15
Cười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ như vậy, lại ba năm nữa trôi qua.
Kỳ thi đình yết bảng, ta cùng Kỷ Từ đi xem kết quả.
Trên đường, người đi xem rất đông, ai cũng hồi hộp.
Duy chỉ có Kỷ Từ và ta là bình thản.
Kỷ Từ hỏi: “A tỷ, sao tỷ không lo lắng?”
Ta đáp: “Vì ta biết ngươi chắc chắn sẽ đạt kết quả cao, lo lắng làm gì?”
Chưa kịp đến nơi, một đám người đã ùa lại.
Người gõ trống khua chiêng chúc mừng, người đứng dưới bảng để kén rể, chen chúc đông đúc, đẩy ta ra một bên.
Kỷ Từ bị vây quanh, có người giới thiệu gia thế, khoe về tiểu nữ nhà mình. Kỷ Từ thậm chí chưa nghe hết, đã nói:
“Đa tạ chư vị quan tâm, chỉ là tại hạ đã có người thương, không muốn phụ lòng các vị.”
“Không sao đâu, không làm chính thất thì làm thiếp cũng được…”
“Bên cạnh Kỷ Từ ta cả đời sẽ chỉ có mình nàng, không có thêm ai khác.”
Có lẽ vì giọng điệu quá đỗi kiên quyết, mọi người chỉ đành tiếc nuối mà thả hắn ra.
Hắn đi đến bên cạnh, ta cười tươi chúc mừng.
“A Từ nhà ta nay đã thành trạng nguyên rồi!”
Kỷ Từ hiếm thấy lại không đáp lời, vẫn lặng thinh.
Trên đường về, hắn cứ lén lút nhìn ta.
Làm ta bật cười.
“Ngươi nhìn ta làm gì?”
“Sao tỷ không hỏi ta?”
“Hỏi ngươi gì?”
“Hỏi ta… người thương là ai.”
Ta nhìn vành tai đỏ ửng của hắn, cười nói:
“Đợi ngươi muốn nói thì tự khắc sẽ nói, đến lúc ấy ta sẽ chuẩn bị sính lễ, để chúng ta đón nàng về một cách nở mày nở mặt …”
Ta chưa dứt lời, Kỷ Từ đột nhiên nắm chặt tay, tăng tốc đi lên phía trước.
Ta: “?”
Lại giận nữa sao?
Kỷ Từ đi một đoạn xa, đột nhiên dừng chân đợi ta, khi ta vừa tới gần, hắn lạnh mặt, chỉ vào xiên kẹo hồ lô bên đường, uể oải hỏi:
“Ăn không?”
Hắn biết ta thích ăn đồ chua, mỗi lần nhìn thấy những món ăn vặt thế này đều sẽ gọi ta.
Nói đến, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm rồi.
Ban đầu, ta chăm sóc hắn nhiều hơn một chút.
Nhưng chẳng biết từ khi nào lại biến thành hắn chăm sóc ta nhiều hơn.
Trái tim ta liền mềm nhũn.
Ta mỉm cười: “Ta không muốn ăn đồ mua ngoài, ta muốn ăn đồ ngươi làm cho ta.”
Kỷ Từ có chút bất đắc dĩ.
“Chỉ ăn sơn tra thôi sao?”
“Phải thêm cả táo, anh đào, nho, và mận nữa.”
“A tỷ, miệng tỷ cũng thật kén ăn.”
“Thế đã là kén ăn rồi sao? Ta còn chưa đòi ăn lạt điều đây này!”
“Lạt điều là gì? Tỷ dạy ta, ta sẽ làm cho tỷ.”
“Không trách ta kén ăn nữa à?”
“… Được rồi, được rồi, là ta sai, a tỷ là tốt nhất, dạy ta đi mà.”
Ta nhìn vẻ ngoan ngoãn của hắn, cuối cùng cũng chịu nói ra.
“Vậy ta chỉ dạy một lần thôi nhé.”
“Được, ta thông minh thế này, một lần là đủ rồi.”
“…”
Không biết là vì sao, ta lại nuôi dưỡng hắn thành ra tự luyến như vậy?
Không lâu sau đó, cửa nhà ta lại bị đạp nát.
Đều là những người đến mai mối cho ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVương triều Đại Ngụy trong sách vốn dĩ phong tục phóng khoáng, không chỉ có bà mối đến gõ cửa, mà còn có mấy nam nhân trực tiếp tới tận nơi.
Có người mời ta uống trà, có người muốn dẫn ta đi xem kịch, còn có người rủ ta đi du hồ.
Ta đang suy nghĩ xem nên nhận lời ai, thì thấy Kỷ Từ, người vốn nên ở thư phòng lo công vụ lại bước ra ngoài.
Hắn nhìn đám nam nhân ấy, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.
Ta liếc nhìn hắn một cái, rồi kiếm cớ khéo léo để tiễn đám người kia đi.
Sau đó ta quay vào phòng, thay bộ y phục màu thiên thanh, còn đeo túi xách nhỏ tự tay làm.
Thấy ta chuẩn bị ra ngoài, Kỷ Từ lại tưởng rằng ta đã nhận lời ai đó, muốn ra ngoài hẹn hò.
Hắn trông có vẻ lo lắng, ta vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn liền chạy tới nắm tay ta, nhìn ta chằm chằm.
Ta bật cười.
“Thôi nào, không phải đi với người khác, là đi với ngươi, chúng ta đi du hồ.”
Trong khoảnh khắc ấy, nét mặt của Kỷ Từ như bừng lên ánh xuân.
Hắn lập tức phấn khởi đi theo ta.
Cảnh sắc bên hồ đẹp đẽ, khách qua lại thưởng ngoạn cũng nhiều.
Ta và Kỷ Từ bước lên một con thuyền nhỏ.
Ta nằm úp vào mạn thuyền chơi đùa với nước, bỗng cảm thấy vạt áo bị ai đó nhẹ nhàng kéo.
Quay đầu lại, ta thấy Kỷ Từ đang đỏ bừng mặt.
“A tỷ…”
“Gì thế?”
Hắn cắn cắn môi, như thể hạ quyết tâm điều gì.
“Tô Tô.”
Cách xưng hô đột ngột thay đổi khiến ta ngơ ngác chớp mắt.
“Ngươi gọi ta là gì?”
“Ta không muốn tỷ chỉ làm a tỷ của ta nữa.
“Ta không muốn nhìn tỷ bị bao nhiêu nam nhân theo đuổi không dứt, ta muốn tỷ mãi mãi chỉ là a tỷ của một mình ta, chỉ là Tô Tô của ta.”
Hắn mím môi, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn ta không chớp mắt.
“Tô Tô, ta thương tỷ, từ rất lâu rất lâu rồi, ta không muốn làm đệ đệ của tỷ nữa, ta muốn trở thành… phu quân của tỷ.”
Ta nhìn hắn một hồi, không nhịn được, “phì” một tiếng bật cười.
“Ngốc nghếch.
“Ngươi nghĩ là ta không nhận ra ngươi thích ta sao?
“Chỉ là thấy ngươi như vậy thú vị, nên muốn xem ngươi có thể nhịn đến khi nào.”
“…”
Kỷ Từ ngẩn ngơ một lát rồi nở nụ cười.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
Ta mỉm cười đáp lại, cùng hắn đan chặt mười ngón tay.
Hồ nước lăn tăn gợn sóng, chiếc thuyền nhỏ đã tiến ra giữa hồ.
Lúc này, một chiếc thuyền khác từ từ lướt qua.
Trên thuyền là một nam một nữ xinh đẹp, họ đang dựa vào nhau, đầy vẻ tình tứ.
Đó chính là nam nữ chính trong cuốn sách này.
Trong nguyên tác, Kỷ Từ bị người khác lợi dụng, làm những việc mà một phản diện sẽ làm, không ngừng gây chuyện với hai người kia, cả ba dây dưa trong mối tình yêu hận đan xen, ngươi giết ta, ta giết hắn, hắn giết nàng. Qua mấy trăm chương, Kỷ Từ chết đi, nam nữ chính mới cuối cùng gian nan đến được với nhau.
Mà nay, không có sự quấy nhiễu của Kỷ Từ, hai người ấy đã sớm có được hạnh phúc.
Ta ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt theo dõi bóng hình hai người xa dần.
Cho đến khi Kỷ Từ nhẹ nhàng quay mặt ta lại, có vẻ không hài lòng.
“A tỷ nhìn người ta làm gì? Họ đẹp hơn ta sao?”
“Không đẹp bằng ngươi.”
Ta nghiêm túc quan sát gương mặt trước mắt.
Rạng rỡ và tuấn tú, trong ánh mắt như thể hòa quyện ánh xuân tươi sáng.
Đã nhìn suốt chín năm rồi, từ khi hắn còn là thiếu niên, đến nay đã là thanh niên.
Nhưng chẳng bao giờ cảm thấy chán.
Sau này, ta cũng sẽ mãi ngắm nhìn như thế.
Cho đến khi tóc mai hoa râm, cùng nhau mỉm cười và lặng lẽ ra đi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.