Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:13 sáng – 16/11/2024

“Bà già kia, bà còn chê con gái tôi chỉ đỗ đại học hạng hai. Giờ thì sao, thằng con trai thủ khoa của bà lại đăng ký trường đại học chuyên khoa, còn chẳng bằng con gái tôi!”

Mẹ Từ bị câu nói đó chọc tức, lập tức túm lấy vai Từ Mặc Đình.

“Mẹ nuôi dạy con vất vả mười tám năm, con là người có thể đỗ Thanh Hoa! Sao lại hồ đồ như vậy!

“Đi, chúng ta đi tìm Sở giáo dục ngay! Đổi nguyện vọng lại!”

Nhưng Từ Mặc Đình vẫn đứng im không nhúc nhích.

“Đi, đi ngay bây giờ!” Mẹ Từ không ngừng thúc ép.

Cuối cùng, Từ Mặc Đình ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt anh ta u ám, dùng vai đẩy mẹ mình sang một bên, bước thẳng đến bên cạnh Tô Nguyệt, ân cần vuốt ve vết tát đỏ trên mặt cô ta.

Mẹ Từ “ai dui” một tiếng, ngã vào lòng ba Từ.

Bà ta được ba Từ đỡ dậy, nhìn đứa con trai cao lớn từ lúc nào đã cao hơn cả mình, trong lòng mơ hồ nhận ra điều gì đó.

“Con… con định làm gì?”

“… Con đã mười tám tuổi rồi, con đã thành niên.”

Từ Mặc Đình chậm rãi nói: “Con chỉ muốn học chung trường với người con thích, con có lỗi gì chứ?!

“Con đỗ thủ khoa tỉnh, điều đó chứng minh con là thiên tài. Mà sự lựa chọn của thiên tài, những người bình thường như ba mẹ không thể hiểu được.

“Con có việc con muốn làm, con có con đường con muốn chọn! Con ghét cuộc sống tẻ nhạt như nước đọng của mình, con ghét bản thân mình luôn ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ!

“Từ giờ trở đi, con không cần ba mẹ quản nữa!”

Từ Mặc Đình siết chặt tay, lần lượt nhìn từng người xung quanh.

Ánh mắt anh ta lướt qua tôi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi lại rời đi.

“Rồi sẽ có một ngày.” Anh ta nói: “Con sẽ chứng minh cho mọi người thấy con đã đúng.”

Tô Nguyệt xúc động ôm lấy Từ Mặc Đình.

“Anh thực sự thay đổi nguyện vọng vì em sao?”

“Phải, anh đã nói sẽ cho em một bất ngờ mà. Ai bảo anh thích em chứ.”

Tô Nguyệt sụt sịt: “Em cũng thích anh, Từ Mặc Đình.”

Từ Mặc Đình xoa đầu Tô Nguyệt, nói khẽ:

“Chỉ cần lời này của em, là đủ rồi.

“Bọn họ không hiểu anh, chỉ có em hiểu. Tô Nguyệt, anh sẽ cùng em sống thật hạnh phúc, để đánh bật tất cả bọn họ.”

Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, mẹ Từ cuối cùng đã hiểu, Từ Mặc Đình đăng ký vào trường đại học chuyên khoa chỉ vì muốn ở bên Tô Nguyệt.

Đôi mắt bà ta trợn trừng, đỏ ngầu.

Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Mặc Đình và Tô Nguyệt nắm tay nhau, ngọt ngào rời đi.

Đột nhiên cửa thang máy mở ra, anh trai giao hàng xuất hiện lần nữa.

“Còn một bưu kiện nữa, lúc nãy tôi quên mất.”

Người giao hàng đưa một phong bì khác cho tôi, giơ ngón cái lên:

“Giấy báo nhập học Thanh Hoa, cô gái giỏi thật!”

Nghe vậy, Từ Mặc Đình kinh ngạc quay đầu nhìn tôi.

Mẹ Từ cũng lập tức xụi lơ, ngồi phịch xuống đất, cổ họng phát ra tiếng gào khàn đặc không rõ ràng.

Ba mẹ tôi hớn hở vây quanh tôi.

… Xem ra, không có Từ Mặc Đình cản trở, tôi đúng là đỗ vào ngành Internet của Thanh Hoa, người cuối cùng được tuyển ở tỉnh này.

6

Việc Từ Mặc Đình thay đổi nguyện vọng vì bạch nguyệt quang nhanh chóng lan truyền trong nhóm lớp, thậm chí có cả phóng viên đến phỏng vấn anh ta.

Trên màn hình, Từ Mặc Đình nắm tay Tô Nguyệt.

“Chỉ cần có thể ở bên Nguyệt Nguyệt, tôi sẽ không bao giờ hối hận.”

Trong mắt Tô Nguyệt đầy vẻ tự đắc, cô ta mỉm cười dựa vào vai Từ Mặc Đình.

Nhóm lớp lập tức nổ tung.

【Trời ạ, thủ khoa tỉnh thật sự đã đăng ký vào trường vô danh vì Tô Nguyệt, Tô Nguyệt thật là hạnh phúc.】

【??? Hạnh phúc cái gì, mọi người không thấy điều này hơi điên sao?】

【Tôn trọng thôi, chúc phúc vậy.】

【Người ta tự nhận mình là thiên tài, người phàm như chúng ta làm sao hiểu được đây?】

Buổi tiệc tốt nghiệp hôm ấy, Từ Mặc Đình và Tô Nguyệt trở thành tâm điểm chú ý, mọi người thì thầm bàn tán về bọn họ.

Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, chỉ biết thở dài.

Trên bàn ăn, tôi đang ngồi trò chuyện với bạn cùng bàn.

Không ngờ, Từ Mặc Đình bất ngờ thô bạo kéo tay tôi, lôi tôi đứng dậy khỏi ghế.

“Thẩm Ngữ Tịch, cô có đê tiện quá không?!”

Trước mặt tất cả các bạn học, Từ Mặc Đình hung dữ trừng mắt nhìn tôi.

“Anh đang nói gì vậy?” Tôi giằng tay mình ra khỏi anh ta.

Từ Mặc Đình nói:

“Hôm đó về nhà, tôi mới suy nghĩ cẩn thận, là cô ghen tị vì tôi ở bên Tô Nguyệt, nên mới cố ý tố cáo tôi với mẹ tôi về chuyện thay đổi nguyện vọng đúng không? Thậm chí còn lan truyền chuyện của tôi khắp cả nhóm lớp! Thẩm Ngữ Tịch, cô thích tôi đến vậy sao? Đê tiện như vậy sao?”

Tôi bị tức đến bật cười.

“Anh bị bệnh à! Mẹ anh biết chuyện nguyện vọng của anh không phải vì nhận được giấy báo trúng tuyển của anh sao? Hôm đó mẹ anh làm ầm ĩ lớn như vậy, mẹ anh đã từng mỉa mai bao nhiêu người trong khu phố vì thành tích của con họ, anh còn nhận phỏng vấn của phóng viên nữ, chuyện lan đến trường thì có gì lạ?”

Tôi cười lạnh lùng: “Việc không liên quan gì đến tôi, đừng có đổ lỗi lên đầu tôi, Từ Mặc Đình, anh cút đi cho tôi!”

Nghe lời tôi nói, Từ Mặc Đình không thể tin nổi, lùi lại một bước.

Bạn cùng bàn của tôi lên tiếng bảo vệ tôi, giọng đầy mỉa mai.

“Đúng vậy, rõ ràng là tự mình thay đổi nguyện vọng, sao lại sợ người khác nói?”

Giáo viên chủ nhiệm cũng thở dài một hơi.

“Từ Mặc Đình, nếu em hối hận, thì nên học lại một năm, còn hơn là học ở một trường đại học chuyên khoa…”

Nhưng giáo viên chủ nhiệm chưa nói hết câu đã bị Từ Mặc Đình ngắt lời.

“Các người bớt lo chuyện bao đồng! Các người làm sao biết được tôi muốn gì!

“Tôi là thủ khoa tỉnh, dù có học trường đại học chuyên khoa thì cũng sẽ sống tốt hơn mấy người!”

Anh ta kéo tay Tô Nguyệt, giận dữ leo lên chiếc xe máy.

Trước khi đi, Tô Nguyệt lè lưỡi với chúng tôi.

Cô ta như muốn khoe khoang trong im lặng.

Thấy chưa, dù các người có khuyên thế nào thì cũng vô ích thôi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Anh ấy chỉ yêu mình tôi.

7

Rất nhanh, tháng chín cũng đến.

Tôi bước chân vào cổng trường Thanh Hoa, hiện thực hóa giấc mơ học tại ngôi trường danh giá.

Vì đã đặt ra mục tiêu từ sớm, nên mỗi ngày của tôi đều rất bận rộn.

Ban ngày đi học, buổi tối viết mã code, làm dự án trên các cộng đồng mã nguồn mở để rà soát CV, làm công cho giáo sư trong phòng thí nghiệm, thậm chí trong các kỳ nghỉ, tôi cũng tham gia các cuộc thi.

Thoáng cái đã bốn năm.

Vào kỳ nghỉ đông năm tư đại học, tôi trở về nhà một chuyến.

Ai ngờ, tôi tình cờ gặp lại Từ Mặc Đình cũng về quê.

Năm nhất đại học, anh ta nhập học tại ngôi trường đại học chuyên khoa đo, trở thành tiêu điểm của trường, nhận được một khoản học bổng lớn và cùng với Tô Nguyệt trở thành cặp đôi nổi bật của khoa Văn học

Anh ta rất tự hào.

Kỳ nghỉ hè năm ba, sau khi nhận phỏng vấn, trên mạng có nhiều người chỉ trích anh ta là không tỉnh táo.

Tô Nguyệt nhân cơ hội này mở một tài khoản truyền thông cá nhân có tên “Cuộc sống thường ngày của thủ khoa đại học và bạn gái”, ghi lại cuộc sống của họ.

Họ dùng tiền kiếm được từ làm truyền thông để thuê một căn hộ ngoài trường sống chung.

Ban đầu, Từ Mặc Đình còn muốn học hành tử tế ở trường.

Nhưng Tô Nguyệt chẳng hứng thú với việc học, ngày nào cũng trốn học chơi bời với nhóm bạn xấu, ra vào quán bar, KTV và các khu trò chơi, tối nào cũng say khướt, bị những gã bạn xấu đó sàm sỡ rồi đưa về.

Vì chuyện này, Từ Mặc Đình và cô ta cãi nhau nhiều lần.

“Anh bớt quản em đi, em vốn không thích học! Không phải anh cũng không thích bị ba mẹ anh quản lý sao, sao bây giờ lại muốn quản em?”

Từ Mặc Đình không thể nói gì.

Trường đại học chuyên khoa đó có môi trường học tập khá lỏng lẻo, Từ Mặc Đình là người chăm chỉ nghe giảng thì trở nên lạc lõng, thường xuyên bị người khác chế giễu.

Thế là anh ta không học nữa, cùng Tô Nguyệt bỏ học đi chơi, dần dần hòa mình vào đám đông.

Họ chỉ học vào tuần thi cuối kỳ, cố gắng học nhồi nhét vào phút cuối.

Nửa đầu năm nhất, trước kỳ thi, Từ Mặc Đình còn lo lắng.

Nhưng khi có kết quả, anh ta phát hiện mình chỉ học vài ngày mà đã đứng đầu lớp, nên càng coi thường chuyện thi cử.

Khi có một con đường dễ dàng mở ra trước mắt, rất khó để không chọn nó.

Khi các môn học chuyên ngành ngày càng nhiều, việc học tủ trước thi cũng không còn hiệu quả nữa.

Dần dần, Từ Mặc Đình hạ thấp tiêu chuẩn điểm số của mình, từ đứng đầu lớp cho đến chỉ cần đủ điểm qua.

Nhưng anh ta chẳng những không cảm thấy xấu hổ, mà còn khoe khoang trên trang cá nhân.

【Chỉ có kẻ ngốc mới luôn cố gắng, đại học thật ra cũng chỉ như vậy, không rớt môn là được rồi.】

Trong bốn năm qua, mẹ Từ ban đầu vẫn không chấp nhận thực tế, liên tục khuyên Từ Mặc Đình thi lại.

Nhưng Từ Mặc Đình không bao giờ về nhà vào kỳ nghỉ, thậm chí cắt đứt liên lạc với gia đình để gây áp lực, mẹ anh ta đành phải chấp nhận.

Năm nay, cuối cùng Từ Mặc Đình cũng về nhà một chuyến.

Bốn năm không gặp, lúc đầu, chúng tôi không nhận ra nhau.

Từ Mặc Đình đã trở nên mập mạp hơn, lưng gù, cổ vươn ra phía trước, cánh tay xăm tên viết tắt của Tô Nguyệt, mắt thâm quầng rõ rệt, miệng ngậm điếu thuốc.

Khí chất thư sinh của anh ta khi 18 tuổi đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một vẻ ngoài nhếch nhác.

