Nữ vũ công lấy chén rượu khỏi miệng ta, đi một vòng đến bên miệng Đoạn Tuệ, mắt đưa tình nói: “Vương gia uống trước.”
Đoạn Tuệ đắc ý liếc ta.
Ta say ba phần rượu, tức giận, giẫm lên bàn án, túm lấy cổ tay nữ vũ công.
Chén rượu trên tay đột nhiên lắc mạnh, đổ ra ngoài non nửa chén, lập tức đốt cháy quả đào trong đĩa, bốc khói nghi ngút.
“Chết tiệt!” Ta nhìn kỹ, trong móng tay dài của nữ vũ công giấu bột phấn.
Thấy độc kế bại lộ, sắc mặt nữ vũ công thay đổi, rút trâm bạc trên tóc định đâm vào Đoạn Tuệ.
Ta đá vào mông Đoạn Tuệ, giúp hắn tránh được một chiêu.
Trong nháy mắt, hộ vệ đã bắt được nữ vũ công.
Ta còn chưa kịp thẩm vấn, nàng ta đã cắn nát thuốc độc giấu trong miệng, chết ngay tại chỗ.
Đoạn Tuệ kéo lê cái mông sưng húp, muốn mắng ta nhưng lại không tiện mắng.
Ta mắng trước cho hả giận: “Không có việc gì thì luyện võ đi, đồ bỏ đi!”
Đoạn Tuệ cố gắng suy nghĩ hồi lâu, rụt cổ lại hỏi: “…… Luyện múa là để khi tránh ám sát sẽ linh hoạt hơn sao?”
Thôi bỏ đi.
Loại này có chữa khỏi cũng chảy nước dãi.
Ta thẩm vấn tất cả những người cần thẩm vấn, lục soát khắp thuyền hoa, không tìm ra manh mối nào.
Nửa đêm không ngủ được, nằm trên giường suy nghĩ lại.
Lật đến lần thứ ba mươi bảy, nha hoàn sợ sệt đưa vào một hộp gấm, nói là một người mặc đồ đen chỉ đích danh tặng cho Thất vương phi.
Ta thắp nến xem, bên trong sách lụa viết rất chi tiết về cuộc đời của nữ vũ công đó, cũng như cách lần theo dấu vết để bắt được kẻ chủ mưu.
Ta: “……”
Tưởng chừng như ngủ có người đưa gối, đi ẻ có người đưa giấy, nhưng thực tế là chúng ta vẫn luôn bị người ta lợi dụng.
Ta hít hít mũi, ngửi thấy một mùi hương rất nhạt.
Nhớ lại, biết là ai rồi, càng thêm bất lực.
6.
Rất nhanh, Tam vương bị Hoàng đế trách phạt.
Nữ vũ công đó là người được nuôi dưỡng từ nhỏ trong phủ của hắn, không chỉ biết múa mà còn biết chế độc.
Hắn giấu tung tích giỏi hơn Ngũ vương nhưng không may ta có đáp án phân tích một, hai, ba.
Đoạn Tuệ cũng bị gọi vào cung đối chất, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới trở về.
Hắn ta như thể cả người cũng sụp đổ, vừa run rẩy nhỏ nhẹ, vừa thất hồn lạc phách lẩm bẩm: “Tam ca từ trước đến nay thương ta nhất, sao lại muốn giết ta? Hắn luôn nói ta cướp của hắn cái này, cướp của hắn cái kia, nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc cướp đồ của hắn. Phụ hoàng chỉ là thiên vị ta hơn một chút thôi, huynh trưởng nhường nhịn đệ đệ cũng là chuyện đương nhiên. Họ muốn ngôi vị hoàng đế, muốn thì cứ lấy, sao lại phải tàn hại huynh đệ? Ta không hiểu, không hiểu…”
Kẻ giàu có an nhàn không thể đồng cảm với kẻ nghèo khó.
Hắn chỉ cảm thấy mình là người đáng thương nhất thiên hạ.
Mà cách hắn trút bỏ nỗi ấm ức chính là hưởng lạc theo kiểu trốn tránh.
Muốn đắm chìm trong tửu sắc, lại có bóng ma tâm lý. Thế là hắn bỏ tiền lớn xây dựng lầu các trên mặt nước, mời nhạc công vũ nữ đến giữa hồ ca hát nhảy múa từ xa.
Đi đến các lầu xanh vơ vét mỹ nhân tiểu quan để rót rượu dâng cơm, lại thuê thêm tay sai bảo vệ bên cạnh.
Tiếng đàn tiếng hát từ sáng đến đêm khuya.
Tần Kiều Kiều quầng thâm mắt đến cầu xin ta: “Vương phi, khuyên nhủ Vương gia đi, Vương gia sa đọa rồi.”
Ta xiên một quả nho xanh vào miệng: “Hắn lúc không sa đọa cũng chỉ như vậy, mặc kệ hắn đi. Nếu cô lo lắng cho thân thể hắn, yên tâm, tạm thời vẫn chưa đột tử được.”
Tần Kiều Kiều lau nước mắt: “Ai rảnh lo cho hắn? Ta lo cho sự phát triển cá nhân của ta.”
Ta buông nĩa xuống, không nhịn được cũng thở dài.
Ta cảm thấy kế hoạch nghề nghiệp của mình có chút vấn đề.
Lúc đầu ta thấy trượng phu vô năng càng có thể tôn lên bản lĩnh của ta. Giờ ta mới phát hiện mình sai rồi.
Một đồng đội không kéo theo được chỉ khiến ngươi cùng chìm xuống.
Huống hồ trị quốc bình thiên hạ, một khi kẻ thống trị ngu ngốc vô đạo, người phò tá có tài giỏi đến đâu cũng vô ích.
Khó chịu.
Muốn đi ăn máng khác.
Nhưng đổi đi đâu đây?
Nửa đêm, bên phía Đoạn Tuệ vẫn đang nhảy nhót.
Ta bị ồn đến nỗi không ngủ được, dựa vào cửa sổ buồn bã nhìn về phương xa.
Đầu mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương.
Thanh lãnh, cô nhã.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa thở dài một tiếng: “Ra đây.”
Tiếng áo quần xột xoạt, một người cao lớn liền từ song cửa sổ nhảy vào, rơi xuống trước mặt ta.
Đoạn Trì nhếch môi cười, giọng nói như ma mị: “Tẩu tẩu bình an.”
Người trước mắt thần thái sáng láng, mi thanh mục tú, nào có nửa phần ngu đần.
Hắn đã không giả vờ nữa, ta cũng lười giả bộ với hắn: “Lấy Đoạn Tuệ làm mồi nhử giết chết Tam vương, Ngũ vương, giờ chỉ còn Bát vương. Ngươi đến tìm ta, là muốn ta tiếp tục giúp ngươi?”
Khi ngửi thấy mùi hương trên sách lụa và mùi hương trên người hắn giống nhau, ta đã hiểu mọi chuyện đều là do hắn làm.
Một người giả ngốc hơn mười năm, ý chí và sự tàn nhẫn không cần phải nói.
“Tẩu tẩu quả nhiên thông minh, nhưng lời nói không hay.” Đoạn Trì cười như hoa đào: “Không phải giúp ta, mà là hợp tác. Nếu phủ Tướng quốc có thể giúp ta kế vị, ta sẽ tặng phượng quan cho tẩu tẩu.”
Ta nheo mắt nhìn hắn: “Tại sao lại chọn ta?”
Hắn đột nhiên tiến lại gần, vây ta vào trong vòng tay, hơi thở phả vào vành tai ta: “Bởi vì tẩu tẩu rất thơm.”
Ánh trăng trôi, hương thơm thoang thoảng.
Ta hít mũi: “Cảm ơn, hơi thở của ngươi cũng rất nồng nàn.”
Đoạn Trì: “…”
Ta đưa ngón trỏ ra đẩy hắn ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Đừng có chơi trò này với tỷ. Nếu ngươi cho rằng cách tốt nhất để khống chế một người phụ nữ là khiến nàng ta yêu ngươi thì ngươi đã nhầm rồi. Không phải tất cả phụ nữ đều là nô lệ của tình cảm. Tình cảm là thứ mong manh yếu đuối nhất, ta không tin, ta chỉ tin vào mối quan hệ lợi ích.”
Ánh mắt hắn bùng lên sự thích thú thực sự, tiện tay cầm lấy chén trà ta uống thừa uống cạn, chậm rãi nói: “Ta cần ngươi thuyết phục Tướng gia giúp ta.
Nếu đại kế thành công, ta làm vua, ngươi làm hậu, chúng ta đều có thể đạt được điều mình mong muốn.”
Ta hơi nhướng mày: “Sao ngươi biết ta có dã tâm này?”
