1
[Nam chính thuộc về nữ chính, nam chính thứ hai thuộc về mọi người!]
Mới vừa đánh xong bình luận này, ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết nữ chính anh hùng đi bắt yêu quái.
Ta trở thành nữ phụ độc ác, đầu óc ngu xuẩn, thích tìm đường chết, Chân Châu.
Trong thế giới bắt yêu này, Chân Châu là một phàm nhân không biết pháp thuật.
Sở dĩ cô nàng có thể sống sót trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này là bởi vì cô ta có một người cha lợi hại.
Chu lão cha có vô số đệ tử tài giỏi, nữ chính cùng nam chính thứ hai là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Đáng tiếc Chân Châu vừa ngu lại vừa lười, làm kiểu gì cũng không học được ma pháp trừ yêu diệt quỷ của lão cha họ Chu.
Chu lão quyết định từ trong đám đệ tử chọn con rể, sau này kế thừa gia nghiệp.
Về phần Chân Châu, cô yêu điên cuồng nam hai, Dạ Trần, còn cầu Chu lão cho cô nàng kết đôi với Dạ Trần.
Dựa theo nội dung truyện, mẹ của Dạ Trần là hồ yêu, bởi vì một nửa dòng máu quỷ chảy trong cơ thể nên hắn đã bị quỷ giới bắt nạt từ khi sinh ra.
Mà trong hoàn cảnh như vậy, Dạ Trần từ nhỏ đã được sư tỷ Lạc Thanh quan tâm chiếu cố. Hắn đối với Lạc Thanh có loại tình yêu cố chấp, tất nhiên là không muốn cùng Chân Châu thành thân.
Biện pháp giải quyết mà hắn có thể nghĩ ra chính là giết Chân Châu.
Đêm trước đại hôn, Dạ Trần ném Chân Châu vào hang rắn, mặc cho Chân Châu bị hàng ngàn con rắn cắn đến chết.
Mà thời gian ta xuyên qua rất không may mắn, vừa vặn đến đoạn này.
Toàn thân ta lơ lửng trên không trung, cổ áo bị Dạ Trần túm ở trong tay, dưới chân chính là hang rắn khủng bố.
Mẹ ơi, cứu con!
2
Thiếu niên trước mặt làn da trắng sáng, mặt mũi thanh tú không giống nhân loại, ánh mắt ác độc, miệng đang nở nụ cười vô cùng tàn nhẫn.
Ta không ngừng run rẩy, cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn thấy được đám rắn độc ở phía dưới đang rít lên, phun lưỡi hướng về phía ta.
Ta hét lên và nắm chặt cánh tay Dạ Trần, hàng ngàn hình ảnh đẫm máu hiện lên trong đầu ta.
Dạ Trần nhếch khóe miệng, làm bộ muốn buông tay.
“Chờ một chút!”
Ta nhắm mắt hô to: “Đại ca, đừng giết ta. Ta còn tác dụng, có thể giúp ích cho huynh.”
Dạ Trần chợt dừng lại, kéo ta đến trước mặt hắn.
“Tác dụng gì?” Hắn hứng thú hỏi.
Ta thuận thế vòng tay qua eo hắn, gắt gao ôm lấy cổ hắn, đầu óc điên cuồng nhảy số.
“Ta có thể dạy huynh cách nam nữ yêu nhau…”
Cú đánh thật bất ngờ.
Ta bắt chước giọng nói quyến rũ trong phim truyền hình và thổi vào tai hắn.
“Ta không cần biết loại chuyện đó.”
Dạ Trần khinh thường cười nhạo một tiếng, kéo ta từ trên người hắn xuống, tiếp tục muốn ném ta vào trong hang rắn.
Mắt thấy đàn rắn phía dưới chảy nước miếng, cái khó ló cái khôn nói: “Huynh cần! Lạc Thanh! Ta có thể làm cho Lạc Thanh yêu huynh!”
Dạ Trần biến sắc, tai đỏ ửng, tay cũng buông lỏng.
Hắn im lặng nhìn ta, trong mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Ta ngượng ngùng cười, bắt đầu bịa đặt lung tung.
“Bởi vì ta cũng có người trong lòng, ta biết ánh mắt của huynh thể hiện điều gì.”
“Chỉ cần huynh tha mạng thì ta cam đoan… nguyện vọng của huynh sẽ thành hiện thực.”
Dạ Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm ta một lát, cuối cùng khóe miệng giật giật.
“Một tháng.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa vụng về nắm lấy tay hắn, run rẩy nói: “Thỏa thuận thế đi.”
Nếu ta dám nói ra nửa chữ “không”, một giây sau hắn sẽ đạp ta xuống.
Một người đàn ông đẹp trai rất quý, lòng tự tôn cũng có giá trị không kém, nhưng so với cái mạng nhỏ này thì ta chọn vứt hết hai thứ kia.
3
Dạ Trần không muốn đi cùng ta nên ta chỉ có thể theo sau hắn làm cái đuôi.
Mắt thấy hắn vừa mới vào cửa sơn trang, mấy sư huynh đệ mới tới liền vây quanh, không kiêng nể gì đánh giá hắn.
“Ơ, con của hồ yêu đã trở lại, có phải ra ngoài gặp mẫu thân hồ yêu của ngươi không?”
“Ta hỏi ngươi, yêu là yêu, tại sao ngươi lại giả dạng làm người? Cùng mẫu thân hồ yêu của ngươi trở về yêu giới đi!”
“Chậc chậc, bắt yêu không bằng chúng ta bắt Dạ Trần trước đi, ha ha…”
Mấy người mới tới không biết thực lực của Dạ Trần, tùy ý vây quanh hắn cười vang.
Từ góc độ này, ta vừa vặn có thể nhìn thấy những ngón tay dưới tay áo của Dạ Trần đang cắm sâu vào lòng bàn tay, máu đã chảy, còn kèm theo một đám khí đen.
Hắn đang áp chế yêu tính trong cơ thể, đang nhẫn nhịn không động thủ.
Lúc nhỏ, Dạ Trần sẽ không nhịn khi nghe những lời này, nhưng hắn đánh đồng môn thì sẽ bị chỉ trích nặng nề hơn.
“Nhìn kìa, đây là con trai của yêu quái. Trái tim hắn đều đen, dã tính trên người không thể trừ đi.”
Từ đó về sau, Dạ Trần lại nghe thêm nhiều câu chói tai này, nên chỉ có thể nhịn.
Tuy nhiên, càng nhịn thì yêu tính trong cơ thể hắn sẽ càng mãnh liệt.
Cơ thể nửa yêu, có thể tiến hóa thành một yêu quái hoàn chỉnh, cũng có thể trở thành Bắt Yêu Sư mạnh nhất.
Nhưng thế giới Tróc Yêu Sư, chưa bao giờ có cái sau, tất cả bán yêu đều thành cái trước.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Dạ Trần bị mọi người bài xích hoài nghi.
Ta bất chấp tất cả, vội vàng tiến lên đè lại tay hắn.
Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt khi ta nắm tay hắn, khí đen kia lại rút trở về.
Ta không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Trần, mà là chuyển hướng mấy đồng môn.
Đây là cơ hội tốt để lấy lòng Dạ Trần.
Nói không chừng hắn vui vẻ thì sẽ không giết ta.
Ta nhớ lại một chút tính cách điêu ngoa của nguyên chủ, lập tức tát vào mặt tên đang phát biểu.
“Yêu yêu yêu cái đầu các người. Mấy người định gây rối đúng không? Giây tiếp theo định làm loạn đấy à?”
“Yêu cũng có yêu tốt yêu xấu. Chúng ta là Bắt Yêu Sư thì chỉ bắt yêu xấu, tiêu diệt cái ác, không phải để các người phân biệt người, yêu!”
“Tu hành phải tu tâm, các người ngoài miệng còn chưa tích đức thì đột phá cảnh giới kiểu gì?”
Ta chỉ vào một tên trong đó, ánh mắt phun lửa.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin ta móc con mắt ngươi ra không?”
“Biết phụ thân ta là ai không? Có tin ta bảo các ngươi vừa tới bái sư liền cút về hay không?”
Mấy người họ kiêng kỵ thân phận của ta không dám động thủ, ngoài miệng lại nói không lại ta nên chỉ có thể bị ta dạy dỗ.
Ta ngoài miệng không ngừng mắng chửi, bên tai lại truyền đến một tiếng cười.
Ta hăng máu quá nên cũng quên mất bên cạnh là ai, quay đầu hung dữ nạt: “Cười cười, cười cái gì mà cười, còn cười nữa ta sẽ may miệng ngươi lại…”
Đầu óc cuối cùng cũng đuổi kịp miệng, thoáng chốc ta câm miệng, xấu hổ giúp Dạ Trần lau nước bọt dính trên mặt hắn.
“Dạ Trần, huynh cười lên thật đẹp, giống như hoa giữa trời.”
Dạ Trần lần này cũng không tức giận với ta, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Đừng quên ước định của chúng ta.”
Ta chột dạ, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Nơi đó, xuất hiện một vết đỏ cực nhạt.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.