6
Ở nhà họ Tống được vài ngày, tôi cũng dần quen.
Phần lớn thời gian Tống Minh Khiêm không có ở nhà.
Thỉnh thoảng hai chúng tôi gặp mặt, cũng chỉ là gật đầu chào hỏi một cách lịch sự xa cách.
Tôi càng chắc chắn rằng, giấc mơ, chỉ là của riêng mình tôi.
Ngày gặp Nghiên Nghiên sắp đến gần.
Tống Cảnh không hài lòng với bộ quần áo tôi chuẩn bị, cậu ta nhờ người đi mua thêm một bộ khác.
Váy liền hai dây, kiểu váy chỉ mặc được vào mùa hè.
Cậu ta bảo tôi thay vào rồi chụp với cậu ta vài tấm ảnh chung.
Quần áo rất mỏng, dù trong biệt thự có hệ thống sưởi sàn, tôi vẫn lạnh đến run cầm cập.
Nhưng Tống Cảnh không hề nhận ra.
Cậu ta cứ khăng khăng muốn chụp được những bức ảnh chung thần tiên để khiến người yêu cũ phải ghen tị.
Ngày hôm sau, tôi bị cảm sốt.
Tống Cảnh nào có quan tâm đến tôi chứ?
Cậu ta bận đi uống rượu với đám bạn xấu rồi.
Lúc ra khỏi cửa, tôi còn nghe thấy cậu ta gọi điện thoại than phiền:
“Sao lại đúng lúc này lại bị ốm chứ, hai ngày nữa gặp Nghiên Nghiên rồi, hy vọng cô ta đừng có làm mất mặt tao? Bên đó còn em nào khác không? Dự bị ấy…”
Tôi sốt đến mơ mơ màng màng, gần như không phân biệt được giấc mơ và hiện thực.
Cổ họng tôi đau rát, tôi dậy định rót cốc nước.
Phòng làm việc đối diện đang mở cửa.
Ngẩng đầu lên, tôi lại nhìn thấy Tống Minh Khiêm.
7
Giờ này, Tống Cảnh ra ngoài ăn chơi rồi, còn chú dì đã đi công chuyện rồi.
Tống Minh Khiêm đáng lẽ phải ở công ty chứ?
Sao anh lại ở nhà lúc này?
Chỉ có một khả năng — Tôi lại mơ rồi.
Là mơ, vậy thì dễ rồi.
Tôi loạng choạng bước vào, tủi thân nhào vào lòng anh.
“Em khó chịu.”
Anh ngập ngừng một lát, hỏi: “Uống thuốc chưa?”
“Rồi.”
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhưng tôi cứ bám lấy anh, không chịu buông tay: “Em gặp một người giống anh y đúc.”
“… Vậy à?”
“Nhưng em biết, anh ấy không phải là anh.”
“Sao em biết?”
“Anh là giấc mơ, vừa nhìn thấy nốt ruồi ở xương quai xanh này của anh, em biết ngay mình đang mơ.”
Tôi thành thạo cởi cúc áo sơ mi của anh.
Tôi quá quen thuộc với nốt ruồi này.
Trong mơ, tôi đã vô số lần cắn vào đây.
Tôi ngồi lên đùi anh, sờ nốt ruồi đó.
‘Tống Minh Khiêm’ lại đột nhiên ngăn tôi lại.
“Không phải em nói là rất thích cậu ta sao?”
“Cái gì?”
“Em nói, em rất thích Tống Cảnh.”
“Sao anh biết Tống—”
Đầu óc tôi trong nháy mắt nổ tung.
Tất cả sự mập mờ đều nguội lạnh trong khoảnh khắc.
Tôi vội véo mạnh vào đùi, đau.
Đây không phải là mơ.
Là hiện thực.
Người đang bị tôi đè lên trước mặt, chính là Tống Minh Khiêm thật.
“Quý Vân Nhân.”
Anh khẽ gọi tên tôi, giọng nói khiến người ta tê dại.
“Anh đã hỏi trong mơ nửa năm trời, cuối cùng cũng nhớ được tên em.”
Câu nói này, một lần nữa khiến tôi chết lặng.
Anh có ý gì?
Anh cũng mơ thấy…?
CPU của tôi sắp nổ tung rồi.
