14.
Bữa tối tôi không nấu.
Vì tôi nằm trên giường, đau đến mức không dậy nổi.
Mẹ cũng chẳng nấu gì, bà gọi một phần đồ ăn ngoài, không có phần của tôi.
Nhưng cũng chẳng sao. Dạo gần đây, tôi đã không còn cảm nhận được vị của thức ăn nữa, miếng nào cũng nhạt nhẽo, và tôi chẳng còn thấy thèm ăn chút nào.
Lúc trời tối hẳn, bố về nhà.
Ông nói chuyện với mẹ một lát ngoài phòng khách, rồi vào phòng của tôi. Căn phòng vốn dĩ là phòng chơi mạt chược.
Ông nhấc chiếc tóc giả của tôi lên, nhìn cái đầu trọc, trách móc tôi sao lại “phản nghịch” như vậy.
“Thân thể tóc tai là do cha mẹ ban cho, con không nên làm mẹ giận.”
“Mẹ con sinh con đau đớn biết bao, đến giờ lưng bà ấy còn chưa lành hẳn.”
Tôi rúc đầu vào chăn, mắt cay xè, ầng ậc nước.
Cố kìm nén cảm xúc, tôi bình tĩnh nói: “Con đâu có muốn mẹ sinh ra con.”
Giá như, mẹ chưa bao giờ sinh ra tôi.
“Rầm!”
Cửa phòng bị đá tung.
Tiếng hét điên cuồng của mẹ vang lên, át cả không gian.
“Lưu Triều Kỳ, bọn tao không nợ gì mày cả! Bọn tao nuôi mày ăn, nuôi mày học không phải để phải nhìn cái bộ mặt của mày!”
“Mày có biết ngoài kia người ta nói gì về mày không?”
“Họ bảo mày đồi trụy, tính cách quái đản, khó ưa, lầm lì như câm như ngốc! Họ nói mày là đứa vô ơn, đến đám tang cậu mình cũng không chịu quỳ lạy! Họ bảo mày là đứa bất hiếu, là con sói mắt trắng, sau này sẽ bị mọi người ghét bỏ, sống cô độc cả đời!”
Dù có nói gì thì cũng chẳng có gì đau bằng những lời mẹ tôi vừa thốt ra.
“Mày có biết bọn tao bị người ta đâm chọc bao nhiêu lần vì mày không?”
“Người ta nói mẹ thế nào, con thế ấy. Mày thối nát như đống phân, mày dựa vào đâu mà khiến tao phải chịu tiếng xấu? Những cái tật hư tật xấu trên người mày, có cái nào là do tao dạy không? Tao không thiệt thòi, không uất ức à?”
“Mày tưởng tao muốn sinh ra mày à? Nếu biết trước mày như thế này, thà tao vô sinh cả đời còn hơn sinh ra cái thứ như mày!”
“Phí bao nhiêu tiền của, bao nhiêu công sức của tao, tính ra ít cũng phải năm trăm ngàn. Năm trăm ngàn là gì? Đủ mua thêm một căn nhà nữa rồi đó!”
Thì ra làm mẹ của tôi, bà ấm ức đến vậy.
Tôi cắn răng chịu đau, hất chăn ra, lục trong balo lấy một tấm thẻ ngân hàng, đập mạnh xuống bàn mạt chược.
“Năm trăm ngàn đây, tôi trả đủ cho bà.”
“Từ nay, chúng ta không còn nợ nhau gì nữa.”
Mẹ tôi sững lại.
Bố thì thắc mắc, cầm lấy tấm thẻ, xem đi xem lại: “Có năm trăm ngàn thật à? Con lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?”
Nước mắt tôi không kìm được mà tuôn rơi, giọng khàn đặc: “Lúc người ta đi ăn đi chơi, con nhai bánh mì để tiết kiệm. Lúc người ta đi mua sắm, đi ngủ, con làm thêm để kiếm từng đồng.”
Tôi chưa bao giờ được ngủ một giấc thảnh thơi, chưa bao giờ được xem một bộ phim trọn vẹn. Cuộc đời tôi cứ hối hả trôi qua mà không có lấy một giây để thở.
Có thể làm gì được đây, khi từ lúc sinh ra tôi đã mang trên mình món nợ, món nợ của cha mẹ, món nợ ân tình của nhà cậu.
Từng đồng từng hào tôi chi tiêu sau này, đều là những sợi xích khóa chặt sự tự tin của tôi, là những gông cùm trói buộc sự can đảm của tôi.
Tôi không dám ngồi xuống, không dám gắp thức ăn, không dám phát ra tiếng động khi nói chuyện.
Tôi như con sâu bọ sống lay lắt trong góc tối bị mọi người ghét bỏ, cố sức hút chút dinh dưỡng từ thế giới này.
Âm thầm, nhưng lại đầy tiếng xấu.
