Nước mắt chợt trào ra trên mí mắt, lại không có thời gian lau đi, hoảng hốt đứng dậy tìm kiếm, nhưng nàng chỉ thấy được hình bóng chiếc áo hoàng bào chợt lóe qua.
Ngày đó, nàng biết hoàng cung ăn thịt người này cũng có sự ấm áp.
Đó cũng là khởi đầu cho duyên phận giữa nàng với hoàng thượng.
Mà bây giờ, quý phi nhìn cung nữ đầu gỗ này mở miệng, một chữ cũng không nghe lọt.
Lời nói của cung nữ vừa rồi cứ vang vọng trong đầu nàng:
“Nô tỳ nghe bệ hạ kể rằng, Hoàng hậu nương nương vì Phúc đoàn mà xây một ngôi mộ nhỏ ở ngự hoa viên.”
“Bệ hạ và Hoàng hậu thỉnh thoảng sẽ tới đó đặt lên một bông hoa.”
Chiếc cốc lưu ly trên tay nàng rơi xuống đất, lăn một vòng.
15.
Sau khi hoa yến kết thúc, quý phi trở nên rất khác thường, không tiếp tục ra ngoài gây rối.
Không đi tìm hoàng đế, cũng sẽ không tìm hoàng hậu gây phiền phức.
Hoàng đế mừng rỡ tận hưởng thời gian rảnh rỗi, cùng hoàng hậu thường xuyên dính lấy nhau.
Nhưng Hoàng đế lại luôn gọi tôi đi cùng.
Làm tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên, tôi cũng phát hiện tên cẩu hoàng đế này càng ngày càng hiểu tâm tư của nữ nhân, mỗi lần đều khiến cho khuôn mặt của hoàng hậu đỏ bừng như thể thiếu nữ mới biết yêu.
Trong lòng luôn cảm thấy có điều gì đó kì lạ, nhưng lại không thể nói rõ.
Mà tôi vì được hoàng đế tin tưởng trọng dụng, khiến số lượng cung nữ nhất đẳng theo hầu hoàng đế ngày càng giảm.
Người trong cung đồn rằng tôi rất thông minh, lại lắm mưu nhiều kế, có thể từ cung nữ vẩy nước quét nhà tầm thường trở thành cung nữ nhất đẳng được hoàng đế yêu thích nhất.
Thậm chí còn có tin đồn rằng tôi sẽ sớm vượt qua vị trí của thái giám tổng quản đã hầu hạ hoàng đế mấy chục năm.
Sau khi nghe điều này, tôi chỉ than thở về sức mạnh của lời đồn.
Giống như được thêm buff vậy.
Nhưng tôi tự mình âm thầm cân nhắc một phen, cảm thấy Hoàng đế có thể là cho rằng tôi là một người trung thành, trung thực, vẻ ngoài lại bình thường chất phác, mang theo bên người có thể khiến cho hoàng hậu yên tâm.
Dù sao kiếm được người trung thực, hiền lành như tôi, cũng rất hiếm.
Cho đến một ngày, khi tôi đang đơ ra giống như khúc gỗ, lại chợt nhận ra cảm giác bất an mơ hồ trong lòng lúc trước là chuyện gì xảy ra: Sao mọi chuyện xảy ra lại bỏ xa cốt truyện mười tám con phố rồi.
Thế là tôi hoảng hồn.
Liền nói với hoàng đế rằng mình muốn đi nhà xí.
Hoàng đế đang cùng với hoàng hậu dính lấy nhau, tất nhiên không có thời gian để ý đến tôi, chỉ xua tay ra hiệu cho tôi muốn làm gì thì làm, sau đó hai người lại tiếp tục hú hí.
Tôi nhanh chóng trở về phòng, lấy ra một cuốn sách nhỏ giấu dưới gầm giường, bắt đầu đọc lại những tình tiết câu chuyện mà thời điểm tôi mới xuyên qua đã viết xuống để làm tài liệu gian lận.
[Trong cuốn tiểu thuyết “Độc sủng hậu cung, hoàng đế lại yêu ta lần nữa” của Mary Sue này, bên trong nói Hoàng hậu là một nữ chính hiền lành, dịu dàng, là đích nữ của thừa tướng đương triều, thanh mai trúc mã của hoàng đế. Trợ giúp hoàng đế lên ngôi. Sau đó, thuận lý thành chương trở thành hoàng hậu. 】
Tôi gật gật đầu, phần mở đầu thường là giới thiệu, sai đó mới bắt đầu kịch bản.
[Hoàng hậu nhất định phải cùng những nữ tử khác chia sẻ phu quân, còn phải giả vờ rộng lượng, trong hậu cung chịu biết bao nhiêu ủy khuất.】
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi sờ sờ cái cằm, a, khúc này khớp rồi.
[ Tính cách của hoàng đế không đủ tinh tế, thường xuyên vì hành động cùng thái độ của hoàng hậu mà hiểu lầm nàng, dần dà lại bắt đầu hành trình ngược thân, ngược tâm. Sau khi Hoàng hậu bị hoàng đế làm thương tâm, bắt đầu nản lòng thoái chí. Lúc này hoàng đế mới phát hiện mình đã làm sai, rồi lại bắt đầu quá trình nàng trốn ta tìm, truy thê vất vả, sau đó trái tim của hoàng hậu nhanh chóng được sưởi ấm 】
Tôi cạn lời.
Kết cục rõ ràng khác nhau trên trời dưới đất.
Tôi không hiểu vấn đề xảy ra ở đâu, khiến cốt truyện chuyển từ câu chuyện truy vợ hỏa táng tràng, ngược thân, ngược tâm tương phản thành câu chuyện bình thường, kết thúc nhanh gọn như vậy.
Lúc đầu tôi chỉ cần làm một người bình thường qua đường Giáp, một cách tự nhiên chờ đợi sau khi cốt truyện kết thúc. Tôi liền có thể trở lại thế giới trước kia của mình.
Mà bây giờ, tôi chỉ biết trầm mặc, đầu óc muốn nổ tung.
16.
Tôi trở lại bên người Đế Hậu tiếp tục làm nhiệm vụ, vì không đặt tâm trí ở đây nên không phát hiện, trong khoảng thời gian mình rời đi, Đế Hậu vậy mà cùng nhau đạt được một loại ăn ý.
Giống như đã thẳng thắn thổ lộ tình cảm của mình, hai người càng trở nên khắng khít, thân mật.
Hoàng hậu thấy tâm sự của tôi trùng điệp, không khỏi lo lắng hỏi:
“Tiểu Vũ, ngươi có tâm sự gì sao?”
Tôi cười khổ một tiếng: “Nô tỳ không có.”
Trong lòng tôi vô cùng chán nản.
[Nô tỳ muốn nghỉ việc, nô tỳ muốn về nhà. 】
Hoàng đế nắm lấy tay hoàng hậu, sau đó nhìn về phía tôi một cách kỳ lạ.
Hoàng hậu dường như cảm nhận được điều gì đó, nhìn về phía hoàng đế, hai người bọn họ nhìn nhau một chút, hoàng đế quay đầu hỏi tôi:
“Tiểu Vũ, nếu như ngươi có khó khăn gì, có thể nói cho ta cùng hoàng hậu, chúng ta có thể vì người làm chủ.”
Tôi buồn buồn lắc đầu, tiếp tục lặp lại: “Nô tỳ không có việc gì.”
Đồng thời, cúi thấp đầu xuống.
Giống như đang treo một quả tạ nặng hàng chục kg, làm cho cái đầu không thể nâng lên được.
[Các ngươi không làm chủ được, kịch bản đã đi chệch khỏi quỹ đạo, tôi không về nhà được nữa. 】
Hoàng đế và hoàng hậu liếc nhìn nhau, hoàng đế vẫy tay, rất khoan dung cho tôi lui xuống.
Được nghỉ có lương.
Dù cho là được nghỉ có lương, tôi cũng không còn vui vẻ gì nữa.
Tôi nằm trên giường, buồn bã.
Nếu như không thể quay về, ở thế giới này, tôi chỉ có thể làm một cung nữ.
Cả đời làm một cung nữ.
Tôi không muốn làm cung nữ cả đời.
Thế nhưng để tôi đi chen ngang vào mối quan hệ của Hoàng Đế và Hoàng Hậu, tôi nghĩ mình không làm được.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.