Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

6:08 chiều – 07/11/2024

1.
 
Lúc đó là ba giờ sáng.
 
Mắt tôi ngái ngủ, ngáp dài khi đi ra nhà vệ sinh.
 
Tôi nhìn thấy bố mẹ lại đang ở trong bếp nấu ăn.
 
Trong bếp tối om, họ thậm chí còn không bật đèn.
 
“Mẹ, sao ba mẹ lại nấu ăn vào giữa đêm nữa thế?”
 
Tôi không nhịn được phàn nàn.
 
Cũng chẳng rõ từ khi nào, bố mẹ tôi bắt đầu có thói quen nấu ăn vào giữa đêm.
 
Mấy lần rồi, họ đã đánh thức tôi dậy.
 
Mẹ tôi cười ngượng ngùng và nói: “Không phải là lớn tuổi rồi hay đói vào ban đêm sao?”
 
“Cái con bé này, chỉ có tụi trẻ các con mới được đặt đồ ăn khuya, chẳng lẽ người già như bố mẹ không được tự làm bữa đêm sao?” Bố tôi vừa cười vừa mắng.
 
“Uống cốc sữa nóng rồi về ngủ đi con!”
 
Nghe vậy, tôi đành miễn cưỡng quay về phòng.
 
Nhưng dần dà, tôi không nhịn được và lên mạng đăng bài phàn nàn về chuyện này.
 
Không ngờ bài đăng vừa đăng lên chưa đầy vài phút, đã có người bình luận.
 
Hầu hết đều cho rằng bố mẹ tôi dễ thương, nhiều người cũng lo lắng về sức khỏe của họ nếu cứ ăn đêm lâu dài.
 
Chỉ có một bình luận có vẻ chẳng ăn nhập gì.
 
Cố Bắc: [Bố mẹ bạn không phải thích nấu ăn vào đêm, họ đang nuôi ma đấy!]
 
Bình luận vô nghĩa này khiến tôi cau mày.
 
“Người này cố ý gây sự chú ý à?”
 
Tôi vừa định xóa bình luận này đi thì người tên Cố Bắc đó lập tức nhắn tin riêng cho tôi.
 
[Chắc chắn bố mẹ bạn đang nấu gạo sống.]
 
[Hơn nữa, phải đúng vào ba giờ sáng, vì ba giờ sáng là lúc âm khí nặng nhất trong ngày. Nấu ăn vào giờ này, chắc chắn là để cho ma ăn! Họ chắc chắn đang nuôi một con ma trong nhà bạn!]
 
Tôi suýt bật cười vì giận khi đọc tin của Cố Bắc.
 
Thời buổi này rồi, còn nói đến chuyện ma quỷ sao?
 
Mặc dù Cố Bắc đoán đúng giờ nấu ăn của bố mẹ tôi, nhưng tôi cũng chỉ coi đó là trùng hợp mà thôi.
 
[Nếu bố mẹ tôi thực sự nuôi ma trong nhà, thì sao tôi không thấy ma bao giờ?] Tôi phản bác lại.
 
Cố Bắc: [Đó là vì con ma chỉ xuất hiện sau ba giờ sáng, bố mẹ bạn chắc chắn đã cho bạn ăn gì đó để khiến bạn ngủ say sau ba giờ.]
 
[Hơn nữa, bố mẹ bạn nấu ăn chắc chắn không bật đèn, vì họ nấu là để cho ma ăn, gọi là “âm thực”!]
 
Thật bất ngờ, Cố Bắc thậm chí còn nói đúng chuyện bố mẹ tôi nấu ăn mà không bật đèn.
 
Tôi bắt đầu cảm thấy có chút rợn người.
 
Bởi vì thực sự, sau khi về phòng, tôi thường ngủ rất say.
 
Tôi nghĩ đến ly sữa nóng mà bố tôi luôn đưa cho, và trong lòng bỗng thấy bất an.
 
Nhưng chỉ với mấy điểm này, bảo tôi tin thì quả thực là không thể.
 
Bố mẹ tôi đều là công nhân bình thường, tính tình thật thà.
 
Họ chăm sóc tôi từng chút một, có thể nói là không hề lơ là.
 
Khi còn nhỏ, tôi bị thương ở đầu một lần, bố mẹ tôi gần như không rời mắt khỏi tôi, sợ tôi lại xảy ra chuyện.
 
Nhưng vì tò mò, tôi quyết định đêm nay bằng mọi giá sẽ không uống ly sữa của bố đưa.
 
2.
 
Ba giờ sáng.
 
Tôi lại bị đánh thức bởi tiếng nấu ăn của bố mẹ.
 
Tôi lặng lẽ đẩy cửa bước ra ngoài.
 
Trong bếp tối om, tiếng chảo xào va đập vào nhau vang lên.
 
Đêm nay bên ngoài trời tối đen, không có chút ánh trăng nào.
 
Bếp tối đến nỗi tôi phải bật đèn điện thoại để dò đường.
 
Vậy mà bố mẹ tôi vẫn có thể nấu ăn chính xác.
 
Điều này khiến tôi nhớ lại lời Cố Bắc nói.
 
Hắn bảo rằng có một con ma đang đứng cạnh chỉ đạo bố mẹ tôi nấu ăn.
 
Nghĩ đến đây, trán tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tim cũng đập thình thịch.
 
Tôi nín thở, cẩn thận tiến gần về phía bếp.
 
Trong ánh sáng yếu ớt của điện thoại, tôi lờ mờ thấy hình dáng của bố mẹ.
 
Họ không biểu lộ cảm xúc gì, hành động rất cứng nhắc.
 
Tôi định gọi họ, nhưng đột ngột dừng lại.
 
Đồng tử tôi giãn ra, tràn ngập nỗi sợ hãi.
 
Tôi thấy giữa bóng của bố mẹ trên sàn, có thêm một cái bóng khác.
 
Cái bóng đó bám sát vào bố mẹ tôi, gần như chồng lên nhau.
 
Nhưng rõ ràng giữa họ không có ai.
 
Cử động của họ cứng ngắc như một con rối, giống như bị điều khiển bởi sợi dây vô hình nào đó.
 
Mẹ tôi cầm chảo xào rất cơ học, nhưng tôi phát hiện bà thậm chí không bật lửa.
 
Chẳng lẽ thực sự như Cố Bắc nói, họ đang nấu ăn cho ma sao?
 
Cổ họng tôi nghẹn lại, muốn lên tiếng mà không nói được.
 
Lúc này, bố tôi đột nhiên phát hiện ra tôi.
 
“Lại đánh thức con rồi à? Bà nó, nhỏ tiếng thôi, làm con thức giấc kìa.”
 
Ngay lúc bố tôi cất tiếng, cái bóng kia liền biến mất.
 
Tim tôi đập thình thịch, mặt mày xanh xao.
 
“Bố mẹ đang nấu món gì thế? Con có thể ăn thử không?”
 
Lần đầu tiên tôi tiến gần lại.
 
Nhưng khi nhìn vào chảo, tôi phát hiện ra không phải là món xào gì cả, mà đúng như lời Cố Bắc, đó là gạo sống.
 
Gạo sống trộn với tro hương, trông đặc biệt kỳ quái.
 
Mẹ tôi đứng chắn trước chảo, che tầm nhìn của tôi.
 
Trong bóng tối, gương mặt bà trắng bệch, nhưng đôi môi lại đỏ rực.
 
“Mẹ, mẹ đang nấu gì vậy? Sao con thấy trong chảo là gạo sống?” Tôi run rẩy hỏi.
 
Bố tôi gõ vào đầu tôi một cái, có chút trách móc: “Con quên ngày mai là giỗ anh trai con rồi à?
 
“Những hạt gạo sống và tro này là để làm đồ cúng cho anh con vào ngày mai.
 
“Nhìn kỹ xem, đây cũng không phải là cái chảo chúng ta dùng hàng ngày.”
 
Tôi nhìn lại chiếc chảo, quả thật không phải là chiếc chảo bố mẹ hay dùng.
 
Và đúng là ngày mai là ngày giỗ của anh trai tôi.
 
Tuy là anh trai, nhưng tôi chỉ biết đến anh qua ảnh.
 
Anh có nét mặt hiền hòa, nụ cười rất đẹp, nhìn là biết một chàng trai ấm áp.
 
Nhưng đáng tiếc là anh đã qua đời trước khi tôi được sinh ra.
 
Bố mẹ tôi luôn kiêng kỵ nói về nguyên nhân cái chết của anh, chưa bao giờ kể cho tôi nghe.
 
Nhưng tôi có nghe bà ngoại nói rằng anh tôi mất do tai nạn giao thông.
 
Nghe nói hôm đó, anh tôi đã cãi nhau với bố mẹ.  
 
Anh chưa kịp ăn cơm thì đã giận dỗi lao ra khỏi nhà.  
 
Ngay khi ấy, một chiếc xe ô tô do tài xế say rượu điều khiển đã lao tới, đâm vào anh tôi và nghiền nát anh dưới gầm xe.  
 
Nghe nói anh đã chết rất thảm, cổ bị gãy hoàn toàn.  
 
Bố mẹ quả thực năm nào cũng làm đồ cúng cho anh trai tôi.  
 
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình thật ngốc khi tin lời tên lừa đảo của Cố Bắc.  
 
“Mai con còn phải đi học, uống sữa xong ngủ đi.”  
 
Bố tôi lại đưa cho tôi một cốc sữa.  
 
Tôi khoát tay: “Hôm nay. con không muốn uống.”  
 
Nhưng tôi nhận thấy, bố mẹ cứ nhìn chằm chằm vào tôi.  
 
Ánh mắt họ nheo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười đáng sợ đến kỳ lạ.  
 
3.
 
“Mấy đứa nhỏ nửa đêm tỉnh dậy, uống sữa sẽ trấn an tinh thần đấy.”  
 
Thấy bố mẹ nhìn mình chăm chú, tôi đành cầm cốc sữa lên uống một ngụm.  
 
“Con về phòng ngủ đây.”  
 
Trở về phòng, tôi lập tức nhổ hết sữa ra rồi nằm xuống giường, giả vờ ngủ.  
 
Qua hơn mười phút, tôi nghe thấy tiếng tay nắm cửa kêu “cạch” và xoay từ từ.  
 
Ngay sau đó, cửa phát ra tiếng kẽo kẹt, chậm rãi mở ra.  
 
Tôi nhắm chặt mắt, cố giữ hơi thở đều đặn.  
 
Có ai đó bước vào phòng.  
 
“Con gái, con ngủ rồi à?”  
 
Bố tôi khẽ gọi.  
 
Tôi không dám đáp.  
 
“Có vẻ là ngủ rồi.” Mẹ tôi nhẹ giọng nói.  
 
Tôi nghe thấy tiếng chân họ tiến về góc phòng tôi.  
 
Khẽ hé mắt, tôi thấy bố mẹ đặt bát gạo sống trước cánh cửa màu đỏ thẫm.  
 
Họ quỳ xuống, chắp tay lại, lẩm bẩm những câu gì đó.  
 
Tôi cố gắng nghe xem họ nói gì.  
 
Cuối cùng, tôi nghe rõ từng lời.  
 
“Tiểu Cương, chúng ta sắp được gặp lại nhau rồi.”  
 
“Bố mẹ nhớ con lắm, cơ thể mới đã tìm sẵn cho con rồi.”  
 
“Yên tâm đi, cơ thể này chúng ta đã chăm chút suốt hơn mười năm qua.”  
 
Nghe mẹ nói xong, tôi lập tức lạnh toát cả người.  
 
Cánh cửa màu đỏ thẫm kia, chính là phòng của anh trai khi còn sống.  
 
Mẹ tôi sợ tôi sợ hãi nên đã khóa căn phòng ấy lại từ lâu.  
 
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng bước vào căn phòng đó.  
 
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, từ chân lên đến đỉnh đầu.  
 
Những lời họ nói, có ý gì?  
 
Ngay lúc ấy, một chuyện khiến tôi càng rùng mình hơn nữa xảy ra.  
 
Một tiếng “cạch” rất khẽ vang lên.  
 
Tôi thấy cánh cửa đỏ thẫm vẫn khóa kia từ từ mở ra, để lộ một khe hở nhỏ.  
 
Bên trong hoàn toàn tối đen, đặc quánh, lạnh lẽo như xương.  
 
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch.  
 
Tôi có cảm giác rằng, bên trong căn phòng đó ẩn giấu một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.  
 
Ngay sau đó, tôi thấy một cánh tay gầy gò, trắng bệch, không chút máu, từ từ thò ra từ khe cửa.  
 
Cánh tay đó chụp lấy bát cơm rồi nhanh chóng rút vào trong.  
 
Rồi tôi nghe thấy tiếng nhai từ phía trong căn phòng ấy.  
 
Rõ ràng là đang ăn gạo sống, nhưng âm thanh nghe như thể đang nhai xương, ướt át và ghê rợn.  
 
Nỗi sợ hãi lan tràn khắp người tôi, mồ hôi vã ra, nhưng tôi không dám phát ra một âm thanh nào.  
 
Lúc này, tôi thấy một thứ từ từ thò đầu ra khỏi căn phòng.  
 
Đầu nó to gấp đôi đầu người bình thường, trông kỳ quái đến dị dạng.  
 
Đầu nó cúi thấp, cổ như không thể đỡ nổi trọng lượng của cái đầu ấy.  
 
Tôi mở mắt nhìn, nhưng không thể thấy rõ khuôn mặt của thứ đó.  
 
Nhưng bố mẹ tôi vừa thấy nó đã nở nụ cười đầy nịnh nọt.  
 
Khóe môi họ nhếch lên cao, trông kỳ quái đến đáng sợ.  
 
Tiếng cười sắc lạnh thoát ra từ miệng họ.  
 
Mẹ tôi vuốt ve đầu thứ đó.  
 
“Con trai mẹ thật khỏe mạnh. Chúng ta sẽ đoàn tụ vào ngày kia.”  
 
Bố tôi cúi đầu, phát ra tiếng nức nở.  
 
Nhìn cảnh tượng quái đản này, da đầu tôi tê cứng.  
 
Tôi không thể nào chấp nhận rằng thứ đáng sợ đó là người anh đã chết của tôi.  
 
Thứ đó ghé sát tai mẹ, như thể thì thầm điều gì đó.  
 
Ngay sau đó, tôi nghe mẹ thốt ra câu nói khiến tôi suýt hét lên.  
 
“Anh à, Tiểu Cương nói rằng Tư Tư đã tỉnh từ lâu, và đang sau lưng nhìn lén chúng ta.”  
 
Ngay lập tức, bố mẹ quay đầu lại, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía tôi.  

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận