Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Hào Môn Cứu Rỗi Lẫn Nhau Chương 5: Ngoại Truyện – Tần Dục Trạch

Chương 5: Ngoại Truyện – Tần Dục Trạch

1:17 chiều – 21/11/2024

Đã quen với việc không phản kháng, không chống trả.

Bởi vì biết rằng những điều này đều vô ích.

Sẽ không ai ra tay giúp mình, lời nói của Tần Hoài Húc vẫn thường văng vẳng bên tai.

“Bố mày chỉ là tài xế nhà tao thôi, nếu không phải bố mày chết, mày có cơ hội ở nhà tao không? Mày thật may mắn, bố chết rồi, lập tức có thể đổi một người bố mới.

“Bố tao có tiền hơn bố mày nhiều!”

Rõ ràng anh chỉ muốn có ba của mình.

Con chó nhỏ lén nuôi trong sân, là người bạn duy nhất của Tần Dục Trạch.

Là sinh vật duy nhất chịu lắng nghe anh nói sau khi cha mẹ đều mất.

Cô gái mà Tần Hoài Húc mới để ý gần đây đột nhiên đưa cho Tần Dục Trạch một lá thư tình.

Đợi đến khi Tần Dục Trạch về nhà, anh phát hiện phòng mình bừa bộn, trên tường viết đầy những lời lẽ nhục mạ, chăn bị dội thứ chất lỏng không rõ, vẫn còn bốc mùi tanh hôi.

Tần Hoài Húc đứng trên lầu nhìn anh từ trên cao.

“Là tao làm đấy, mày định làm gì tao?”

Lần nào anh nhẫn nhịn cũng không đổi lại được kết cục tốt đẹp.

Cuối cùng con chó nhỏ đó cũng chết.

Anh tìm khắp sân cũng không thấy, cuối cùng tìm thấy bộ da bị lột trong chăn.

Tiếng của Tần Hoài Húc vang lên từ phía sau.

“Thích không? Quà tao tặng mày đấy, đúng rồi, canh tối nay ngon lắm phải không, tiếc là con chó đó quá gầy, chỉ hầm được một bát nhỏ, tao rộng lượng, nhường hết cho mày ăn.”

Cảm giác buồn nôn lan tràn khắp người, Tần Dục Trạch dùng hết sức đấm anh ta rồi lao vào đánh nhau.

Trong đêm đen, anh mang một thân đầy thương tích rời khỏi nhà họ Tần một mình.

Anh đứng bên bờ sông, chỉ cần nhảy xuống, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Anh nhắm mắt lại, cảm nhận gió thổi qua cơ thể mình, trọng tâm sắp rơi xuống thì có người nắm lấy tay anh.

Anh không tránh khỏi giật mình.

“Anh nhìn gì vậy? Cho tôi xem với.”

“Tôi định nhảy sông.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Là một cô gái, mặc đồng phục học sinh, trong tay còn cầm một xiên que nướng, nghe anh nói muốn nhảy sông thì trợn tròn mắt, bắt đầu nói một số lời không đâu vào đâu.

Thậm chí cô còn đưa luôn cả xiên que nướng trong tay cho anh.

“Trên thế giới còn nhiều đồ ăn ngon như vậy, anh không muốn nếm thử sao? Tôi nghe nói vào mùa xuân ven đường sẽ nở rất nhiều hoa đẹp, anh đã nhìn thấy chưa?”

Cô nói với anh rất nhiều, cuối cùng nhân lúc anh không chú ý, thế mà lại kéo anh trở về.

Anh cũng không biết một cô gái trông gầy gò như vậy sao lại có sức mạnh lớn như vậy.

Bọn họ ngã xuống bên đường, cô mệt đến thở hồng hộc, miệng vẫn không ngừng lải nhải.

“Nước mùa đông chắc chắn rất lạnh, hay là anh đợi thêm một chút đi, đợi đến mùa xuân nước ấm hơn, tiện thể ngắm hoa mùa xuân.”

Lời cô nói chui vào tai anh, như một tia nắng ấm áp, trái tim cằn cỗi của anh cuối cùng cũng cảm nhận được một tia sáng.

Sau khi trưởng thành, nhà họ Tần muốn đưa anh ra nước ngoài, có lẽ là muốn sau này không gặp lại nữa.

Khi anh liều mạng ở nước ngoài, anh sẽ nhớ đến lời cô nói.

Nhưng không ngờ khi gặp lại sẽ là cảnh tượng như vậy.

Cô ngất xỉu bên đường, người cứu và người được cứu đã hoán đổi thân phận.

Anh nên đợi cô tỉnh lại nhưng vì ở nước ngoài lâu ngày dinh dưỡng không tốt, giờ giấc hỗn loạn, cơ thể anh gầy gò đến đáng sợ, trông không đẹp.

Lần trở về này là vì khi đi học ở nước ngoài, anh đã tích cực giúp xử lý công việc của công ty chi nhánh.

Ước chừng là phát hiện ra năng lực của anh, anh được phép trở về nước, Tần Hoài Húc vẫn còn ăn chơi trác táng, cậu ta thực sự tức giận, cầm chai rượu đập vào đầu anh.

Trên mặt anh vẫn còn vết thương.

Nếu có thể, anh hy vọng có thể xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ tốt hơn.

Anh đã huy động mọi nguồn lực, theo dõi hành tung của cô.

Đánh dấu những nhà hàng cô đã đến, ngắm những cảnh đẹp cô đã ngắm.

Đợi đến khi anh trở nên tốt hơn, trở nên xuất sắc hơn, anh sẽ quang minh chính đại đứng bên cạnh cô.

Anh vội vàng rời đi, để lại cho cô một bó hoa.

Đã hứa rồi, hoa mùa xuân.

-HẾT-

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận