24
Tạ Vô Dạng không cha không mẹ, cô độc một mình. Ta đã tìm hiểu rất lâu nhưng không thể tìm ra được lai lịch của chàng. Ta muốn báo tin cho thân quyến của chàng nhưng không biết nói với ai.
Cuối cùng, ta chỉ có thể tự tay khâu lại cơ thể tàn tạ của chàng và an táng chàng.
Ngày phát tang, vô số dân chúng tự nguyện đến đưa tiễn, từng bó hoa rơi xuống quan tài, hoa vẫn tươi thắm như xưa nhưng người đã hóa thành hư vô.
Ta đóng cửa suốt ba tháng, không gặp ai. Trong thời gian đó, ta suy ngẫm về những nước cờ mà ta đã đi, tại sao lại đến mức này.
Ba tháng qua, kinh thành đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là vụ ma quái ở vách núi chùa Vạn An. Có người nói nghe thấy tiếng ai đó kêu oan dưới vách núi, nhưng khi nhìn xuống thì không thấy gì.
Tiếp theo là chuyện Thái tử ăn vải gây dị ứng nổi mẩn đã lan truyền khắp nơi, khiến Thái tử tức giận, ngay cả phụ hoàng cũng không còn thuận mắt khi nhìn hắn nữa. Dù sao, một người thừa kế với khuyết điểm như vậy khó mà làm người khác yên tâm.
Nhị hoàng tử Lý Thừa Niên được giao nhiệm vụ đi đến Phủ Châu để trấn an dân chúng, củng cố lòng dân.
Chuyện thứ ba lại là một chuyện phong lưu.
Một nữ tử đã chặn xe ngựa của Triệu Đoan Hoa giữa phố, nói rằng nàng ta đã mang trong mình cốt nhục của La Thần, cầu xin Triệu Đoan Hoa cho nàng và đứa trẻ một con đường sống. Nàng ta nguyện làm nô tì, chỉ mong được ở bên La Thần.
Sự việc này khiến Triệu Đoan Hoa trở thành trò cười, bởi nàng chỉ mới thành hôn ba tháng.
Nhưng tất cả những chuyện này cuối cùng đều bị một tin đồn khác che khuất.
Có tin đồn trong cung rằng ta không phải là con gái của Hoàng hậu, mà chỉ là một công chúa giả, công chúa thật đã bị tráo đổi từ lâu.
Người ta truyền rằng năm xưa Vạn Quý Phi vô cùng độc ác, cố ý tìm một thai phụ vào cung, nhân lúc Hoàng hậu sinh con, mổ bụng thai phụ để lấy đứa trẻ ra và tráo đổi với công chúa thật.
Một mũi tên trúng hai đích. Không chỉ ta mà nhị hoàng tử cũng gặp nguy hiểm.
Ta nghĩ rằng nhị hoàng tử sẽ lo lắng hơn ta, vì ở kinh thành, ta còn có thể vào cung để xác minh, nhưng hắn thì đang trên đường đến Phủ Châu, không thể quay về giải thích. Dù cho hắn có hoàn thành tốt nhiệm vụ, ai biết khi hắn trở về sẽ ra sao?
Ta vào cung, không đến gặp mẫu hậu mà đến gặp phụ hoàng. Ta quỳ xuống cầu xin phụ hoàng xác minh thân phận của ta.
Phụ hoàng có lẽ lần đầu nghe tin đồn như vậy, giận dữ nói: “Láo xược, tưởng việc tráo đổi trẻ con trong cung là dễ dàng sao?”
Người không chịu tra xét, có lẽ vì tin tưởng Hoàng hậu.
Nhưng ta rất thất vọng. Người chẳng lẽ không nghĩ đến việc tin đồn này là do chính Hoàng hậu tung ra? Điều này vừa giúp lắng xuống sự việc của Thái tử, vừa giúp Triệu Đoan Hoa tránh khỏi nhục nhã, lại còn làm giảm uy tín của nhị hoàng tử Lý Thừa Niên. Còn ta, chẳng qua chỉ là một con cờ hy sinh trong lợi ích của bà ta mà thôi.
Tin đồn lan tràn, cuộc sống của ta dần trở nên khó khăn. Ngay cả khi ta ra khỏi thành để cúng tế Tạ Vô Dạng, cũng bị người ta chỉ trỏ.
Nhưng vẫn có người mong ta được bình an.
Trước cổng phủ công chúa, có người mang đến rau quả tươi, có những văn nhân, học giả viết thư động viên an ủi, còn có nhiều loại thuốc bổ dưỡng cho sức khỏe.
Khi vào cung, ta không khóc.
Khi cúng tế Tạ Vô Dạng, ta cũng không khóc.
Nhưng trước những sự quan tâm đó, ta đã khóc.
Lục Ngạc ôm ta, lau đi nước mắt cho ta.
“Công chúa, thật chính là thật, không thể giả được. Ông trời đang nhìn xuống, người cứ an tâm.”
Ba ngày sau, đến ngày trung thu, nhưng năm nay ta không nhận được thiệp mời vào cung.
Triệu Đoan Hoa cố ý đến mời ta cùng vào cung, vừa nghe đã ngạc nhiên che miệng cười khẩy.
“Chẳng lẽ tin đồn là thật, tỷ tỷ thật sự không phải con ruột của mẫu hậu sao?”
Nàng ta tỉ mỉ quan sát ta, rồi nói: “Ừ, kỳ lạ thật, chẳng có nét nào giống cả.”
Nàng ta tiến gần ta, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: “Tỷ tỷ đừng trách mẫu hậu, dù sao tỷ cũng không phải là con ruột của bà ấy. Một đứa con hoang tráo đổi vị trí với con ruột của mẫu hậu, có làm gì với tỷ cũng không quá đáng.”
Thì ra là vậy.
Những nỗi đau dường như đã có lời giải thích. Nhưng mẫu hậu có thể nói với ta rằng, vị trí công chúa này, ta không nhất thiết phải ham muốn.
Nghe nói, trung thu năm đó diễn ra không vui vẻ gì. Phụ hoàng tức giận bỏ đi, mẫu hậu đầy vẻ u sầu. Thái tử giận dữ đến phủ công chúa.
Hắn ta cầm roi ngựa, chỉ vào ta.
“Đều là lỗi của ngươi, đồ con hoang này! Mẫu thân ngươi cùng Vạn Quý Phi đã tráo đổi muội muội ruột của ta. Ngươi còn mặt mũi nào mà ở lại phủ công chúa? Đập cho ta!”
Một đám thị vệ như lũ sói hổ lao vào, đánh đập, phá hoại và cướp bóc khắp nơi. Ta ra lệnh cho hạ nhân không được can thiệp, chỉ lo giữ an toàn cho bản thân.
Lý Thừa Trạch vung roi ngựa định đánh ta. Lục Ngạc liền lao tới che chắn, gánh trọn cú đánh đó thay ta.
Lý Thừa Trạch vẫn định đánh tiếp, nhưng ta nhanh chóng chụp lấy cây roi, xoay người đẩy hắn ngã nhào xuống đất.
Ta đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, giọng lạnh lùng: “Hôm nay hoặc là ngươi giet ta, nếu không giet được, ta sẽ đánh cho ngươi nằm rạp dưới đất, không động đậy nổi. Thái tử điện hạ, ngươi quên rồi sao? Ngươi văn tài không bằng ta, đánh cũng không lại ta. Ngoài việc sinh ra trong dòng dõi hoàng tộc, ngươi chẳng có gì đáng giá cả. Ngươi ghét ta từ trước, là vì ta không phải muội muội ruột của ngươi, hay ngươi thật ra ghen tỵ vì ta là nữ nhi mà lại vượt trội hơn ngươi mọi mặt?”
