7
Lại một lần nữa Mộ Nghiên Ninh mời Hoàng thượng ra khỏi cung của người khác, Hoàng hậu dẫn theo người của Thái hậu cuồn cuộn kéo đến cung Mộ Thanh.
Mộ Nghiên Ninh đang soi gương, trang điểm.
Nàng ta chậm chạp đứng dậy hành lễ, khi đối diện với vị cung phi cao quý hơn nàng ta, nàng ta luôn lộ ra vẻ kiêu căng của công chúa.
“Tần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, Vân quý phi. Không biết các vị nương nương di giá đến cung Thanh Ninh, có gì chỉ bảo?”
Vẻ mặt Hoàng hậu nghiêm túc: “Bổn cung nhận khẩu dụ của Thái hậu, thanh trừng hậu cung. Mộ phi kiêu căng, không thuận theo phi tần hậu cung, mê hoặc Hoàng thượng, đến nỗi thánh thể bất an, thưởng thuốc tuyệt dục.”
Mộ Nghiên Ninh nhìn chén thuốc đen xì xì trong tay ma ma, khuôn mặt luôn bình thản cuối cùng có một chút hoảng loạn, nàng ta lên tiếng phủ nhận: “Nương nương thứ tội, tần thiếp không dám, tần thiếp chưa từng làm, vẫn mong nương nương mời Hoàng thượng chủ trì công đạo.”
Những ngày qua bọn họ hòa thuận ân ái, khiến cho có một dạo nàng ta cho rằng Hoàng thượng đối xử đặc biệt với nàng ta.
Đến lúc này, nàng ta còn lấy Hoàng thượng ra nói.
Nhưng mà, khó khăn lắm mới thuyết phục được Thái hậu hạ lệnh, Hoàng hậu với Vân quý phi sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Hoàng hậu không bị lay động: “Triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, Thái hậu là người tôn quý nhất trong hậu cung, lẽ nào khẩu dụ của bà ấy mà Mộ phi cũng không công nhận sao?”
Một cái mũ to được ụp xuống, ma ma ở bên cạnh lập tức bưng thuốc lên: “Mời nương nương uống thuốc.”
Cuối cùng Mộ Nghiên Ninh hoảng sợ rồi, nàng ta lùi ra sau, đẩy Giang Bạch lên trước, bản thân mình thì trốn phía sau khóc lóc.
Giang Bạch vừa ngăn cản ma ma, vừa không ngừng cầu xin.
Ta đạp bước vào chính điện cung Mộ Thanh, Mộ Nghiên Ninh như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Giang Nguyệt, Giang quý nhân, mau cứu bổn cung. Bổn cung không muốn uống thuốc tuyệt dục.”
Ánh mắt của mọi người chuyển về ta.
Ta nhún nhường hành lễ vấn an: “Hoàng hậu nương nương, tần thiếp muốn xin nương nương một ân huệ.”
Hoàng hậu nương nương cười giễu: “Nguyệt quý nhân, lẽ nào ngươi muốn kháng chỉ?”
Ta khấu đầu thật mạnh: “Tần thiếp không dám. Thái hậu và nương nương thống lĩnh hậu cung, cai quản hậu cung phải tốt lành, trong sạch, tự nhiên tần thiếp không dám tùy tiện xen vào. Chỉ là cung nữ Giang Bạch bên cạnh Mộ phi nhiều lần ngăn cản ma ma, khó thoát được tội.”
Giang Bạch còn đang bảo vệ chủ tử chợt xanh mặt.
Nàng ấy không dám tin mà nhìn ta.
“Nhưng tần thiếp và Giang Bạch cùng nhau trưởng thành, tình như tỷ muội, không đành lòng nhìn nàng ấy tiếp tục phạm sai. Khẩu cầu Hoàng hậu ban một ân huệ, đuổi loại hạ nhân không có phép tắc này ra khỏi hoàng cung, cũng nhờ vậy cảnh cáo hạ nhân.”
Giang Bạch còn đang kinh ngạc, tức giận, nhưng những người tinh tường khác đã ý được ý trong lời của ta.
Vẻ mặt Hoàng hậu thay đổi trong chớp mắt: “Nguyệt quý nhân không quên tình xưa, đúng là hiếm thấy. Hạ nhân Giang Bạch nhiều lần coi rẻ cung quy, theo lý nên phạt, nhưng niệm tình Nguyệt quý nhân cầu xin, tha ngươi một mạng, lập tức đuổi ra khỏi hoàng cung, đời này không được bước vào cung điện nửa bước.”
Giang Bạch trợn mắt há mồm bị thị vệ kéo ra ngoài, ta ra hiệu với cung nữ Tô Vị ở bên cạnh, nàng ta lặng lẽ đi ra.
Mộ Nghiên Ninh không có nô tỳ trung thành hết lòng bảo vệ, lần này ai uống thuốc tuyệt dục cho ngươi đây?
8
Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện, Mộ phi giây trước còn khóc lóc nỉ non, cuối cùng không giữ được hành tượng điềm đạm như cúc, thong dong bình thản nữa rồi.
