1
“Chủ tử, tối nay người thị tẩm, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa nhé.” Giang Bạch cẩn thận xin phép Mộ Nghiên Ninh.
“Bổn cung ghét nhất là chuyện cưới gả nhưng chẳng có cảm tình, đợi bao giờ bổn cung yêu Hoàng thượng rồi thị tẩm đi.” Mộ Nghiên Ninh chu miệng, ung dung chăm sóc chậu phong lan trước cửa sổ.
“Nhưng nếu Hoàng thượng trách tội thì phải làm sao?” Giang Bạch sốt ruột rồi.
“Vậy thì không thể thị tẩm nữa, chuyện kiểu này miễn cưỡng thế nào được chứ? Khi tình nồng thắm đương nhiên sẽ gắn bó keo sơn, ý bổn cung đã quyết, các ngươi đừng khuyên nữa.”
Ta chóng mặt một hồi.
Cảm giác đau đớn đến xé ruột gan khi gậy đánh lên người còn chưa tan đi, mở mắt ra, ta trở về ngày đầu tiên cùng công chúa hòa thân vào cung.
Giang Bạch còn muốn khuyên nhủ, ta nhanh chóng kéo tay áo nàng ấy, cáo lui trước.
Mộ Nghiên Ninh phía sau rèm châu có dáng vẻ tháng năm tĩnh lặng, xinh đẹp dịu dàng.
Mộ Nghiên Ninh là trích tiên tử nổi danh của nước Nam Chiêu, nàng ta trong trẻo xinh đẹp, thông hiểu, thanh cao.
Quốc gia chiến sự liên miên, nàng ta lại buồn xuân, sầu thu, chôn hoa, gảy đàn, nói, bất cứ lúc nào cũng không thể mất đi tao nhã.
Huynh trưởng chết trận, nàng ta nhàn nhạt an ủi phụ mẫu đang khóc thương, nói rằng sống chết là chuyện thường ở đời, chớ nên làm mất đi thể diện.
Đến việc hòa thân với Đại Hạ, nàng ta không hề ngoảnh đầu đã lên kiệu rồi.
Nàng ta nhìn đám bọn ta khóc lóc vì xa quê, thất vọng giáo huấn: “Đời người nơi nơi là chia ly, đừng có cố chấp khiến người khác chê cười.”
Kiếp trước, ta thân là đại cung nữ thân cận, thương cho nàng ta hòa thân một mình, rời xa quê hương, không ai giúp đỡ.
Ta thu xếp, chuẩn bị cho nàng ta mọi chuyện, đi khắp nơi thay nàng ta gánh trách nhiệm, chịu phạt.
Nhưng mà dưới vẻ ngoài thông suốt cơ trí, không màng thế sự như vậy, lại là một trái tim tinh xảo lợi kỷ, lạnh lùng vô tình, ích kỷ độc ác.
Sống lại, không có lá chắn là ta đây, ngươi đứng vững trong hậu cung mưa tanh gió máu này thế nào? Không có hòn đá lót đường là ta đây, ngươi lại làm thế nào mà có được một thân trong sạch thuần khiết dưới bùn lầy?
Nàng ta còn muốn có được tình yêu rung trời chuyển đất, khắc cốt ghi tâm với Hoàng thượng, muốn có được giai thoại hậu cung ba ngàn giai lệ độc sủng mình mình.
Ta cụp mắt cười lạnh.
Đời này, vinh sủng, độc lập như mai như cúc ngươi muốn có, ta đều phải hủy hoại từng thứ một.
2
“Giang Nguyệt, sao ngươi không giúp ta khuyên nhủ chủ tử, nàng ấy từ chối thị tẩm, chắc chắn sẽ chọc cho Hoàng thượng không vui.”
Giang Bạch còn đang lo lắng cho Mộ Nghiên Ninh.
Chính là Giang Bạch trung thành như vậy, lại bị đại thái giám bên cạnh Hoàng hậu dùng mọi thủ đoạn quấy rối, đi cầu xin Mộ Nghiên Ninh, nhưng lại nhận được một câu của này của nàng ta:
“Tuy không phải nam tử toàn vẹn, nhưng hắn ta thật tâm yêu ngươi. Trong thâm cung, có một phần tình cảm thuần túy, chân thành như vậy, cũng đáng rồi.”
Sau đó Giang Bạch không chịu nổi nhục nhã, đày đọa cuối cùng treo cổ tự vẫn.
Đến nguyên nhân cái chết Mộ Nghiên Ninh cũng chẳng thèm điều tra đến, sau này nàng ta không tìm được tú nương nào sánh ngang Giang Bạch, thế là luôn cảm khái một câu:
“Sao Giang Bạch lại ngốc như vậy chứ? Tình yêu tốt đẹp, đến mất mạng mà nó cũng không muốn thử. Giờ đồ thêu ra hồn trong cung của bổn cung cũng chẳng còn là bao.”
Đời này, ta với Giang Bạch đều phải sống thật tốt.
“Giang Bạch, chúng ta chỉ là nô bộc, từ lúc nào có thể chi phối quyết định của chủ tử chứ? Thay vì ngươi ở đây lo lắng linh tinh, chẳng bằng thu xếp cho bản thân, buổi tối còn có việc vất vả nữa.”
Ta kéo Giang Bạch đi tắm rửa sạch sẽ, đổi trang phục trong cung, lại ăn no một bữa, bỏ hết mệt nhọc trong người, mới lên tiền sảnh hầu hạ Mộ Nghiên Ninh.
Mộ Nghiên Ninh vẫn mặc bộ đồ màu trắng ánh trăng, đang đánh đàn dưới trăng, cho dù đây là ngày đông giá rét.
Hoàng thượng đến rồi, tất cả hạ nhân quỳ rạp xuống đất, sống lưng nàng ta vẫn thẳng tắp, đàn xong một khúc mới khó khăn đứng lên hành lễ.
Đang lúc Hoàng thượng vui vẻ, cũng không trách tội sự vô lễ của Mộ Nghiên Ninh, tươi cười đỡ nàng ta dậy.
Bóng đêm mông lung, mỹ nhân gảy đàn, hai người mới gặp, một thoáng kinh hồng.
Khi sống lại ta mới biết, mọi cuộc gặp gỡ dù trùng hợp hay ngẫu nhiên đều là do Mộ Nghiên Ninh dốc lòng sắp xếp.
Dưới bầu không khí này, Hoàng thượng muốn kéo Mộ Nghiên Ninh đi thị tẩm, nhưng Mộ Nghiên Ninh không hề khách sáo mà cự tuyệt:
“Thần thiếp còn chưa giao trái tim cho Hoàng thượng, mong Hoàng thượng tôn trọng thần thiếp.”
Đám hạ nhân im lặng không dám thở.
Hoàng thượng có chút bẽ mặt: “Trẫm là thiên tử.”
Mộ Nghiên Ninh vẫn trong trẻo, ngạo mạn như vậy: “Thiên tử cũng là người, mong ngài tôn trọng thiếp.”
Hoàng thượng ném chuỗi vòng đeo tay: “To gan, một công chúa hòa thân của một quốc gia bại trận như ngươi có tư cách gì mà yêu cầu trẫm.”
Trước khi hắn trút giận lên người bọn ta, ta giành trước một bước, quỳ trước mặt Mộ Nghiên Ninh.
“Nương nương, người quên lời quân chủ nước Nam Chiêu dặn người rồi hay sao? Chăm chỉ hầu hạ Hoàng thượng, không thể tùy ý làm càn.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKiếp trước, chính là bởi Mộ Nghiên Ninh không thị tẩm, quan hệ hai nước căng thẳng, Nam Chiêu tràn ngập nguy cơ đã rét vì tuyết còn khổ vì sương, cuối cùng bị cướp mất 5 tòa thành.
Ta khuyên Mộ Nghiên Ninh thị tẩm, lấy lòng Hoàng thượng để đổi lấy hòa bình ngắn hạn cho Nam Liêu, nàng ta chuyên tâm để thị nữ sơn móng tay cho mình:
“Như thế thì tình cảm của ta và Hoàng thượng không thuần khiết nữa rồi, những lời như vậy lần sau đừng nói nữa.”
Nếu như ngươi đã muốn đoan trang, vậy thì ta sẽ đưa ngươi lên cao, đừng hòng xuống được.
Ta để lộ cần cổ trắng như tuyết, tuyệt vọng muốn khóc: “Với lại, Hoàng thượng anh tuấn, hào phóng, là người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ đó, cho dù không có thân phận thiên tử, lẽ nào thị tẩm còn có thể làm nhục người sao?”
Mộ Nghiên Ninh không ngờ ta khuyên nhủ thẳng thắn như vậy, chặn hết mọi đường lui của nàng ta rồi.
Vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của nàng ta bị xé nát, ngại bởi những lời đã nói lúc trước, vẫn cố chấp quay lưng về phía mọi người:
“Tình cảm là chuyện nước chảy thành sông, bổn cung không thích bị ép buộc.”
“Được, được, thị tẩm với trẫm là ép buộc ngươi chứ gì. Trẫm…”
Để ngăn hắn trách phạt hạ nhân trong cung Mộ Thanh, ta quay đầu cầu xin Hoàng thượng:
“Hoàng thượng thứ tội, chỉ là nhất thời công chúa nghĩ không thông, dù sao anh tư oai hùng như người, có nữ nhân nào có thể không rung động chứ, nô tỳ…”
Ta kịp thời ngã bên chân Hoàng thượng, tóc đen da trắng, hương thơm thoang thoảng, nét âm trầm trong mắt Hoàng thượng bỗng dâng trào, bế bổng ta lên: “Mộ tần không thích trẫm, tự có giai nhân ái mộ trẫm.”
Nói xong hắn bế ta ngồi trên kiệu mềm liền rời đi.
3
Mộ Nghiên Ninh chậm chạp không chịu thị tẩm, chẳng qua là cảm thấy nam nhân sẽ để tâm đến thứ mình không có được.
Nàng ta không muốn giống những nữ nhân khác trong hậu cung, chủ động xu nịnh.
Thế nên, nàng ta không thị tẩm, lại dày công chuẩn bị lần gặp mặt đầu tiên. Nàng ta vờ tha để bắt thật, trong trẻo khác biệt.
Kiếp trước, phương pháp này vô cùng hữu hiệu, thành công thu hút được hứng thú của Hoàng thượng.
Sau khi Hoàng thượng bị từ chối, trừ việc phạt hạ nhân trong cung Mộ Thanh để trút giận, nhưng ngày sau lại đặt Mộ Nghiên Ninh trong lòng, chuyên sủng một thời, vô cùng rạng rỡ.
Cho dù là vậy, đường đường là thiên tử mất đi thể diện trước mặt nhiều người, cũng là một nút thắt trong lòng.
Sự yếu đuối và ngưỡng mộ, tâm trạng thiếu nữ của ta, hết thảy được bày ra trước mặt đế vương, lại cộng thêm hương mê tình đặc chế, bất cứ nam nhân nào cũng không chống nổi.
Kiếp trước, hằng đêm ta hầu hạ hai người họ, từ lâu đã hiểu sở thích trên giường của vị đế vương trẻ tuổi này.
Một đêm xuân tiêu, quân vương không tảo triều.
Ta được phong làm Nguyệt đáp ứng.
Đợi khi ta gặp lại Mộ Nghiên Ninh, là khi thỉnh an Hoàng hậu sau khi thị tẩm.
Nàng ta mặc trang phục chỉ có có nước Nam Chiêu, áo ngắn màu ánh trăng, so với trang phục bắt buộc nghiêm túc của hậu cung thì độc đáo lại chói mắt.
Bởi vì ta đột nhiên thị tẩm, sau một đêm, hậu cung có thêm hai vị phi tần.
Vẻ mặt của các nương nương khác nhau, coi thường, trào phúng, đố kỵ, thờ ơ, còn có ánh mắt đang đợi xem kịch hay.
Ta khiêm nhường cung kính mà hành lễ.
Vốn Mộ Nghiên Ninh ghi hận bởi ta cướp mất Hoàng thượng, càng không muốn mất mặt trước mọi người.
Phong thái của công chúa khiến nàng ta ngạo nghễ hành lễ.
Mọi người vốn khinh thường xuất thân của ta, lúc này ánh mắt đồng loạt đặt lên người Mộ Nghiên Ninh.
Không đợi Hoàng hậu lên tiếng, Vân quý tần đã đi gây sự trước: “Mộ tần không muốn vào hậu cung của Hoàng thượng? Bổn cung nghe nói tối qua ngươi từ chối thị tẩm, nếu ngươi không thị tẩm, tại sao còn muốn hòa thân?”
Mộ Nghiên Ninh lạnh nhạt trả lời: “Tần thiếp là công chúa Nam Chiêu, đương nhiên có nghĩa vụ hòa thân.”
“Ồ? Cũng tức là nói, trong lòng của ngươi không muốn vào hậu cung của bệ hạ, chỉ là bị thân phận ép buộc không thể không đến?”
Ta thầm khen gợi Vân quý tần ở trong lòng.
Nữ nhân hiểu rõ nữ nhân nhất.
Vân quý phi quá quen thuộc với trò lạt mềm buộc chặt của Mộ Nghiên Ninh, nay hỏi ra trước mặt mọi người, chính là muốn ghim chặt suy nghĩ “Mộ Nghiên Ninh coi thường Hoàng thượng” lên giá sỉ nhục, chặt đường lui của nàng ta.
Mộ Nghiên Ninh cũng biết trong câu nói này toàn là bẫy, nàng ta nhàn nhạt nói: “Nếu như Quý phi nghĩ như vậy, tần thiếp không có gì để nói.”
Nàng ta nhìn ta theo thói quen, đợi ta giải vây cho nàng ta.
Nhưng mà lần này, ta cúi thấp đầu nhìn mũi chân, không cho nàng ta bất cứ phản ứng nào.
“Ánh mắt của Mộ tần đúng là cao quá, đến Hoàng thượng kim tôn ngọc quý của chúng ta cũng không thèm thích.”
Vân quý phi gõ một búa xuống.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.