Còn tôi, trong thời gian học đại học, ngoài việc học, tôi bắt đầu học trang điểm, chăm sóc da và phối đồ, thường xuyên đến phòng gym để giữ dáng, từ ngoại hình thanh tú trước đây, giờ đã trở thành một cô gái khá xinh đẹp.

Khi Từ Mặc Đình nhìn thấy tôi, tôi không bỏ lỡ ánh mắt ngỡ ngàng của anh ta.

“Thẩm Ngữ Tịch?!”

Vừa thấy tôi, Tô Nguyệt lập tức đứng chắn trước mặt Từ Mặc Đình với vẻ phòng bị.

Có lẽ do nhiều năm sinh hoạt không điều độ và uống rượu, gương mặt cô ta đã xuống sắc.

Khuôn mặt thanh thuần mà cô ta từng tự hào giờ đã nhuốm vẻ mệt mỏi, nếp nhăn rãnh mũi má hằn sâu, khiến cô ta dù còn trẻ cũng đã mang dáng vẻ khắc nghiệt.

8

Chúng tôi cùng nhau bắt chung một chiếc taxi về nhà từ ga tàu cao tốc.

Trên đường về, bất ngờ Tô Nguyệt nắm chặt cổ tay tôi, trừng mắt nhìn chiếc vòng tay Bvlgari của tôi với ánh mắt đầy cảnh giác.

“Cái vòng này phải hơn mười ngàn tệ, làm sao cô có thể mua được? Cô đeo hàng giả đúng không?”

Tôi chỉ liếc cô ta một cái, bình thản đáp.

Năm ngoái, từ năm ba đại học đến giờ, tôi đã thực tập tại một công ty Internet có tiếng, cộng thêm học bổng và phần chia lợi nhuận từ các dự án trong phòng thí nghiệm, tôi đã tiết kiệm được ít nhất hai trăm ngàn.

Chỉ là một chiếc vòng tay thôi, cần gì phải mua hàng giả?

Nhưng khi nhìn thấy sự đố kỵ lộ rõ trong mắt Tô Nguyệt, tôi vẫn phụ hoạ:

“Đúng vậy, hàng giả, mua ở vỉa hè, có mười tệ thôi.”

Tô Nguyệt lập tức đắc ý: “Tôi biết ngay là cô không mua nổi hàng thật mà…”

Lúc này, ở ghế trước, Từ Mặc Đình đang nhận một cuộc điện thoại, hình như là của mẹ anh ta.

“Mẹ yên tâm, lần này con chắc chắn sẽ đỗ thạc sĩ! Con nhất định sẽ đăng ký thi vào Thanh Hoa!”

Từ cuộc trò chuyện của anh ta, tôi biết Từ Mặc Đình muốn thi vào thạc sĩ của trường Thanh Hoa, vừa hoàn thành kỳ thi năm nay.

Trước khi xuống xe, Từ Mặc Đình nháy mắt với tôi.

“Thẩm Ngữ Tịch, hẹn gặp ở Thanh Hoa.”

Tôi chỉ khẽ nhếch môi, không biểu lộ cảm xúc gì, kéo vali lên lầu.

Trong kỳ nghỉ đông, Từ Mặc Đình ở nhà bên cạnh khá nhộn nhịp.

Sau khi anh ta trở về, mẹ anh ta bận rộn khắp nơi, với vẻ tự mãn, đi khắp khu phố để khoe khoang:

“Con trai thủ khoa của tôi đã về nhà rồi, kỳ thi lần này chắc chắn sẽ đỗ vào Thanh Hoa! Nghe nói con gái bà học thạc sĩ ở trường hạng hai? Theo tôi thì học làm gì, không bằng về nhà sinh con đi.”

Vào ngày có kết quả thi, sáng sớm, mẹ Từ Mặc Đình đã giục anh ta tra điểm.

“Mau tra đi con trai, xem con thi được bao nhiêu điểm!”

Từ Mặc Đình bị lôi ra khỏi ổ chăn, cáu kỉnh đẩy mẹ Từ ra, cởi trần với tay lấy điện thoại.

Anh ta nhập số báo danh, số căn cước, rồi nhấn tra cứu.

Vài giây sau, một tiếng hét thất thanh vang lên trong phòng.

Mẹ Từ run rẩy dựa vào tường.

“Sao… sao lại chỉ được hơn hai trăm điểm?”

Tay Từ Mặc Đình cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy.

Anh ta rút một điếu thuốc, quát lên với mẹ:

“Gào cái gì mà gào, câm miệng!”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận