6
Trong ý thức mơ hồ, tôi giống như nhìn thấy khuôn mặt Lục Dã, vặn vẹo lại đáng sợ.
Hắn vươn tay muốn ôm tôi, tôi nhìn chằm chằm gò má hắn, bực bội bắt đầu khóc.
Chán ghét đẩy mặt hắn ra, hắn còn muốn tiếp cận.
Vì thế đưa tay cào mặt hắn.
Hắn giam cầm tay tôi, ôm tôi vào trong ngực, bên tai là lời dỗ dành nhẹ nhàng của hắn.
“Bảo bối, nghe lời được không? Đi bệnh viện sẽ không khó chịu nữa.”
Lúc tỉnh lại, tôi đang tựa vào lòng Lục Dã, toàn thân đau nhức vô lực.
Hắn từ phía sau ôm tôi, đang nắm tay tôi cắt móng tay.
Tôi không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn động tác của hắn.
Cho đến khi hắn cắt xong móng tay cuối cùng, tôi giật giật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trên khuôn mặt anh tuấn kia chẳng biết từ lúc nào đã có thêm vài vết xước.
“Lục Dã, anh làm anh trai em được không?”
Hắn đưa tay đặt lên trán tôi: “Ngốc à, không phải anh vẫn là anh trai em sao?”
Trái tim trống rỗng trong nháy mắt được cảm giác an toàn lấp đầy, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng nào đó.
Có lẽ kiếp trước chính là tôi sai lầm rồi, so với trở thành người yêu, làm người thân càng thích hợp hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt, nhìn Lục Dã cũng thuận mắt vài phần.
Tôi chột dạ chỉ vào vết xước trên mặt hắn: “Đây là em cào sao?”
Hắn đỡ tôi tựa vào đầu giường, cầm hộp đồ ăn trên bàn mở ra.
Múc một muỗng cháo đút vào bên môi tôi: “Ngoại trừ em, còn có ai dám ra tay với mặt của anh chứ?”
Tôi ngượng ngùng cười, nói một câu xin lỗi.
Đưa tay muốn nhận lấy thìa tự mình ăn, lại bị hắn tránh đi.
“Đừng động đậy, em bây giờ là tổ tiên của anh.”
“Cha anh mà biết anh không chăm sóc tốt cho em, chắc chắn sẽ từ đầu dây bên kia chui tới đánh anh.”
“Cũng không biết ông ấy ở nước ngoài như thế nào mà tin tức cũng nhanh nhẹn như vậy, trong nhà có phản đồ, lại dám mách lẻo…”
Nghe hắn oán giận, tôi đột nhiên có chút muốn cười.
May mắn sống lại một đời thật tốt, lúc này đây tôi nhất định sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về tôi.
7
Sau khi khỏi bệnh, tôi tập trung vào việc học tập.
Ngoài ra, tôi bắt đầu tích cực uống sữa mỗi ngày, ăn thức ăn bổ dưỡng và tập thể dục.
Tin tưởng dưới sự nỗ lực của mình sẽ phát triển tốt hơn so với kiếp trước.
Lục Dã thấy tôi đăng ký hạng mục yoga, cũng đăng ký hạng mục bóng rổ.
Bình thường sau khi tan học giờ này, hắn sẽ ôm máy tính chơi game.
Tôi nghĩ nghĩ, khuyên hắn: “Anh không cần vì theo em mà phải vận động, tự em có thể.”
Hắn liếc xéo tôi: “Ai nói anh vì muốn ở bên em, anh chỉ ngứa tay muốn chơi bóng rổ mà thôi.”
Tôi nhún vai không để ý đến hắn ta nữa.
Một giờ sau, lớp yoga kết thúc, tôi chống tường bước ra khỏi phòng tập.
Vừa ra khỏi cửa, cánh tay đã bị một bàn tay nắm lấy, giọng nói của Lục Dã từ đỉnh đầu truyền đến: “Chân làm sao vậy?”
Tôi khóc không ra nước mắt nói: “Trật chân rồi.”
Hắn thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt tôi: “Trì Noãn, em nói em rời khỏi anh thì phải làm sao bây giờ?”
“Lên đây đi, anh cõng em về.”
“Không cần, em đi chậm một chút là được.”
Lục Dã đưa tay ôm về sau, trực tiếp dùng hành động bác bỏ lời nói của tôi.
“Ôm chặt, nếu không ngã thì cũng đừng trách anh.”
“Lục Dã, anh thả em xuống!”
Hắn làm ra động tác muốn ném tôi xuống, tôi sợ tới mức ôm chặt cổ hắn.
Đóng vai ác thành công, hắn sang sảng cười ra tiếng: “Lần này hãy thành thật đi.”
Tôi tức giận tàn nhẫn véo mặt hắn.
Hắn liền đột nhiên tăng tốc độ chạy.
“Lục Dã, anh chậm một chút, em sợ!”
“Nói cái gì dễ nghe đi.”
“Lục Dã là người tốt nhất thiên hạ……”
8
Lục Dã không tốt chút nào, hắn là người không nói đạo lý nhất thiên hạ mới đúng.
Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi hắn nói tôi yêu sớm.
Một tuần trước, sau một lần kiểm tra, tôi nhìn bài thi vô cùng thê thảm của mình, tìm đến học thần Nghiêm Chiêu lớp bên cạnh, muốn thỉnh giáo hắn về vấn đề học tập.
Dù sao hắn nổi danh là học tập xuất sắc, tính tình tốt lại kiên nhẫn.
Hơn nữa phương thức giảng bài của hắn dễ hiểu hơn so với giáo viên, trước đây tôi đã thỉnh giáo hắn.
Lần này cũng đi đường quen tìm được hắn.
Sau khi Nghiêm Chiêu lật xong bài thi của tôi, nhìn tôi một cách kỳ lạ.
“Cậu cố ý viết bậy sao? Lúc trước hình như không phải là trình độ này.”
Tôi xấu hổ cười một tiếng, tôi đã nhiều năm không chạm qua đề trung học, trình độ có thể không kém sao?
“Nếu tôi nói ngủ một giấc dậy, kiến thức đều đã quên hết, cậu tin không?”
Hắn từ chối cho ý kiến, chỉ cúi đầu bắt đầu giảng đề với tôi.
Chuyện như vậy kéo dài một tuần, để cảm ơn, tôi cũng sẽ mang cho hắn chút đồ ăn ngon.
Một thời gian sau, lời đồn đãi liền xuất hiện.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐồn đãi đều nói tôi là cố ý giả bộ không hiểu, lấy danh nghĩa thỉnh giáo, thật ra là đang theo đuổi Nghiêm Chiêu.
Thậm chí còn có bạn học chụp lại đăng lên diễn đàn trường.
Rõ ràng tôi là ở bên tai Nghiêm Chiêu nhỏ giọng hỏi, lại quay thành tôi đang hôn hắn.
Tôi dựa vào ghế của hắn, lại nói thành tôi dựa vào vai hắn.
Khi tôi còn chưa biết những hình ảnh này trên diễn đàn, Lục Dã đột nhiên xuất hiện.
Vẻ mặt đầy lệ khí kéo tôi khỏi chỗ ngồi bên cạnh Nghiêm Chiêu.
“Lục Dã, anh nổi điên cái gì?”
Tay của tôi bị hắn nắm đến đau nhức, sức lực của hắn lại lớn, tôi làm thế nào cũng tránh không được.
Sau khi bị lôi ra khỏi phòng học, Lục Dã kéo tôi vào một phòng học trống.
Hắn giam cầm tôi giữa hai cánh tay, lớn tiếng hung dữ: “Trì Noãn, em mới bao nhiêu tuổi đã muốn yêu sớm?”
9
“Em không có yêu sớm!”
“Không có yêu sớm vậy em đối với cậu ta vừa hôn vừa dựa là sao? Lần này là hôn mặt lần sau có phải sẽ hôn môi không?”
“Em nói em không có, anh đừng đổ oan cho em!”
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị người ta la như vậy, nói thì hắn lại không tin, nước mắt liền không thể khống chế cứ thế tuôn ra.
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói lo lắng của Nghiêm Chiêu truyền đến.
“Trì Noãn, cậu có ở trong đó không?”
Cơn tức của Lục Dã càng lúc càng lớn: “Từ nay về sau không được qua lại với cậu ta nữa, có nghe không?”
“Em có yêu sớm hay không cũng không liên quan đến anh, anh đừng can thiệp vào cuộc sống của em!”
“Em lặp lại lần nữa đi!” Lục Dã đấm một quyền vào khung cửa.
Tôi bị dọa đến không dám thở mạnh, chỉ trừng mắt, nước mắt chảy quanh hốc mắt.
“Trì Noãn, nhớ kỹ, nếu em dám yêu sớm, anh sẽ đánh gãy chân em.”
Một cánh cửa khác của phòng học bị đẩy ra, Nghiêm Chiêu xông vào.
“Cậu buông cậu ấy ra!”
“Tôi dạy dỗ người của tôi thì liên quan rắm gì đến cậu, cút sang một bên đi!”
Hai tay tôi dùng sức đẩy hắn: “Em không phải người của anh, người nên cút là anh.”
Lục Dã cười lạnh một tiếng: “Rất tốt, anh không quản được em phải không? Vậy thì gọi cha mẹ quản là được.”
Hai giờ sau tại phòng giáo dưỡng.
Mẹ Lục, cha mẹ Nghiêm Chiêu tụ tập một chỗ.
Ngoài cửa sổ trên hành lang có rất nhiều bạn học xem náo nhiệt.
Tôi hận không thể tìm một cái khe chui vào.
Kiếp trước cho đến khi kết thúc cuộc đời học sinh, tôi chưa từng bị gọi phụ huynh.
Kiếp này lại được trải nghiệm thứ này.
Mà đầu sỏ gây nên là Lục Dã đang khoanh hai tay trên ngực dựa vào tường, chờ xem tôi bị dạy dỗ ra sao.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giải thích với mọi người tôi và Nghiêm Chiêu không yêu sớm.
Nghiêm Chiêu cũng tỏ vẻ hết thảy đều là lời đồn.
Và yêu cầu tìm ra ai đăng ảnh lên trên diễn đàn.
10
Sau khi luân phiên thẩm vấn kiểm chứng, sự tình rốt cuộc cũng rõ ràng.
Bạn học chụp ảnh thừa nhận sai lầm của mình, cũng xin lỗi tôi và Nghiêm Chiêu.
Lục Dã lại tức giận nắm lấy cổ áo đối phương: “Con mẹ nó cậu có bệnh sao! Ai cho cậu chụp bậy!”
“Lục Dã, buông tay! Nhìn xem con trông như thế nào.” Mẹ Lục sốt ruột nhìn hắn.
“Xin lỗi Noãn Noãn.”
Lục Dã đi tới trước mặt tôi, trên mặt mang theo vài phần khó xử.
“Xin lỗi, trách lầm em rồi.”
“Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, các người dựa gần như vậy nhỡ chuyện gì xảy ra thì sao?”
Lúc tôi tức giận muốn tát hắn, bàn tay của mẹ Lục đã rơi vào sau gáy hắn.
“Con mỗi ngày như bướm bay khắp nơi trêu chọc con gái, còn không biết xấu hổ quản Noãn Noãn kết giao bình thường với bạn học.”
Lục Dã không phục còn muốn giải thích, bị mẹ Lục cắt ngang: “Còn nói nữa thì khóa hết thẻ của con lại.”
“Khóa thẻ của con làm gì, con còn muốn mua váy cho cô ấy.” Giọng hắn như ruồi muỗi, mơ hồ không rõ.
Mẹ Lục cho rằng hắn không phục, trừng mắt liếc hắn một cái.
Quay đầu tỏ vẻ cảm ơn Nghiêm Chiêu, lại mời Nghiêm Chiêu có thời gian thường xuyên đến Lục gia làm khách.
Lục Dã hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắp đảo lên trời rồi.
Sau khi xử lý xong trò hài hước này, mẹ Lục lại vội vàng rời đi làm việc.
Đúng lúc thời gian tan học cũng đã đến, Lục Dã kéo tay tôi muốn đưa tôi về nhà.
Tôi mạnh mẽ hất tay hắn ra: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Hắn tức giận hít sâu, cong khớp ngón tay muốn gõ đầu tôi rồi lại buông xuống.
Lúc trở về, Lục Dã giúp tôi mở cửa xe, tôi không để ý đến hắn ta trực tiếp đi về phía ghế phụ cạnh tài xế.
Bữa tối trên bàn ăn, hắn ngồi bên trái, tôi ngồi đến ngoài cùng bên phải.
Hắn đứng dậy muốn ngồi xuống cạnh tôi, tôi đưa tay ngăn lại: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Lục Dã tức giận đến cơm cũng không ăn, xám xịt trở về phòng mình.
Trước khi đi ngủ, cửa phòng tôi bị gõ vang.
Mở cửa thấy Lục Dã, tôi giơ tay định đóng cửa lại.
Hắn lại một cước chống đỡ, đưa một ly sữa nóng cho tôi: “Bảo bối, đừng cố ý không để ý tới anh được không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.