Tôi vẫn còn đang đè lên người anh, còn đang mặc đồ ngủ.
Quần áo anh xộc xệch, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Nhưng đúng lúc này.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Anh ơi, anh có thấy bạn gái em đâu không?”
Tống Cảnh?
Sao cậu ta lại quay về rồi?
“Anh ơi, anh có ở đó không? Hình như vừa nãy em nghe thấy giọng Vân Nhân.”
Sự im lặng chết chóc.
“Không có ai à? Vậy em vào nhé.”
Tống Cảnh xoay tay nắm cửa…
8
Tống Cảnh đứng yên trong phòng: “Anh, anh ở đây à?”
Tống Minh Khiêm hỏi: “Sao em lại quay về?”
“Em chỉ là thấy bỏ cô ta lại một mình không được tốt lắm. Đúng rồi anh, vừa nãy em lên phòng ngủ không thấy Vân Nhân đâu, anh có thấy không?”
“Không.” Tống Minh Khiêm cụp mắt xuống.
Lúc này đây.
Tôi đang ngồi xổm dưới gầm bàn làm việc, sát bên cạnh quần tây của Tống Minh Khiêm, không dám phát ra một tiếng động nào.
“Chắc là đi vệ sinh rồi, em ở đây đợi một lát.”
Tống Cảnh ngồi phịch xuống ghế sô pha, lấy điện thoại ra chơi.
Game còn chưa vào được, cậu ta bỗng nhiên nhíu mày.
“Anh ơi, trong phòng làm việc của anh sao lại có mùi thơm thế này?”
“Đốt tinh dầu thơm.”
“Không phải anh ghét nhất mấy thứ đó sao? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?”
Tống Cảnh vẫn không hề nghi ngờ.
Thế nhưng, cậu ta đứng dậy bắt đầu tìm tinh dầu thơm.
Khi cậu ta sắp sửa đi đến phía sau bàn làm việc rồi.
Tống Minh Khiêm đưa tay ngăn cậu ta lại: “Đi ra ngoài.”
“Dạ?”
“Chuyển cho em một trăm ngàn, dẫn Niki đi tắm, người nó hôi quá.”
“Đó là việc của người giúp việc mà!”
“Em có đi hay không?” Tống Minh Khiêm ngước lên đôi mắt không cho phép từ chối: “Số tiền còn lại không cần trả lại cho anh.”
“Được rồi! Em nhất định sẽ tắm cho nó thơm phức!”
Tống Cảnh xuống lầu tìm chó.
Đợi đến khi biệt thự yên tĩnh trở lại, tôi mới từ gầm bàn chui ra ngoài.
Cố chịu cơn choáng váng, tôi đi thẳng vào vấn đề: “Anh có phải cũng mơ thấy giấc mơ giống em không?”
“Hiện tại xem ra, có lẽ là vậy.”
“Sao có thể như thế được… Chúng ta kiểm tra lại dòng thời gian nhé?”
Tống Minh Khiêm đẩy đẩy chiếc kính không gọng:
“Lần đầu tiên, vào ngày 10 tháng Tám, em coi anh như thùng rác cảm xúc, nói rất nhiều lời vô nghĩa.”
“Lần thứ hai…”
“Lần thứ sáu, em hỏi anh có thể cho em xem cơ bụng không.”
Tôi: “…”
“Lần thứ bảy, vào tháng Chín, mối quan hệ có bước ngoặt, chúng ta—”
“Được rồi! Không cần nói nữa!”
Quả thực là cộng mộng*.
*Hai người cùng mơ một giấc mơ
Lượng thông tin quá lớn, cộng thêm việc bị ốm, trước mắt tôi tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.
Tống Minh Khiêm đưa tay đỡ lấy tôi.
“Trước tiên em đừng nghĩ đến những thứ này, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh bế tôi về phòng ngủ.
Nhưng đi được nửa đường thì gặp người giúp việc.
Người giúp việc từ từ trợn to mắt, đến cả chào hỏi cũng quên mất.
“Trong lòng cậu cả là… cô, cô Quý?”
9
Tôi cố gắng che mặt lại.
Tống Minh Khiêm bình tĩnh nói: “Dì biết nên làm như thế nào rồi đấy.”
Giọng điệu của anh ôn hòa lịch sự, nhưng lại nghe ra được sát khí muốn giết người bịt miệng.
Người giúp việc vội vàng bỏ đi: “Ôi chao, tôi già rồi, mắt mờ rồi, cái gì cũng không nhìn rõ…”
Tống Minh Khiêm đặt tôi lên giường, đắp chăn cẩn thận.
“Dì Lưu rất thật thà, sẽ không nói lung tung đâu, em cứ yên tâm dưỡng bệnh.”
Tôi thực sự rất mệt nên không còn tâm trí để dây dưa với anh nữa.
Buổi chiều, Tống Cảnh tắm cho chó xong quay về.
Cậu ta ném một hộp thuốc lên đầu giường tôi: “Mùng 2 Tết đi dự tiệc với anh, em đừng có làm mất mặt anh.”
Tôi cứ tưởng Tống Cảnh dặn dò xong câu này sẽ đi.
Nhưng cậu ta đột nhiên dùng sức hít vào hai cái.
“Chờ đã, mùi này quen quá…”
Chết rồi.
Sắp bị lộ tẩy rồi sao?
10
Tôi nắm chặt cốc nước, đầu óc trống rỗng.
Nhưng người vô tư như Tống Cảnh cũng không suy nghĩ nhiều: “Phòng làm việc của anh trai anh cũng dùng loại tinh dầu thơm này, mùi cũng được đấy.”
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tôi nghe thấy cậu ta lẩm bẩm: “Anh trai anh đi công tác rồi, cuối cùng anh cũng được tự do mấy ngày.”
“Đi công tác?”
“Ừm, trưa nay vừa đi.”
Chắc là tránh mặt tôi đây mà.
Mãi đến Tết Tống Minh Khiêm mới về nhà.
Gặp tôi, anh vẫn chỉ là gật đầu chào hỏi một cách lạnh nhạt.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mùng 2 Tết đến rất nhanh.
Tôi đã khỏi bệnh rồi nên cùng Tống Cảnh tham gia buổi họp lớp cấp ba của cậu ta.
Tính cách như Tống Cảnh, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Cũng kéo theo việc tôi cũng được mọi người quan tâm.
Bạn bè khoác vai Tống Cảnh, nhỏ giọng nói: “Đây chính là cô nàng mày tìm đến để chọc tức nữ thần Nghiên đó à? Không phải chứ, mày bị mù à? Em gái này còn xinh hơn Nghiên Nghiên đấy!”
“Mày mới bị mù, sao cô ta có thể so với Nghiên Nghiên được.”
“Vậy mày nói với cô ta chưa? Hôm nay cô ta có thể sẽ bị Nghiên Nghiên nhắm vào đấy.”
“Không cần thiết phải nói với cô ta.” Tống Cảnh thờ ơ nói: “Cô ấy càng nhắm vào, càng chứng tỏ Nghiên Nghiên vẫn chưa quên được tao.”
Tôi ngồi bên cạnh, thực ra nghe thấy rất rõ ràng.
Tống Cảnh quay đầu cụng ly với mọi người: “Tối nay không say không về!”
Có người trêu chọc: “Thiếu gia à, cậu dám uống say hả? Không sợ anh trai cậu đánh cậu à?”
“Hôm nay anh trai tôi không rảnh để ý tôi đâu, anh ấy đi xem mắt rồi.”
Suy nghĩ đã sớm phân tán của tôi lúc này đột nhiên tập trung lại.
Tống Minh Khiêm là ai chứ? Anh là người nắm quyền hiện tại của tập đoàn Tống thị, vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai.
Mọi người rất hứng thú với chuyện bát quái của anh.
Tống Cảnh cũng vui vẻ chia sẻ:
“Anh ấy á, ế chỏng chơ, năm nay không biết sao lại chịu đi xem mắt. Chắc là vì đối tượng xem mắt xinh đẹp đấy, nghe nói còn môn đăng hộ đối nữa.”
“Chậc, xem ra cậu sắp có chị dâu rồi.”
Âm nhạc ồn ào, nghe mà trong lòng tôi thấy bực bội.
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra.
“Nghiên Nghiên đến rồi!”
