Vì chuyện này, Diệp Phi phái người đi tìm trong hai ngày.
Cuối cùng cũng không biết con mèo đực nào đã gây ra tai họa.
7.
Hoàng hậu mang thai, hậu cung lại sạch sẽ hơn.
Hoàng đế đặc biệt ban hành một chỉ dụ:
Các phi tần không cần phải đến cung Phượng Cẩm để thỉnh an nữa, để không làm phiền Hoàng hậu tĩnh dưỡng.
Vì những lời này, mọi người bắt đầu đi đường vòng khi nhìn thấy Cung Phượng Cẩm.
Sỡ hãi lỡ một ngày nào đó long thai có vấn đề, sẽ trở thành con ma xui xẻo chếc oan uổng.
Mùa thu đến muộn và ta cũng đóng cửa không ra ngoài.
Ta ở trong cung cả ngày, xem xét cung vụ, tính lương hàng tháng và hoàn thành nghĩa vụ của một quý phi cao quý.
Khi chiếc lá mùa thu đầu tiên rơi xuống.
Diệp phi ôm con mèo Như Ý bước vào.
Nàng vốn xinh đẹp lộng lẫy, bây giờ lại mặc một bộ đồ cung đình màu xanh lá cây giản dị, trên đầu chỉ có một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trắng có hoa văn màu bạc.
Khi nói, giọng nàng cũng bị bao phủ bởi một lớp sương mù:
[Lục lão tướng quân đã qua đời ngày hôm qua…]
Đột nhiên, hoa đào trong tay ta chệch hướng, vô tình rơi xuống váy.
Ta xua tay cho cung nhân lui ra, sau đó đè nén suy nghĩ, rót đầy hai cốc.
[Hoa đào trong vườn ngự uyển tuy tươi tốt, nhưng ủ ra rượu lại luôn đắng, hoa đào ở Lục Phủ vẫn tốt hơn.]
Vừa nói, Diệp phi vừa uống hết cốc này đến cốc khác.
Đúng, hoa đào của Lục phủ quả thật tốt hơn.
Năm ta mười tuổi, vô tình gây họa sợ bị phụ thân luôn nghiêm khắc trừng phạt.
Sau đó ta vừa khóc vừa chạy thẳng đến Lục gia.
Lục lão tướng quân thấy vậy vội ôm ta vào lòng dỗ dành:
[A Niệm đừng khóc, A Niệm đừng khóc, chờ con lớn lên gả qua nhà Lục bá bá làm con dâu là tốt rồi.]
[Con trai lớn của ta điềm tĩnh, con trai thứ hai thì thông minh, tùy con chọn…]
Ngày hôm đó, Diệp phi chín tuổi từ cây đào leo xuống, ôm lấy mẫu thân của mình Dương Hoa công chúa và nói:
[Khi lớn lên, con cũng muốn làm con dâu của Lục bá bá.]
Đồng Ngôn Vô Kỵ, mọi người có mặt đều bật cười.
Hóa ra mọi chuyện như mới xảy ra đây nhưng đã trôi qua lâu như vậy rồi.
8.
Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều, hoàng hậu mang thai không ổn định.
Lúc được bốn tháng, đã suýt sảy thai.
Hoàng đế lo lắng đến mức gọi tất cả thái y từ Thái y viện đến Cung Phượng Cẩm để hầu hạ.
Từ quan y đến cung nữ, rồi đến hoàng đế, ai cũng bận rộn vây quanh hoàng hậu.
Trong lúc bận rộn mọi người đều quên mất rằng trong hậu cung có một Thẩm quý nhân sắp sinh con.
Thời điểm cuối năm, một trận tuyết lớn rơi dày đặc khắp hoàng cung làm người phải kinh ngạc.
Đêm hôm đó, khi gió tuyết nổi lên, đứa bé của Thẩm quý nhân sắp chào đời.
Người phụ nữ không có quyền lực này đã phải chịu đựng đau đớn từ đêm khuya cho đến rạng sáng.