Trong con mắt đỏ thẫm của nàng ta dâng lên cơn giận mãnh liệt: “Giang Nguyệt, đồ tiện nhân nhà ngươi, bổn cung không ngờ được ngươi ác độc như vậy? Ai cho phép người đuổi Giang Bạch ra khỏi hoàng cung? Đồ tiểu nhân âm hiểm nhà ngươi…”
“Nương nương, nàng ta là một hạ nhân lại dám kháng chỉ, còn dám ngăn cản ma ma bên cạnh Thái hậu, nàng ta không học tốt cung quy, tần thiếp đã niệm tình nàng ta trung thành bảo vệ chủ tự, tha cho nàng ta một mạng rồi.”
“Làm sao, lẽ nào nàng muốn để nàng ta đập vỡ chén thuốc này, hay là uống thay người? Nhưng mà, cho dù làm thế nào đều là kháng chỉ, chỉ có một con đường chết, tiên tử người sáng suốt như vậy, lẽ nào người nhẫn tâm mở to mắt nhìn nàng ta chết thay người?”
Ta từng bước đến gần, từng câu đâm vào trái tim của nàng ta, vẻ mặt nàng ta từng chút từng chút trở nên trắng bệch.
“Không, Giang Nguyệt, tuy rằng bổn cung không nhẫn tâm nhìn nó chết, nhưng mà, bổn công không thể uống thuốc tuyệt dục, bổn cung còn muốn làm mẹ, còn muốn cùng Hoàng thượng sinh ra đứa bé đáng yêu, một nhà ba người bọn ta vui vẻ, người không thể nhẫn tâm như vậy…”
Đúng là ngu xuẩn, ở trước mặt Hoàng hậu, Quý phi nàng ta lại dám mặc sức tưởng tượng khung cảnh phu thê tình thâm, một nhà ba người với Hoàng thượng.
Ta thở dài một tiếng, lùi bước ra sau.
Quả nhiên Hoàng hậu tức giận tự mình đi lên, cầm lấy bát thuốc, hai vị ma ma cao lớn thô kệch giữ chặt Mộ Nghiên Ninh, Hoàng hậu nâng cằm nàng ta lên, không hề do dự mà đổ thuốc xuống.
“Quả nhiên tâm tư của Mộ phi to lớn, xưng bậy Hoàng thượng là chồng. Xem ra vị trí của bổn cung ngươi cũng ngấp nghé rất lâu rồi. Bổn cung sẽ quay về bẩm báo với Thái hậu nhường vị trí này cho ngươi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHoàng hậu xanh mặt dẫn người rời đi.
Vân quý phi nháy mắt với ta, lặng lẽ giơ ngón tay cái.
Sau đó đến gần, rỉ tai nói nhỏ: “Quả nhiên là Nguyệt quý nhân lợi hại. Lần này làm không tệ, yên tâm đi, thứ đã đồng ý với ngươi sẽ không thiếu một cái nào.”
Ta hành lễ với Quý phi, tiễn nàng ấy rời đi.
Trong chính điện, Mộ Nghiên Ninh đang móc họng muốn nôn thuốc ra, những hạ nhân khác đều là người Hoàng hậu và Vân quý phi phái đến, vốn không một ai trung thành, lúc này bọn họ đều trốn khắp nơi để tránh bị phạt.
Khi nhìn thấy ta đến, Mộ Nghiên Ninh lao về phía ta: “Giang Nguyệt đồ hạ tiện nhà ngươi, không ngờ ngươi lại phản chủ như vậy, ngươi đợi đấy, ta sẽ viết thư bảo phụ hoàng giết cả nhà các ngươi, đúng, còn cả nhà Giang Bạch. Không bảo vệ được chủ tử, các ngươi đều đáng chết.”
“Bọn ta đã từng chết rồi, chính là vì bảo vệ ngươi mà chết. Cái mạng này đã trả cho ngươi từ lâu rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Ta ngồi trên ghế chủ tọa của nàng ta, thưởng thức dáng vẻ cơ thể dính thuốc cực kỳ nhếch nhác của Mộ Nghiên Ninh.
“Thân là hạ nhân, trung thành bảo vệ chủ. Bọn ta đối xử với ngươi như người nhà, vì ngươi mà đến mạng sống cũng có thể từ bỏ. Nhưng ngươi thì sao, ngươi coi bọn ta là đồ ngu là công cụ, vì hình tượng tình yêu của ngươi, vì vinh hoa phú quý của ngươi, ngươi không hề chớp mắt liền có thể vứt bỏ bọn ta. Thế nên, đời này, ngươi cũng không xứng có nô bộc trung thành nữa.”
“Yên tâm đi, sớm biết ngươi chỉ có vẻ ngoài khoan dung độ lượng, nhưng thực tế là tâm tư ác độc, Vân quy phi đã cho người đón người nhà của ta và Giang Bạch từ lâu rồi. Giang Bạch cũng rời cung sống thật tốt. Đời này, vì tình yêu của ngươi, cũng chỉ có một mình ngươi chiến đấu rồi.”
Ta đứng lên, vỗ hạt bụt không tồn tại trên người: “Sau một nén nhang công dụng của thuốc sẽ phát tác, đau bụng khó chịu. Quá ồn ào, ta phải về phòng trước để tránh đây. Nhưng mà ta sẽ đi mời thái y cho người, dù sao ta có độc ác đến đâu, cũng không làm ra được chuyện thấy người ta bị dày vò chịu đựng còn bảo người ta nhịn thêm một chút.”
9
Ta đứng bên ngoài phòng, nghe tiếng hét thảm thiết của Mộ Nghiên Ninh một hồi.
Thông qua mây trời lơ lửng, ta của đời này và bản thần chịu dày vò đời trước như gặp được nhau.
Giang Nguyệt, sau này ngươi sẽ không còn chịu bất kỳ đau đớn nào nữa, ai cũng không thể làm tổn thương ngươi.
Tô Vị lên trước bẩm báo: “Tiểu chủ, Giang Bạch cô nương đã bình an xuất cung, nô tỳ đưa ngân phiếu, điền sản mà ngươi chuẩn bị cho nàng ấy rồi, mẹ của Giang Bạch cô nương đến đón nàng ấy, nàng ấy mới lưu luyến rời cung, đoán chừng qua một khoảng thời gian nữa mới nghĩ thông.”
Trước khi đại thái giám bên người Hoàng hậu chưa nhìn thấy Giang Bạch, ta điều nàng ấy ra khỏi cung, có tiền mà ta cho, chắc hẳn đời này nàng ấy có thể sống yên ổn, hạnh phúc rồi.
Khi Hoàng thượng đến, ta vừa dẫn thái y đến khám chữa cho Mộ Nghiên Ninh.
“Bệ hạ yên tâm, vừa nãy đã khám chữa cho nương nương, hạ nhân đã sắp thuốc điều trị cơ thể rồi.”
Thấy ta bận trước bận sau, vẻ mặt nóng ruột, hắn nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi hôi trên trán ta: “Nguyệt Nhi, nếu như tất cả nữ nhân trong hậu cung đều hiểu hiểu, hiểu trẫm giống như nàng, thì tốt biết bao.”
Đế vương trẻ tuổi từng có một dạo hết lòng sủng ái Mộ Nghiên Ninh, cũng bởi nữ nhân hậu cung tranh giành sủng ái, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, tranh chấp quyền lực, hắn dần dần mệt mỏi và có chút mất kiên nhẫn với Mộ Nghiên Ninh.
“Hoàng thượng quen thói trêu đùa thần thiếp, tính tình thần thiếp như khúc gỗ, Hoàng thượng trông thấy hai ngày là chán rồi.” Ta nháy mắt, trêu ghẹo Hoàng thượng:
“Hoàng thượng mau vào thăm nương nương đi, thần thiếp không ở đây cản trở nữa.”
Ấn đường của Hoàng thượng giãn ra, tươi cười bước vào trong phòng.
Hoàng thượng vốn yêu thương Mộ Nghiên Ninh, có hơi bất mãn với cách làm hôm nay của Thái hậu và Hoàng hậu, hắn vừa xử lý xong công vụ liền vội vàng đến thăm Mộ Nghiên Ninh.
Đã chịu kích thích, Mộ Nghiên Ninh sao có thể nuốt trôi cục tức này, đến lúc đó nàng ta hùng hổ dọa người, không nhường nửa bước, lại có mấy phần dáng vẻ trong quá khứ?
Mộ Nghiên Ninh mờ nhạt trong đám đông, lại có thể khiến Hoàng thượng bận lòng bao lâu chứ?
Không đến thời gian một chén trà, liền nghe thấy tiếng tranh cãi, tiếng chén trà rơi vỡ trong cung điện của Mộ Nghiên Ninh.
Sắc mặt Hoàng thượng tái xanh đi đến phòng ta, tức giận nói: “Đúng là chiều nàng ta quen thói coi trời bằng vung. Lại dám bảo ta phế Hoàng hậu, trước kia nàng ta như tiên tử, không dính khói lửa nhân gian, sao đột nhiên lại trở nên thế tục như vậy, so đo từng tí?”
Nhìn đi, con người ấy, một khi lập hình tượng lâu rồi thì không dễ tháo xuống nữa.
Ngươi hưởng thụ lợi ích mà hình tượng mang đến, cần phải chịu đựng nó cắn trả.
Con người Mộ Nghiên Ninh điềm đạm như cúc, không tranh không giành, Hoàng thượng càng muốn đem những thứ tốt hơn đến trước mặt nàng ta.
Nhưng một hôm nàng ta đưa ra yêu cầu muốn càng nhiều hơn, đương nhiên sẽ nhận được chất vấn, khó hiểu và kháng cự.
Mộ Nghiên Ninh, tiên tử rơi xuống thần đàn, ngươi chuẩn bị xong rồi chứ?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.