“Chào mừng hoa khôi giảng đường đến!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
6
Ở nhà họ Tống được vài ngày, tôi cũng dần quen.
Phần lớn thời gian Tống Minh Khiêm không có ở nhà.
Thỉnh thoảng hai chúng tôi gặp mặt, cũng chỉ là gật đầu chào hỏi một cách lịch sự xa cách.
Tôi càng chắc chắn rằng, giấc mơ, chỉ là của riêng mình tôi.
Ngày gặp Nghiên Nghiên sắp đến gần.
Tống Cảnh không hài lòng với bộ quần áo tôi chuẩn bị, cậu ta nhờ người đi mua thêm một bộ khác.
Váy liền hai dây, kiểu váy chỉ mặc được vào mùa hè.
Cậu ta bảo tôi thay vào rồi chụp với cậu ta vài tấm ảnh chung.
Quần áo rất mỏng, dù trong biệt thự có hệ thống sưởi sàn, tôi vẫn lạnh đến run cầm cập.
Nhưng Tống Cảnh không hề nhận ra.
Cậu ta cứ khăng khăng muốn chụp được những bức ảnh chung thần tiên để khiến người yêu cũ phải ghen tị.
Ngày hôm sau, tôi bị cảm sốt.
Tống Cảnh nào có quan tâm đến tôi chứ?
Cậu ta bận đi uống rượu với đám bạn xấu rồi.
Lúc ra khỏi cửa, tôi còn nghe thấy cậu ta gọi điện thoại than phiền:
“Sao lại đúng lúc này lại bị ốm chứ, hai ngày nữa gặp Nghiên Nghiên rồi, hy vọng cô ta đừng có làm mất mặt tao? Bên đó còn em nào khác không? Dự bị ấy…”
Tôi sốt đến mơ mơ màng màng, gần như không phân biệt được giấc mơ và hiện thực.
Cổ họng tôi đau rát, tôi dậy định rót cốc nước.
Phòng làm việc đối diện đang mở cửa.
Ngẩng đầu lên, tôi lại nhìn thấy Tống Minh Khiêm.
7
Giờ này, Tống Cảnh ra ngoài ăn chơi rồi, còn chú dì đã đi công chuyện rồi.
Tống Minh Khiêm đáng lẽ phải ở công ty chứ?
Sao anh lại ở nhà lúc này?
Chỉ có một khả năng — Tôi lại mơ rồi.
Là mơ, vậy thì dễ rồi.
Tôi loạng choạng bước vào, tủi thân nhào vào lòng anh.
“Em khó chịu.”
Anh ngập ngừng một lát, hỏi: “Uống thuốc chưa?”
“Rồi.”
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhưng tôi cứ bám lấy anh, không chịu buông tay: “Em gặp một người giống anh y đúc.”
“… Vậy à?”
“Nhưng em biết, anh ấy không phải là anh.”
“Sao em biết?”
“Anh là giấc mơ, vừa nhìn thấy nốt ruồi ở xương quai xanh này của anh, em biết ngay mình đang mơ.”
Tôi thành thạo cởi cúc áo sơ mi của anh.
Tôi quá quen thuộc với nốt ruồi này.
Trong mơ, tôi đã vô số lần cắn vào đây.
Tôi ngồi lên đùi anh, sờ nốt ruồi đó.
‘Tống Minh Khiêm’ lại đột nhiên ngăn tôi lại.
“Không phải em nói là rất thích cậu ta sao?”
“Cái gì?”
“Em nói, em rất thích Tống Cảnh.”
“Sao anh biết Tống—”
Đầu óc tôi trong nháy mắt nổ tung.
Tất cả sự mập mờ đều nguội lạnh trong khoảnh khắc.
Tôi vội véo mạnh vào đùi, đau.
Đây không phải là mơ.
Là hiện thực.
Người đang bị tôi đè lên trước mặt, chính là Tống Minh Khiêm thật.
“Quý Vân Nhân.”
Anh khẽ gọi tên tôi, giọng nói khiến người ta tê dại.
“Anh đã hỏi trong mơ nửa năm trời, cuối cùng cũng nhớ được tên em.”
Câu nói này, một lần nữa khiến tôi chết lặng.
Anh có ý gì?
Anh cũng mơ thấy…?
CPU của tôi sắp nổ tung rồi.