Má.u nhuộm đỏ chiếc giường, nàng ấy mới hạ sinh ra hoàng tử đầu tiên của Vương quốc Đại Chu.
Nhưng nàng ấy thậm chí còn từ chối nhìn đứa con mà mình đã liều mạng sinh ra.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNàng ấy trông tái nhợt, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
[ Nô tỳ quê quán tại Thương Châu, nếu là sinh ra nữ nhi, liền chôn một vò Nữ Nhi Hồng, nếu là sinh nam nhi, trong viện liền trồng đầy hoa đào.]
Vừa nói, nàng ấy vừa cười yếu ớt:
[Nương nương, người có biết tại sao chúng ta trồng đào không?]
Ta đè nén nỗi buồn trong lòng và gật đầu.
Ta muốn nói, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Thẩm mỹ nhân nằm trên giường không nhìn ta nữa mà vẫn nhìn chằm chằm ra cửa.
Mãi cho đến khi hơi thở yếu ớt đến mức không thể phát hiện ra, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng ấy mới xuất hiện một nụ cười.
[Cuối cùng đã về nhà.]
9.
Thẩm mỹ nhân, người sinh hạ hoàng tử đầu tiên cho Hoàng đế, cứ như vậy ra đi.
Suốt đời nàng ấy khiêm tốn như một con kiến, thậm chí ngay cả họ tên đầy đủ cũng không để lại.
Tất cả những gì nàng ấy muốn là được sống, được sống và gặp lại người yêu của mình.
Nhưng cuối cùng, lại dùng cái cách như vậy để bước ra khỏi thâm cung, đi đến nơi ước hẹn của tuổi trẻ.
Khi ta đang chuẩn bị tang lễ cho nàng ấy, ta phát hiện ra rằng nàng ấy đang cầm chặt chiếc lược hoa đào trong tay.
Nó được chính tay người yêu của nàng ấy chạm khắc.
Lấy chải làm lễ, kết tóc đồng tâm.
[Nếu sinh con trai, sân phải trồng đầy cây hoa đào…]
[Nương nương, người có biết tại sao chúng ta trồng đào không…]
Ta biết.
Ta luôn biết điều đó.
Đó là để ủ rượu hoa đào và cưới người mình yêu vào ngày lành tháng tốt.
Người con trai sẽ tự tay chạm khắc một chiếc lược gỗ đào, hứa hẹn sẽ yêu người yêu suốt đời suốt kiếp.
Một chải vợ chồng ân ái, hai chải như chim liền cành.
Đã từng có một chàng trai tuấn tú đưa ra chiếc lược bằng gỗ đào do chính tay mình chạm khắc với khuôn mặt đỏ bừng.
Chàng ta nói: Bây giờ A Niệm đã cập kê, ta muốn xin phụ thân đến nhà nàng cầu hôn …
Ta đã chờ đợi và hy vọng cùng chàng ấy.
Ta lén uống vài bình rượu hoa đào.
Nhưng cho đến cuối cùng, một tờ thánh chỉ đã đến:
Thẩm Vân Niệm, con gái của Thẩm gia, dịu dàng lương thiện, có trái tim thuần khiết, nay nhập cung được sắc phong làm quý phi.
Quá khứ cũng giống như những bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, rất nhanh liền biến mất.
Họ đều nói: Năm mới có tuyết rơi, sẽ gặp mùa màng bội thu.
Nhưng ta chỉ cảm thấy: trái tim đầy sự hoang tàn.
Không có bất cứ một sự sống nào.
10.
Minh Đức năm thứ tư, thời tiết vào mùa xuân.
Thai tượng của hoàng hậu luôn không ổn, nhưng cuối cùng cũng sắp lâm bồn.
Trong cung phượng cẩm, hoàng đế một bước cũng không rời đi.
Nước nóng được thay hết chậu này đến chậu khác, canh nhân sâm cũng liên tục được đưa vào.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.