làm bảo mẫu cho nhà cô ta năm năm, làm trâu làm ngựa, không quản ngại vất vả, thế mà cô ta thì sao?!”
“Cô ta không ưa em, liền bày mưu hãm hại mẹ em, nói mẹ em ăn trộm đồ của cô ta, gọi cảnh sát đến bắt mẹ em!”
“Ông bà nội em tuổi đã cao, ông bà ngoại em sức khỏe lại không tốt, bố em còn bị liệt giường, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc rất đắt tiền, mẹ em là nguồn kinh tế duy nhất của gia đình em…”
“Bây giờ, chỉ vì cô ta không ưa em, mà cả nhà em đều bị cô ta phá hỏng! Em mới mười tám tuổi, sau này em phải làm sao đây——”
Cô ta khóc rất chân thành, khóc rất tuyệt vọng, khiến người ta nhìn vào mà rơi lệ, nghe vào mà đau lòng.
So sánh với cô ta, tôi mặt không biểu cảm, quả thực có vẻ quá lạnh lùng vô tình.
“Niệm Vy, những gì Chu Tô Điềm nói có phải là sự thật không?”
Có bạn học hỏi tôi, tôi còn chưa kịp trả lời, trong đám đông đã có người chất vấn:
“Cậu ấy khóc thảm thiết như vậy, sao cậu không có phản ứng gì hết?”
“Đúng vậy Phương Niệm Vy, không lẽ cậu thực sự làm chuyện như vậy?”
Lại có người hùa theo: “Tôi thấy chắc chắn là vậy.”
“Các cậu xem cậu ta bức Chu Tô Điềm thành ra sao kìa? Tôi nhìn mà thấy thương, còn cậu ta thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, đúng là quá máu lạnh.”
“Bình thường cậu ta giả vờ tốt lắm, hóa ra bản chất lại là loại người này, chậc chậc chậc.”
Bạn cùng bàn lập tức bênh vực tôi: “Các cậu nói bậy bạ gì vậy? Niệm Vy sao có thể là loại người như vậy?”
Cô ấy tức giận đứng chắn trước mặt tôi, nhìn Chu Tô Điềm: “Cô nói Niệm Vy không ưa cô, cô có bằng chứng gì không? Hơn nữa..”
“Chẳng lẽ Niệm Vy có bản lĩnh lớn như vậy, có thể mua chuộc cảnh sát để hãm hại mẹ cô sao? Cô đừng có vô lý quá đáng như vậy.”
Chu Tô Điềm mắt đỏ hoe: “Không phải cô ta thì còn có thể là ai?”
“Nhà tôi nghèo, hồi nhỏ mẹ tôi một mình làm mấy công việc để nuôi cả nhà, từ nhỏ bà đã dạy tôi rằng nghèo hèn nhưng chí không hèn, không được trộm cắp, phải sống ngay thẳng, bà tuyệt đối sẽ không ăn trộm!”
Tôi nhìn chiếc áo khoác quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của cô ta: “Thật sao?”
Chu Tô Điềm trừng mắt nhìn tôi, khẳng định chắc nịch: “Tất nhiên là thật!”
Tôi không nhịn được nữa, xông lên túm lấy cổ áo cô ta, lật phần thêu tên viết tắt của tôi ra: “Vậy xin hỏi đây là cái gì?”
“Mẹ cô không ăn trộm, vậy cái áo này của tôi tự mọc chân đi vào tủ quần áo của cô sao?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.