Không ai viết tấu chương, không ai tranh giành ân sủng, mọi người đều cầu xin ông trời phù hộ:
Cầu mong hoàng hậu sớm có thai.
Cầu mong các phi tần sớm ngày nhận được ân sủng.
Mãi đến đầu mùa xuân năm Minh Đức thứ ba, tin vui cuối cùng cũng truyền ra từ hậu cung vốn im lặng như nước chết.
Ba năm sau khi tân hoàng đế lên ngôi, cuối cùng người cũng sẽ chào đón vị hoàng tử đầu tiên của mình.
Nhưng đến ngày biết được tin vui, hoàng đế liền tức giận bỏ đi.
4.
Bởi vì người đang mang thai này không phải là vị hoàng hậu được sủng ái.
Kể cả những phi tần đã được phong vị cũng không phải.
Mà là một người có thân phận thấp hèn, một cung nữ làm công việc giặt giũ quần áo.
Đây là một điều nực cười do hoàng đế gây ra trong một đêm say rượu bởi vì hắn và người trong lòng chiến tranh lạnh nửa tháng mà phạm phải.
Sau khi nhận ân sủng, nàng ta đã mang long thai của hoàng đế.
Tin vui như vậy lại khiến long nhan tức giận đến mức đập nát toàn bộ bình sứ trong cung.
Khi tin tức đến Tần Ninh cung, ta đang chơi cờ với Diệp phi ở ngoại cung.
Nàng là con gái của Công chúa Dương Hoa và là em họ của hoàng đế.
Hành động tùy ý, ngay cả hoàng đế cũng phải nhường ba phần.
Trong lúc bế tắc, con mèo nép bên cạnh nàng nhẹ nhàng nhảy lên, đuôi quét lên bàn cờ.
Diệp phi thương hại đưa nó ôm lấy, cười rạng rỡ:
[Con thú nhỏ này, thật không biết xấu hổ.]
Nhưng đây là đứa trẻ đầu tiên của Đại Chu, nhất định phải giữ nó.
Đã không thể giếc nên chỉ có thể phong nàng ta thành mỹ nhân và tìm cách giấu kín hoàng hậu.
Hoàng đế vốn không muốn vào hậu cung, giờ đây lại mỗi ngày đến Tê Ninh cung ba lần, vẻ mặt u ám ra lệnh cho các phi tần có mặt:
[Kẻ nào dám tiết lộ tin tức sẽ bị giếc ngay lập tức. ]
Nhưng Thẩm Mỹ Nhân người đang mang long tự lại nắm chặt vạt áo ta, quỳ xuống khóc lóc:
[ Cầu quý phi nương nương, thưởng nô tỳ một bát thuốc sảy thai. ]
[ Nô tỳ có người trong lòng, chỉ còn hai năm liền có thể xuất cung thành hôn…]
Nàng ta như phát điên liên tục dập đầu xuống đất.
Tiếng rên rỉ đau đớn như một con thú bị dồn vào chân tường.
Nếu âm mưu giếc hại long tự bị phát hiện sẽ bị chu di cửu tộc.
Người trong cung cấm đâu chỉ sống cho chính mình.
Chỉ có thể mang theo mong nhớ, vì người ở ngoài cung.
Có thể chịu một ngày, liền chịu một ngày.
Một lúc lâu sau, bàn tay đang nắm chặt vạt váy của ta mới từ từ buông ra.
Nàng ta lặng lẽ đứng dậy, tùy tiện để các cung nhân thay cho mình bộ quần áo cung đình lộng lẫy.
Giống như là biết nghe lời khuyên.
Cũng giống như đã chấp nhận số phận của mình.
Sau khi Thẩm Mỹ Nhân mang thai, hoàng đế đặc biệt cảnh cáo cung nhân.
Không được phép cho một tin tức nào lọt vào tai hoàng hậu.
Hắn thực sự sợ hãi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn đã hứa với hoàng hậu rằng họ sẽ sống một đời một kiếp một đôi ta, nhưng vì lợi ích của đất nước mà hắn đành thất hứa.
Hắn đã hứa với hoàng hậu chỉ chuyên sủng mình nàng ta, nhưng lại không thể kiểm soát nửa thân dưới của mình mà chiếm đoạt cung nữ.
