1
Lục Hoài An bảo tôi đi tới tìm hắn, nói muốn dẫn tôi đi đón một người bạn.
Tôi vội vàng trang điểm thật xinh đẹp.
Tay vừa đặt lên cửa phòng bao, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười đùa.
“Lát nữa anh đưa Đường Vãn ra sân bay sẽ không làm Tống Yên tức chết chứ? Cẩn thận trở về lại bắt anh quỳ sầu riêng.”
“Lúc trước cô ấy không nói một tiếng liền ra nước ngoài, phải cho cô ấy biết bên cạnh anh Lục chúng ta cũng có người khác, nếu không đuôi cô ấy sẽ vểnh lên trời.”
“Nhưng Tống Yên đã trở lại, tiểu tình nhân của anh định làm sao bây giờ? Hay là tặng cho chúng em đi, cô ấy nhìn cũng khá được đó chứ, để cho các anh em cũng ăn chút gì ngon đi.”
Bạch Nguyệt Quang của Lục Hoài An sắp trở về sao?
Tôi cứ tưởng cô ta sẽ không bao giờ quay lại.
Đang ở cửa do dự có nên đi vào hay không, phía sau bao phủ một hình bóng.
Cửa bị một bàn tay thon dài trắng nõn vặn mở ra.
“Chú, sao chú lại đi cùng với Đường Vãn?”
Lúc này tôi mới quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lục Thừa Châu phía sau.
Hắn mặt mày anh tuấn, ở trong phòng bao nhìn qua: “Đi ngang qua, nghe quản lý nói cháu ở đây, lại đây xem một chút.”
Người trong phòng bao liên tục đứng lên chào hỏi Lục Thừa Châu, hắn khẽ gật đầu: “Các người chơi đi, ghi vào sổ sách của tôi.”
Lúc đi lại khẽ gật đầu với tôi, đường hàm dưới thẳng thành một độ cong đẹp mắt.
Lục Hoài An bước lên, ôm lấy vai tôi: “Hôm nay em đẹp quá, chẳng trách tới muộn thế này.”
Tôi nhìn hắn một cái, quần áo không có một nếp nhăn, đồng hồ, kiểu tóc rõ ràng làm rất tỉ mỉ.
“Hôm nay anh… cũng rất đẹp trai.”
Tôi ngồi ở bên cạnh hắn, không còn ai nhắc tới đề tài vừa rồi nữa.
Lục Hoài An uống rượu đồng thời không ngừng nhìn màn hình điện thoại di động.
“Bạn anh tới lúc mấy giờ?”
Lục Hoài An thờ ơ trả lời: “Chín giờ.”
Vừa đến tám giờ, Lục Hoài An liền vội vàng kéo tay tôi.
“Đi trước đây, các người chơi đi.”
Phía sau truyền đến tiếng thét lớn: “Anh Lục, đừng quên lời đề nghị lúc trước của chúng em.”
2
Lục Hoài An ngồi trên xe, đứng ngồi không yên.
Lúc thì sửa sang lại ống tay áo, lúc thì soi gương xem kiểu tóc.
“Bạn hôm nay anh đón rất quan trọng sao?”
“Chỉ là một người bạn bình thường.”
Nhưng biểu hiện của hắn, rõ ràng giống như một tên ngốc muốn đi hẹn hò.
Đứng với hắn ở cửa ra sân bay, xa xa nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đi ra.
Lục Hoài An lập tức kéo tay tôi vào khuỷu tay hắn.
Tôi nhớ lại có một lần cùng hắn đi dự một bữa tiệc tối, tôi làm bạn gái muốn kéo cánh tay hắn, lại bị hắn tránh đi.
Hắn nói: “Anh không quen ở bên ngoài thân mật như vậy.”
Đây là lần đầu tiên tôi được phép kéo cánh tay hắn, nhưng không có một chút vui vẻ nào, chỉ có khó xử.
Tống Yên đến gần, nở một nụ cười thật tươi, ôm lấy Lục Hoài An.
Lục Hoài An lạnh lùng đẩy cô ta ra.
“Chú ý một chút, bạn gái anh còn ở đây.”
Tôi cố gắng điều chỉnh cơ mặt, muốn cho mình làm ra một biểu tình không khó coi như vậy.
Ánh mắt Tống Yên quan sát tôi hồi lâu.
Bĩu môi: “Nhiều năm như vậy, ánh mắt của anh càng ngày càng kém.”
Nói xong cũng không để ý tới Lục Hoài An, kéo vali đi ra ngoài.
Lục Hoài An luống cuống, hất cánh tay tôi đuổi theo, cướp lấy vali.
Hai người không biết nói gì, khiến Tống Yên nở nụ cười, giơ tay lên vỗ vai Lục Hoài An.
Hai người đi thật xa, Lục Hoài An mới phát hiện tôi không đuổi kịp.
Quay đầu tìm kiếm, tôi đã sớm không ở đó nữa.
3
Tôi vào trong nhà vệ sinh ở sân bay rửa mặt bằng nước lạnh, vỗ nhẹ lên mặt, sắc mặt trắng bệch này rốt cuộc cũng đỡ một chút.
Điện thoại di động nhận được wechat của Lục Hoài An:
“Em đi đâu vậy?”
“Bỏ đi, anh đưa cô ấy về trước, cô ấy ở trên máy bay ngủ không ngon, em tự thuê xe đi.”
Tôi không trả lời, ngón tay gõ gõ gõ, cuối cùng gõ ra “Chúng ta chia tay đi.”
Tự giễu cười một cái, lại xóa cái này đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhắn câu này ra có thể khiến Lục Hoài An bật cười hay không?
Hình như chúng tôi chưa từng xác định quan hệ bạn trai bạn gái.