Lý Thừa Trạch không dám giet ta. Việc hắn xông vào phủ công chúa còn có thể nói là vì phụng sự mẫu thân, nhưng nếu thật sự giet ta, hành động bạo ngược, không coi trọng luật pháp như thế sẽ khiến hắn mất ngôi Thái tử.
Hắn để lại một câu đe dọa rồi dẫn người bỏ đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLục Ngạc sau đó mới thở phào, bờ vai run rẩy, khóc mà hỏi ta: “Công chúa, sau này người phải làm sao đây?”
Ta chạm vào vết roi hằn trên lưng nàng, lòng đau thắt: “Ngươi thật sự nghĩ ta không phải do mẫu hậu sinh ra sao?”
Nàng không dám đáp lời.
Ta thở dài: “Sao ta có thể không phải là con của mẫu hậu chứ?”
Dù có không phải, ta cũng sẽ khiến điều đó trở thành sự thật.
25
Không lâu sau Trung thu, một tin tức còn tệ hơn truyền đến.
Quản sự của các tá điền ở trang trại ngoại ô của ta vội vàng đến báo tin rằng Lý Thừa Ân đã phái người đến thu thuế ruộng. Hắn nói rằng ta không còn là công chúa nữa, đương nhiên cũng không có tư cách thu thuế trên đất phong của triều đình.
Quản sự hỏi ta điều này có thật không, vì hắn lo rằng nếu Lý Thừa Ân thu một lần, rồi ta lại thu một lần nữa, các tá điền sẽ không thể trả nổi. Ta nói: “Làm theo lời bọn họ, đừng gây xung đột, ta sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Quản sự rất khó xử: “Nhưng hắn thu nhiều hơn người, chúng ta vẫn muốn làm việc trên đất của người.”
Ta gật đầu, biết rằng Lý Thừa Ân hận ta, tự nhiên sẽ không đối xử tốt với những tá điền này. Ta bảo Lục Ngọc mang ít tiền đến cho họ: “Cứ cố gắng vượt qua năm nay đi, sang năm… trễ nhất là sang năm, ta sẽ trở lại làm chủ của các ngươi.”
Quản sự thở dài, cúi đầu hành lễ với ta: “Công chúa điện hạ, người nhất định phải vượt qua, đám dân cày chúng ta đều trông cậy vào người.”
Chẳng mấy chốc mùa đông cũng đến, ngày tuyết rơi, Phụ hoàng cho người triệu ta vào cung. Chúng ta cùng đi dạo trong Ngự Hoa Viên phủ đầy tuyết trắng.
Phụ hoàng nói: “Lúc con còn nhỏ, phụ hoàng từng cùng con đắp người tuyết ở đây. Khi đó, con chỉ bé xíu.”
Ta đáp lời: “Con đã đắp năm người tuyết, một là phụ hoàng, một là mẫu hậu, một là Thái tử ca ca, một là đệ đệ Thừa Ân, còn một là con. Con nói rằng chúng ta năm người sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Phụ hoàng vì vậy mà xúc động, bắt đầu lạnh nhạt với Vạn Quý Phi. Năm đó, có lẽ Vạn Quý Phi đã hận ta thấu xương, mỗi lần gặp ta đều buông vài câu cay nghiệt. Sau đó, ta bị trúng đ//ộc, đến khi tỉnh lại thì Vạn Quý Phi đã bị đày vào lãnh cung.
Phụ hoàng nói: “Phụ hoàng luôn tin con là con gái của ta, nhưng có một số chuyện…”
“Phụ hoàng, người nghe xem, có tiếng gì đó…”
Ta ngắt lời phụ hoàng, vì ta hiểu điều ông muốn nói chính là việc điều tra thân thế của ta cho rõ. Nhưng những lời đó, nếu được chính miệng ông nói ra, ban đầu có lẽ ông sẽ cảm thấy áy náy với ta, nhưng rồi dần dần, áy náy sẽ biến thành gánh nặng, mà gánh nặng lâu ngày sẽ biến thành sự chán ghét.
Vì thế, những lời nghi ngờ tốt nhất không nên thốt ra từ miệng của ônh.
Ta nói: “Có người rơi xuống nước.”
Ta nhanh chóng chạy về phía hồ, vượt lên trước cả bọn cung nữ và thái giám, nhảy xuống nước và kéo một tiểu cung nữ đã ngã xuống lên bờ. Khi kéo được người lên bờ, ta đã kiệt sức và kịp thời ngất đi.
Khi ta tỉnh lại, đã nằm trong một tẩm cung ấm áp. Tiếng nói của mẫu hậu vang lên bên tai.
“Sao có thể như vậy? Sao trên người nó lại có dấu vết ấy? Không thể nào.”
“Nương nương, lão nô đã nhìn thấy rất rõ ràng, dấu vết đó nằm ở nơi kín đáo, ở ngay gốc đùi, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Có lẽ nương nương nhớ nhầm.”
“Ta nhớ nhầm? Ta sao có thể nhớ nhầm? Trước khi chet, Vạn Quý Phi đã nói rõ với ta rằng bà ta đã tráo đổi đứa con của ta, rằng ta sinh ra một đứa con trai, có vết dấu hình trăng lưỡi liềm ở đùi. Bà ta đã tráo đổi đứa bé với một đứa con gái. Ta sinh ra một đứa con trai mà!”
Giọng mẫu hậu thê lương đến xé lòng.
“Thật hoang đường!” Phụ hoàng quát lớn: “Nàng ta là kẻ đ//iên, sao nàng có thể tin những lời nàng ta nói? Nàng ta lòng đầy thù hận, mong muốn nhất là khiến hai mẹ con các ngươi quay lưng lại với nhau, cố tình dùng lời lẽ kích động nàng, vậy mà nàng tin và đã đối xử với Nam Bình như vậy. Nàng thật không xứng làm mẹ!”
Mẫu hậu bàng hoàng trong giây lát, sau đó bật ra tiếng nức nở.
Trong lòng ta cảm thấy an yên, yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mùa đông rơi xuống nước khiến ta bị nhiễm lạnh, cơ thể ta nóng hầm hập, lâu lâu lại có người đến sờ trán ta, đắp khăn đá để hạ nhiệt.
Ta cảm nhận được điều đó nhưng quá mệt mỏi, mắt không mở nổi.
Lúc đó, ta cố tình nói vài lời mơ hồ.
“Mẫu hậu, Vạn Quý Phi mắng con là do tiện nhân sinh ra, con mới đánh bà ta, con không cố tình vô lễ đâu.”
“Mẫu hậu, con đau lắm, Vạn Quý Phi véo con đau lắm…”
“Tạ Vô Dạng , mẫu hậu hận ta, ta phải làm sao đây…”
Tiếng nức nở của mẫu hậu vang lên bên tai, bà trách mắng ngự y.
“Sao nó vẫn còn sốt thế này? Một lũ vô dụng! Bản cung cần các ngươi làm gì chứ!”
Bà bắt đầu sốt sắng. Bà cuối cùng cũng thể hiện được dáng vẻ của một người mẹ.
Đáng tiếc thay, ta không còn quan tâm nữa.
Sáng hôm sau, ta mới mở mắt, cảm giác mơ mơ màng màng, như lạc giữa mây mù.
Mẫu hậu vui mừng kêu lên một tiếng, nước mắt bà rơi lã chã.
“Nam Bình, con thế nào rồi?”
“Mẫu hậu, con đang mơ sao? Mẫu hậu…”
Nước mắt ta tuôn rơi, mẫu hậu ôm chặt ta, òa khóc không ngừng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.