Tôi vẫn sống.
15.
Biểu cảm của mẹ dần trở nên khó coi, nhưng bà vẫn ngẩng cao cằm, giữ vẻ kiêu sa.
Rồi bà nhìn tôi từ trên xuống, ánh mắt đầy sự áp đảo.
“Mày tưởng trả tiền là xong à? M//ạng mày là tao cho, mày cả đời này cũng đừng mong trả hết ân tình của tao!”
“Thế thì tôi trả m//ạng lại cho bà…”
Tôi bật khóc nức nở, không thể kìm lại được.
Nhưng đôi mắt qua làn nước mờ đục vẫn nhìn mẹ chăm chăm, không rời.
Lần cuối cùng tôi khóc ướt cả mặt như thế này là ba năm trước.
Một buổi chiều trời nắng rực rỡ, nóng bức.
Có một chị đồng nghiệp, làm việc nhiều năm rồi, kể rằng chị ấy đã gần 40 tuổi, nhưng vẫn luôn được bố mẹ xem như trẻ con.
Mỗi lần gọi điện, họ lại dặn dò chị qua đường phải nhìn trái rồi nhìn phải, tan làm phải đi chỗ đông người, đừng mở cửa cho người lạ, đừng mua đồ ăn vặt ngoài đường, đừng nhặt đồ rơi, đừng đi theo người lạ…
Nhiều đồng nghiệp cùng nhau phụ họa, tranh nhau kể chuyện mình đã lớn tướng nhưng vẫn bị bố mẹ xem là con nít thế nào.
Chỉ có tôi cúi đầu, dùng tay chống cằm che nửa mặt, nước mắt bất ngờ trào ra, rơi lã chã…
Lúc đó tôi 23 tuổi, lần đầu tiên nhận ra:
Hóa ra tình yêu của bố mẹ có thể bền vững lâu đến như vậy.
16.
Mẹ dường như có chút bối rối trong khoảnh khắc, vì bà vô thức bám lấy cánh tay của bố.
Nhưng giọng bà vẫn lạnh lùng như trước.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Dù mày có chet, mày cũng vẫn nợ tao.”
“Tao là người đã cho mày thấy thế giới này.”
Tôi cảm thấy tuyệt vọng.
17.
Có lẽ mẹ đã quá thất vọng về tôi, nên bà không còn chỉ trích, mỉa mai tôi nữa, nhưng cũng chẳng thèm đếm xỉa đến tôi.
“Lúc nãy tôi thấy xe của Bội Chính đỗ ở cổng khu, cậu ta đến tìm Hoan Hoan à?”
“Thật sao? Thế để tôi gọi cho con bé ngay!”
“Con bé khóc đến khàn cả giọng mấy ngày nay vì thằng bé không bắt máy. Lát nữa đi cùng tôi xuống cửa hàng trái cây dưới nhà, tôi mua ít sơn trà về cho Hoan Hoan.”
“Đừng mua nhiều, hồi nhỏ Hoan Hoan bị sâu răng, răng yếu, ăn ngọt nhiều không tốt.”
Thực ra ngay từ ngày đầu về, giọng tôi đã khàn rồi, vì khối u đã xâm lấn và chèn ép dây thần kinh thanh quản.
Nhưng dường như chẳng ai nhớ nổi giọng nói của tôi trước kia thế nào.
Tôi bước ra khỏi phòng, vừa ngồi xuống ghế sofa, thì mẹ, người vừa nãy còn đang vui vẻ, lập tức lạnh mặt.
Bà tắt tivi, đi thẳng vào phòng mình với vẻ mặt lãnh đạm, rồi đóng cửa mạnh đến nỗi vang rền cả nhà.
Bố tôi vẫn giận vì lần trước tôi nói muốn trả m//ạng lại cho mẹ, ông cũng không nói tiếng nào, chỉ cầm cốc nước nóng trên bàn trà, uống một ngụm rồi cũng đi vào phòng.
Chẳng bao lâu sau, từ trong phòng vang lên tiếng cười nói rôm rả, vang khắp không gian.
Âm thanh như sấm rền, đập mạnh vào màng nhĩ tôi.
Ở trong nhà, tôi lại một lần nữa trở thành người vô hình.
Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ phát ra mùi thối rữa, khiến họ không thể nào làm ngơ thêm được nữa.
18.
Kế hoạch thất bại.
Vì cái tên khốn đó đã đe dọa tôi.
Cậu ta nói nếu tôi không xuất hiện, cậu ta sẽ đến tận nhà mà đòi cho ra lẽ.
Tôi chỉ biết nói rằng cậu ta là kẻ lừa đảo.
Cứ muốn khiến tôi không thể nào yên nghỉ.
19.
Tôi cùng cậu ta ra bờ sông bắn pháo hoa.
Mặt sông đen như mực được chiếu sáng bởi những đốm pháo rực rỡ. Ánh đèn vàng lờ mờ, làn khói xanh nhạt bay lên lượn lờ, rồi bị gió thổi tản dần đi, nhẹ nhàng trôi về phía xa.
Cậu ta giơ tay lên xem đồng hồ, đôi lông mày rậm khẽ nhướng lên, rồi nghiêng đầu nhìn tôi. Dưới hàng lông mi dài, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong mắt cậu ta.
“Ngày 31 tháng 12, 19 giờ 59 phút, Lưu Triều Kỳ, cậu phải thực hiện lời hứa rồi.”
Ánh mắt cậu ta không hiểu sao lại mang theo chút thích thú như đang chờ xem kịch hay. Nhưng hơi thở lại không ổn định, có chút hồi hộp khó nhận ra.
“Cậu nói qua năm nay sẽ đón nhận một cuộc sống mới, còn bốn tiếng nữa thôi, tôi chỉ cho phép cậu ‘hư hỏng’ thêm bốn tiếng nữa. Qua nửa đêm, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.”
Tôi đã dự định rằng năm nay sẽ trả xong nợ cho bố mẹ, sẽ nhẹ nhàng mà rời đi, thoát khỏi tiếng xấu, thoát khỏi mặc cảm tự ti và yếu đuối, để chạy đến tự do.
Nếu lúc đó cậu ta vẫn độc thân, nếu lúc đó cậu ta vẫn chưa đổi ý, tôi sẽ đủ can đảm và tự tin để đứng bên cạnh cậu.
Nhưng tiếc là, ông trời chẳng thương tôi.
Ngay trước khi chạm đến bình minh, chỉ vì một cơn ho kéo dài, tôi phát hiện mình đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Tôi dùng nửa năm để đẩy cậu ta ra xa, mong rằng cậu ta thực sự có thể đặt tâm trí vào người khác. Nhưng cậu ta lại tìm đến Lâm Hoan, tìm đến kẻ đã ám ảnh tôi suốt nửa đời.
Tôi biết cậu ta đang ép tôi, nhưng tôi không đủ can đảm để đối mặt.
Tôi hy vọng cậu ta sẽ tệ bạc, thực sự tệ bạc, để tôi có thể dễ dàng tận hưởng chút dư vị của tình yêu mà không phải lo lắng gì.
Không phải mang bất kỳ gánh nặng nào.
“Cậu nên tìm mấy người yêu cũ của mình mà chịu trách nhiệm, tôi với cậu chỉ là bạn chơi bời thôi, đâu tới lượt tôi.”
“Không có cách nào khác, năm nay tôi lại muốn kết hôn, mà cậu thì đúng lúc lại đến. Lưu Triều Kỳ, coi như cậu xui xẻo.”
Cậu ta nói nhẹ nhàng, như một kẻ vô lại.
“Được thôi!”
Tôi nhìn cậu ta cười: “Tôi cho cậu thêm một tháng rưỡi để suy nghĩ, cậu có thể tự do tán tỉnh, tự do yêu đương. Nếu lúc đó cậu vẫn chưa tìm được ai phù hợp, đến ngày Valentine, tôi sẽ đi cùng cậu đăng ký kết hôn.”
Nụ cười của Tôn Bội Chính dường như sắp không thể kiềm chế được nữa, nhưng cậu ta vẫn hừ một tiếng đầy khinh thường, quay đầu lại, nhìn về phía ánh đèn lung linh phía sau.
Rồi tôi thấy ở khóe má cậu ta có một khối u nổi lên.
“Tôi chỉ nói là muốn cưới năm nay, cậu lại đặt ngay vào ngày Valentine, xem ra cậu cũng nóng lòng đấy nhỉ.”
Tôi thấy lòng mình chùng xuống.
Nếu lúc đó cậu ta biết sự thật rằng tôi đã ra đi, chắc hắn sẽ đau khổ lắm.
Tôi không kiềm được, nhắc nhở: “Nhưng cậu đừng quên, tôi còn có người khác. Nếu trong khoảng thời gian này có gì thay đổi, chẳng hạn như tôi và người ấy nối lại tình xưa, thì tôi sẽ không…”
“Lưu Triều Kỳ!”
Tôn Bội Chính quay đầu lại, ánh mắt giận dữ nhìn tôi: “Sao cậu lại nói chuyện đó vào lúc này?!”
Dù cậu ta chẳng nói thêm gì, nhưng tôi biết, việc tôi không phải là lần đầu đã trở thành vết sẹo trong lòng cậu ta.
“Không phải chỉ mình cậu có người cũ, không phải chỉ mình cậu có quá khứ, tôi cũng đã ngủ với không ít người, đừng có mà giở giọng đắc thắng trước mặt tôi.”
“Một tháng rưỡi nữa, ai không cần ai thì chưa biết đâu!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.