Chỉ là tôi vẫn dính ở bên cạnh hắn, mà hắn cũng ngầm đồng ý, cho nên người trong giới cũng đều ngầm thừa nhận chúng tôi ở cùng một chỗ.
Từ nhà vệ sinh của sân bay đi ra, tôi đứng ở ven đường đợi rất lâu cũng không đợi được xe.
Đã 11 giờ rồi.
Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm có chút cao, tôi xoa xoa cánh tay đã nổi da gà.
Lấy điện thoại di động ra đang chuẩn bị tìm một người bạn tới đón tôi.
Một chiếc xe dừng trước mặt, cửa sổ xe mở ra, sườn mặt của Lục Thừa Châu lạnh lùng xa cách.
“Cô Đường, lên xe đi.”
Tôi nghĩ muốn vạch rõ giới hạn với Lục Hoài An, trong lòng ngay cả người của Lục gia cũng có một lớp đề phòng.
Tôi lui về phía sau một bước: “Không cần đâu, Lục tổng. Tôi bảo bạn bè tới đón tôi là được rồi.”
Tôi và Lục Thừa Châu chỉ có duyên gặp mặt vài lần, lúc trước vì để thể hiện tôi và Lục Hoài An có quan hệ, cho nên mỗi lần đều đi theo Lục Hoài An gọi hắn là chú.
Lục Thừa Châu nhướng mày: “Cô xác định muốn ở lại đây bị lạnh đến run lẩy bẩy à? Bạn cô tới sân bay cũng phải mất một tiếng.”
4
Vừa vào xe, gió lạnh bên ngoài bị ngăn cách, cảm giác như sống lại.
Ngón tay Lục Thừa Châu gõ nhẹ lên cửa sổ xe: “Cãi nhau với Hoài An sao?”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn ta một cái, Lục Hoài An nói hắn ta không thích xen vào việc của người khác.
Trước kia, mỗi lần gặp mặt cũng nhiều nhất là chào hỏi.
Từ khi nào hắn ta bắt đầu quan tâm đến đời sống tình cảm của cháu trai mình?
Nhưng bây giờ tôi ngồi trong xe hắn, vẫn mở miệng trả lời: “Không có.”
Lục Thừa Châu rũ mặt xuống, không nói gì nữa.
Tôi từ trong biểu tình của hắn nhìn ra một tia thất vọng.
Xem ra người nhà họ Lục cũng không thích tôi.
“Chúng tôi…… thật ra……”
Tôi đang định nói chúng tôi thực ra cũng không có quan hệ gì.
Bị tiếng tài xế phía trước cắt ngang: “Lục tổng, bây giờ phải đi đâu?”
Lục Thừa Châu nghiêng đầu nhìn tôi: “Ở đâu?”
Tôi nói địa chỉ cho tài xế, trong xe lại im ắng.
Tôi lên lầu, đứng trên ban công, thấy xe dưới lầu dừng một lát rồi mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, cửa bị đập vang.
Tôi bực bội rời giường, mở cửa, Lục Hoài An liền xông vào.
Tự nhiên đi đến tủ lạnh lấy một chai bia, ngồi trên ghế sofa uống một ngụm.
“Lục Hoài An, nơi này là nhà tôi.”
“Anh biết.”
Lục Hoài An giống như không nhận ra sự tức giận của tôi.
Áo sơ mi trên người hắn vẫn là bộ hôm qua, hắn tiện tay kéo kéo, lộ ra vết hôn trên xương đòn.
Tối hôm qua hắn đưa Tống Yên đi đâu, không cần nói cũng biết.
Tôi ngửa đầu nhắm mắt lại, lúc mở ra ánh mắt đã thanh tỉnh.
“Lục Hoài An, trước kia tôi luôn dính lấy anh, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Người anh thích đã trở lại, sau này chúng ta gặp lại coi như là không quen biết đi.”
Không biết câu nào kích thích hắn, lon bia bị hắn hung hăng ném lên bàn.
“Ai nói cô ấy là người anh thích? Có chó mới thích cô ấy!”
Nói xong hắn lại đáng thương nhìn tôi: “Vãn Vãn, anh đói bụng, nấu cho anh bát mì đi.”
Tôi muốn kéo hắn ta ra khỏi ghế sofa và đẩy hắn ta ra ngoài, nhưng hắn quá nặng và tôi không kéo được.
Hắn dường như đã uống không ít rượu trước khi tới đây.
Tôi sợ hắn ở nhà tôi phát điên, chỉ có thể đi vào bếp gọi điện thoại cho bạn hắn.
“Tới đón Lục Hoài An đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Trương Sở tới rất nhanh, mấy người ôm Lục Hoài An, vừa khuyên hắn: “Anh Lục, em nói sao anh uống rượu một nửa rồi chạy, mau đừng làm loạn, em dẫn anh về.”
Lục Hoài An lại ôm sô pha nhà tôi không đi.
Trương Sở khó xử nhìn tôi: “Hay để anh Lục ngủ ở đây đi? Hơn nữa đêm hôm qua anh ấy ngủ không ngon.”
“Vậy các người đưa anh ta cho Tống Yên đi, tối hôm qua anh ta ngủ với người trong lòng còn ngủ không ngon sao?”
Trương Sở lập tức câm miệng, mấy người xô đẩy cuối cùng cũng mang Lục Hoài An đi.
Tôi cũng không buồn ngủ nữa kêu người dọn vệ sinh quét dọn phòng, lại đem đồ của Lục Hoài An lúc trước để ở chỗ này đóng gói gửi trả cho hắn.
Tôi nghĩ ý của tôi đã quá rõ ràng rồi.
Lục Hoài An vẫn rất kiêu ngạo, chắc là cũng không làm ra chuyện dây dưa gì.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.