Đoạn Trì khoanh tay đứng, nét mặt lộ vẻ bi thương: “Hồi nhỏ chúng ta chơi trò gia đình, ngươi chỉ thích làm hoàng hậu. Có một lần ta muốn cướp với ngươi, suýt bị ngươi đánh chết.”
“…”
Hồi nhỏ ta chỉ vào cung chơi với các hoàng tử công chúa vài lần, chuyện lâu như vậy mà hắn vẫn nhớ.
Ta ngượng ngùng, nét mặt hơi cứng đờ, hắn nhìn ta hai lần, không nhịn được “Phụt.” một tiếng cười lên.
Cười đến nỗi thở không ra hơi, hắn ôm bụng thở dài một tiếng: “Đùa ngươi thôi. Ta biết được là vì khi ở Nội học đường, ta đã nghe qua sách lược của ngươi.”
Ta hơi sửng sốt.
Theo ta biết, cửu hoàng tử mất mẹ từ năm tám tuổi, sau đó thì ngu dại, không có tư cách nhập học.
Như nhìn thấu sự bối rối trong lòng ta, hắn mỉm cười: “Phía chính nam của đường lớn có một cây hương loan, cao lớn rậm rạp, ta thường trốn trên ngọn cây để nghe lén.”
Vậy nên ngay từ đầu hắn đã giả ngốc để che giấu tài năng, ngay cả việc nghe học cũng phải lén lút ẩn núp.
Hắn kể lại nhẹ như không, dường như những nỗi nhục và gian khổ đó chẳng là gì.
Ta nhất thời không nói nên lời, hắn vẫn tự đắc kể:
“Ta nhớ ngươi đã nói, ‘Lập tâm cho trời đất, lập mệnh cho muôn dân, dù là nữ tử, cũng có chí lớn như chim hồng hộc.’ Phu tử khen ngươi có khí phách của nam tử, ngược lại bị ngươi phản bác rằng, ‘Khí phách há chỉ có nam tử mới có?’ khiến mặt phu tử xanh mét.”
“Hứa Phượng Tê, dã tâm của ta không thua gì ngươi.”
Hắn lấy ra từ trong ngực một cuộn gấm, hai tay đưa cho ta.
Ánh nến lay động, mà ánh sáng trong mắt hắn còn sáng hơn cả nến.
“Đây là thư nhận tội viết tay của ta về việc giết hại huynh đệ để đoạt quyền, nếu sau này ta phản bội lời thề, ngươi có thể công bố cuốn sách này cho thiên hạ biết, khiến ta bị muôn đời nguyền rủa. Đây chính là thành ý của ta.”
Nói xong hắn nhảy qua cửa sổ, nhẹ nhàng như một chú mèo.
Ta từ từ mở cuộn gấm trong tay, chỗ ký tên đóng một con dấu son tươi đỏ, nóng hổi và trang trọng.
Mang theo sự quyết tuyệt của kẻ đặt cược tất cả, bất kể sống chết.
Một lúc lâu sau, ta cong môi.
Trải giấy bút, viết thư nhà, nhân lúc đêm tối mịt mù, thả một con chim bồ câu xám.
7.
Quá khứ của Cửu vương Đoạn Trì luôn là điều cấm kỵ trong cung.
Mẹ đẻ của hắn là công chúa nước láng giềng, từng là Thuận phi.
Hai nước kết thân vào thời hòa bình vài năm sau, nước láng giềng tham vọng bành trướng, ba lần chiến tranh đã chiếm mất mười tòa thành trì.
Lão hoàng đế đánh không lại, lại tức không chịu được, liền trút giận lên Thuận phi.
Mắng nhiếc làm nhục, lạnh nhạt khinh thường.
Cung đình trên dưới thấy gió đổi chiều, ai cũng có thể giẫm đạp lên đầu Thuận phi.
Thuận phi như con kiến sống tạm mười năm, vì trộm một miếng bánh định để cho con trai mà bị đầu bếp say rượu đánh chết, ném xuống ao sen. Mãi đến khi trời mưa nước dâng, thi thể mới được phát hiện.
Ngày tận mắt chứng kiến cảnh tượng thê thảm của mẹ đẻ, Đoạn Trì liền ngu dại.
Dù sao cũng là hoàng tử, người trong cung không dám ngược đãi quá đáng nhưng cũng không ai để ý đến.
Vì vậy Đoạn Trì như một hồn ma, suốt ngày lang thang trong cung mà lớn lên.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.