Tôi vẫn còn đang đè lên người anh, còn đang mặc đồ ngủ.
Quần áo anh xộc xệch, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Nhưng đúng lúc này.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Anh ơi, anh có thấy bạn gái em đâu không?”
Tống Cảnh?
Sao cậu ta lại quay về rồi?
“Anh ơi, anh có ở đó không? Hình như vừa nãy em nghe thấy giọng Vân Nhân.”
Sự im lặng chết chóc.
“Không có ai à? Vậy em vào nhé.”
Tống Cảnh xoay tay nắm cửa…
8
Tống Cảnh đứng yên trong phòng: “Anh, anh ở đây à?”
Tống Minh Khiêm hỏi: “Sao em lại quay về?”
“Em chỉ là thấy bỏ cô ta lại một mình không được tốt lắm. Đúng rồi anh, vừa nãy em lên phòng ngủ không thấy Vân Nhân đâu, anh có thấy không?”
“Không.” Tống Minh Khiêm cụp mắt xuống.
Lúc này đây.
Tôi đang ngồi xổm dưới gầm bàn làm việc, sát bên cạnh quần tây của Tống Minh Khiêm, không dám phát ra một tiếng động nào.
“Chắc là đi vệ sinh rồi, em ở đây đợi một lát.”
Tống Cảnh ngồi phịch xuống ghế sô pha, lấy điện thoại ra chơi.
Game còn chưa vào được, cậu ta bỗng nhiên nhíu mày.
“Anh ơi, trong phòng làm việc của anh sao lại có mùi thơm thế này?”
“Đốt tinh dầu thơm.”
“Không phải anh ghét nhất mấy thứ đó sao? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?”
Tống Cảnh vẫn không hề nghi ngờ.
Thế nhưng, cậu ta đứng dậy bắt đầu tìm tinh dầu thơm.
Khi cậu ta sắp sửa đi đến phía sau bàn làm việc rồi.
Tống Minh Khiêm đưa tay ngăn cậu ta lại: “Đi ra ngoài.”
“Dạ?”
“Chuyển cho em một trăm ngàn, dẫn Niki đi tắm, người nó hôi quá.”
“Đó là việc của người giúp việc mà!”
“Em có đi hay không?” Tống Minh Khiêm ngước lên đôi mắt không cho phép từ chối: “Số tiền còn lại không cần trả lại cho anh.”
“Được rồi! Em nhất định sẽ tắm cho nó thơm phức!”
Tống Cảnh xuống lầu tìm chó.
Đợi đến khi biệt thự yên tĩnh trở lại, tôi mới từ gầm bàn chui ra ngoài.
Cố chịu cơn choáng váng, tôi đi thẳng vào vấn đề: “Anh có phải cũng mơ thấy giấc mơ giống em không?”
“Hiện tại xem ra, có lẽ là vậy.”
“Sao có thể như thế được… Chúng ta kiểm tra lại dòng thời gian nhé?”
Tống Minh Khiêm đẩy đẩy chiếc kính không gọng:
“Lần đầu tiên, vào ngày 10 tháng Tám, em coi anh như thùng rác cảm xúc, nói rất nhiều lời vô nghĩa.”
“Lần thứ hai…”
“Lần thứ sáu, em hỏi anh có thể cho em xem cơ bụng không.”
Tôi: “…”
“Lần thứ bảy, vào tháng Chín, mối quan hệ có bước ngoặt, chúng ta—”
“Được rồi! Không cần nói nữa!”
Quả thực là cộng mộng*.
*Hai người cùng mơ một giấc mơ
Lượng thông tin quá lớn, cộng thêm việc bị ốm, trước mắt tôi tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.
Tống Minh Khiêm đưa tay đỡ lấy tôi.
“Trước tiên em đừng nghĩ đến những thứ này, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh bế tôi về phòng ngủ.
Nhưng đi được nửa đường thì gặp người giúp việc.
Người giúp việc từ từ trợn to mắt, đến cả chào hỏi cũng quên mất.
“Trong lòng cậu cả là… cô, cô Quý?”
9
Tôi cố gắng che mặt lại.
Tống Minh Khiêm bình tĩnh nói: “Dì biết nên làm như thế nào rồi đấy.”
Giọng điệu của anh ôn hòa lịch sự, nhưng lại nghe ra được sát khí muốn giết người bịt miệng.
Người giúp việc vội vàng bỏ đi: “Ôi chao, tôi già rồi, mắt mờ rồi, cái gì cũng không nhìn rõ…”
Tống Minh Khiêm đặt tôi lên giường, đắp chăn cẩn thận.
“Dì Lưu rất thật thà, sẽ không nói lung tung đâu, em cứ yên tâm dưỡng bệnh.”
Tôi thực sự rất mệt nên không còn tâm trí để dây dưa với anh nữa.
Buổi chiều, Tống Cảnh tắm cho chó xong quay về.
Cậu ta ném một hộp thuốc lên đầu giường tôi: “Mùng 2 Tết đi dự tiệc với anh, em đừng có làm mất mặt anh.”
Tôi cứ tưởng Tống Cảnh dặn dò xong câu này sẽ đi.
Nhưng cậu ta đột nhiên dùng sức hít vào hai cái.
“Chờ đã, mùi này quen quá…”
Chết rồi.
Sắp bị lộ tẩy rồi sao?
10
Tôi nắm chặt cốc nước, đầu óc trống rỗng.
Nhưng người vô tư như Tống Cảnh cũng không suy nghĩ nhiều: “Phòng làm việc của anh trai anh cũng dùng loại tinh dầu thơm này, mùi cũng được đấy.”
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tôi nghe thấy cậu ta lẩm bẩm: “Anh trai anh đi công tác rồi, cuối cùng anh cũng được tự do mấy ngày.”
“Đi công tác?”
“Ừm, trưa nay vừa đi.”
Chắc là tránh mặt tôi đây mà.
Mãi đến Tết Tống Minh Khiêm mới về nhà.
Gặp tôi, anh vẫn chỉ là gật đầu chào hỏi một cách lạnh nhạt.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mùng 2 Tết đến rất nhanh.
Tôi đã khỏi bệnh rồi nên cùng Tống Cảnh tham gia buổi họp lớp cấp ba của cậu ta.
Tính cách như Tống Cảnh, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Cũng kéo theo việc tôi cũng được mọi người quan tâm.
Bạn bè khoác vai Tống Cảnh, nhỏ giọng nói: “Đây chính là cô nàng mày tìm đến để chọc tức nữ thần Nghiên đó à? Không phải chứ, mày bị mù à? Em gái này còn xinh hơn Nghiên Nghiên đấy!”
“Mày mới bị mù, sao cô ta có thể so với Nghiên Nghiên được.”
“Vậy mày nói với cô ta chưa? Hôm nay cô ta có thể sẽ bị Nghiên Nghiên nhắm vào đấy.”
“Không cần thiết phải nói với cô ta.” Tống Cảnh thờ ơ nói: “Cô ấy càng nhắm vào, càng chứng tỏ Nghiên Nghiên vẫn chưa quên được tao.”
Tôi ngồi bên cạnh, thực ra nghe thấy rất rõ ràng.
Tống Cảnh quay đầu cụng ly với mọi người: “Tối nay không say không về!”
Có người trêu chọc: “Thiếu gia à, cậu dám uống say hả? Không sợ anh trai cậu đánh cậu à?”
“Hôm nay anh trai tôi không rảnh để ý tôi đâu, anh ấy đi xem mắt rồi.”
Suy nghĩ đã sớm phân tán của tôi lúc này đột nhiên tập trung lại.
Tống Minh Khiêm là ai chứ? Anh là người nắm quyền hiện tại của tập đoàn Tống thị, vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai.
Mọi người rất hứng thú với chuyện bát quái của anh.
Tống Cảnh cũng vui vẻ chia sẻ:
“Anh ấy á, ế chỏng chơ, năm nay không biết sao lại chịu đi xem mắt. Chắc là vì đối tượng xem mắt xinh đẹp đấy, nghe nói còn môn đăng hộ đối nữa.”
“Chậc, xem ra cậu sắp có chị dâu rồi.”
Âm nhạc ồn ào, nghe mà trong lòng tôi thấy bực bội.
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra.
“Nghiên Nghiên đến rồi!”
“Chào mừng hoa khôi giảng đường đến!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.