Cố Hoàng hậu tuy sinh ra ở Định Châu xa xôi và lớn lên ở vùng nông thôn, nhưng tính cách cứng rắn, không bao giờ chấp nhận dù chỉ một chút lừa dối hay phản bội.
Nếu ai đó có tâm tìm cách tiết lộ tin Thẩm mỹ nhân mang thai cho Hoàng hậu thì chắc chắn sẽ dẫn đến thảm họa.
Nhưng nhân do chính tay mình trồng làm sao có thể không kết quả được?
Khi mùa xuân đi qua và mùa thu đến, tiếng ngỗng hoang vang lên.
Khi Thẩm Mỹ Nhân mang thai được sáu tháng, nàng vẫn bị hoàng hậu bắt được.
5.
Yến tiệc Trung thu sắp đến, ta như thường lệ đến cung Phượng Cẩm để báo cáo chuyện trong cung.
Trước khi tới gần cửa điện, ta đã nghe thấy lời buộc tội của Hoàng hậu:
[ Bùi Chiêu, ngươi nóng lòng đến vậy sao? Ngươi đã hứa sẽ đợi ta sinh ra hoàng tử…]
[ Thân là hoàng đế, có thể sủng ái phi tần, nhưng tại sao lại muốn cùng một cung nữ…]
Hoàng đế bị nàng mắng hết lần này đến lần khác, không ngừng nhận lỗi để lấy lòng nàng:
[Trăn Trăn, tất cả là lỗi của trẫm, sau khi uống rượu mất đi đạo đức, làm ra chuyện có lỗi với nàng..]
[Nhưng Thẩm mỹ nhân chỉ là một cung nữ, trẫm không phụ nàng.]
[Trân Trăn, hãy tha thứ cho trẫm một lần…]
Hoàng đế còn chưa nói xong, trong điện đã vang lên tiếng sứ vỡ, tiếp theo là tiếng kêu tuyệt vọng của hoàng hậu:
[Khi chúng ta gặp nhau ở Định Châu, ngươi đã che giấu thân phận và nói dối rằng mình chỉ là một thiếu gia bình thường, cho nên ta đã yêu ngươi; bây giờ mọi người trong hậu cung đều biết việc đó. Chỉ có ta là người duy nhất không biết gì về những điều nực cười ngươi làm.]
[ Bùi Chiêu, ngươi lại lừa dối ta …]
Đó là một ngày thu trong lành, nhưng Lý công công đang canh cửa cung điện lại đổ mồ hôi đầm đìa.
Xem ra ta đến không đúng lúc.
Ta không muốn gây ra phiền phức, đang định quay người bỏ đi thì nghe thấy tiếng gầm hoảng sợ của hoàng đế từ trong cung truyền ra:
[Truyền thái y, mau truyền thái y]
6.
Trong cung Phượng Cẩm, toàn bộ cung điện đều im ắng.
Vị thái y già tỏ ra lo lắng, bắt mạch lại vài lần.
Một lúc lâu sau, ông ấy như trút được gánh nặng và nói:
[Chúc mừng Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương có tin vui, đã gần hai tháng rồi, xin nương nương đừng tức giận mà động thai khí.]
Sau khi nghe câu trả lời của thái y, hoàng đế vui mừng khôn xiết. Cẩn thận vuốt ve bụng dưới của hoàng hậu, không giấu được vẻ yêu thương:
[Nàng có chỗ nào không thoải mái hay muốn ăn gì, nhất định phải nói với trẫm.]
Hoàng hậu đang nằm trên giường bình tĩnh gạt tay hắn ra, lạnh lùng cung kính nói:
[ Thần thiếp cũng chúc mừng bệ hạ, cuối cùng không cần lén lút, có thể quang minh chính đại bước vào cửa hậu cung.]
Hoàng đế lộ vẻ khó xử, nhưng ngay sau đó, lại nhu tình nhận lỗi.
Ta cụp mi xuống, không đành lòng nghe thêm nữa nên dẫn đầu bước ra khỏi Cung Phượng Cẩm.
Các phi tần khác cũng rút lui và trở về cung điện của mình.
Trong hành lang dài được chạm khắc bằng bạch ngọc, Diệp Phi cảm thấy nhẹ nhõm:
[Cuối cùng cũng ra ngoài, ta phải trở về xem mấy chú mèo con.]
Con mèo Như Ý trong điện của Diệp Phi, cũng có thai.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.