Anh tận lực đè xuống cảm giác sống lưng ớn lạnh, vội pha một cốc cà phê, uống một hơi hết sạch.
Nhưng không hề có tác dụng, anh vẫn như bị ai đó ru ngủ, nhanh chóng chìm vào giấc mơ lần thứ ba.
Lần này vẫn là những cảnh tượng giống hệt như hai lần trước.
Anh chầm chậm bước từng bước đến gần cô gái, do dự hỏi:
“Cô là ai?”
“Hãy cứu tôi… xin hãy cứu tôi…”
Cô gái chỉ thều thào duy nhất một câu như vậy.
Vũ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
Vũ nhìn một lượt khắp người cô gái, toàn thân cô đầm đìa máu, đặc biệt là bụng và đầu, anh mơ hồ phán đoán, cô gái này bị vỡ sọ, hơn nữa thân dưới chảy máu, hai tay ôm chặt bụng, có thể đã bị sảy thai.
Thế này thì có thần tiên cũng không cứu được – Vũ nghĩ trong lòng.
“Đúng vậy… có là thần tiên cũng không cứu được… bởi vì… tôi đã chết rồi…”
Cô gái nói với Vũ bằng giọng nói u sầu thê lương.
Đến lúc này thì Vũ đã nhớ ra giọng nói quen thuộc này, anh kinh hồn bạt vía, hoảng sợ lùi về phía sau.
“Cô… cô chính là…”
Vậy là anh không hề bị ảo giác, trên đời này thật sự có ma?
Cô gái đau đớn nhìn Vũ, giọng nói nghẹn ngào van xin:
“Xin anh đừng đi… hãy cứu tôi…”
“Tôi cứu cô kiểu gì? Tôi là người, còn cô là.. m.. ma…”
Hình hài cô gái mờ nhạt dần rồi tan biến, nhưng vẫn có tiếng nói vang vọng quanh tai Vũ:
“Tôi cần… máu của anh… máu của người dương khí cực thịnh…”
Vũ mở bừng mắt, thấy mình nằm gục trên bàn từ bao giờ, trên mặt bàn còn nhễ nhại vết mồ hôi của anh.
Ngẩng mặt lên, Vũ thất kinh nhìn tờ giấy trên bàn, chỉ có hai chữ, được viết bằng chất lỏng màu đỏ, hình như là máu:
“Cảm ơn.”
Vũ còn chưa kịp thoát khỏi nỗi sợ hãi thì một khuôn mặt trắng bệch không có sức sống ló ra ngay sát mặt anh.
Vũ hoảng loạn ngã khỏi cái ghế đang ngồi, da đầu tê rần, anh nghe thấy tiếng cười khúc khích.
Ngẩng mặt lên, anh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Thảo, trên khuôn mặt u ám của cô hiếm khi thấy xuất hiện nụ cười.
Hẳn là Thảo thấy anh nhát gan nên cười anh.
Vũ vội đứng dậy, ánh mắt nhìn Thảo có chút suy tư.
Cơ thể tuy gầy gò nhưng vẫn có dáng dấp của thiếu nữ, anh đoán chắc Thảo ít nhất cũng phải mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà suy nghĩ và hành động không khác gì một đứa trẻ lên năm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông phải cô ta bị người chị tên Mai kia nhập vào người đấy chứ, anh nghĩ thầm.
Thảo thấy anh có vẻ khó chịu, nghĩ là anh không muốn chơi cùng mình, nụ cười trên khuôn mặt ngừng hẳn, cầm tờ giấy trên bàn, nhét vào tay anh.
Vũ nhìn hai chữ “Cảm ơn” màu đỏ bắt mắt trên tờ giấy, nhanh mắt nhìn đến vết thương trên trán của Thảo, anh rùng mình.
Không có ai xử lý băng bó vết thương giúp đứa trẻ này sao?
Nó còn hồn nhiên đến mức lấy máu của mình viết chữ đưa cho anh, nó có vấn đề về thần kinh sao?
Lương tâm của một người bác sĩ khiến Vũ cảm thấy rất khó chịu, anh vội lấy đồ khử trùng băng bó vết thương trên trán cho Thảo, vừa làm anh vừa hỏi:
“Sao em lại bị thương?”
Vũ nghĩ Thảo sẽ chẳng trả lời, nhưng không ngờ cô lại mở miệng nói:
“Ba… đánh Thảo…”
Sống lưng Vũ cứng đờ, anh vội chạy ra cửa cẩn thận nhìn trước ngó sau, không có ai, mới đóng cửa quay vào, sắc mặt căng thẳng nhìn Thảo:
“Ba em là ai?”
Thảo cúi đầu không nói, tay chỉ chỉ lên trên.
Vũ hít sâu một hơi, trong đầu anh xẹt qua một ý nghĩ, anh mở cặp lấy ra tập tài liệu mà hôm qua Khôi đưa cho anh, đưa đến trước mặt Thảo:
“Có phải em luôn đi theo anh, có phải em để cái này vào tủ tài liệu không?”
Thảo nhìn thấy tập tài liệu, lập tức mất bình tĩnh như con nhím đang xù lông, gật gật đầu.
Vũ hỏi thêm một câu nữa:
“Em lấy cái này ở đâu ra?”
Thảo mếu máo, trên mặt giàn giụa nước mắt, cô chui xuống gầm bàn, hai tay ôm đầu, cả người run cầm cập:
“Thảo trộm của ba… ba đánh Thảo…”
Vũ im lặng, sắc mặt căng thẳng, đứa trẻ này thật đáng thương, có lẽ nó đã biết điều gì, trộm tài liệu này từ chỗ viện trưởng, đưa đến chỗ anh, bị viện trưởng phát hiện, đánh đập tàn nhẫn.
Cộc cộc cộc.
Có người gõ cửa, Vũ thở dài đỡ Thảo ngồi lên ghế, đi ra mở cửa.
“Anh Vũ, hết giờ trực rồi, anh đi nghỉ một lúc đi…”
Thu vừa nói vừa bước vào phòng, giọng nói điệu đà nũng nịu, ánh mắt cô ta nhìn Vũ tràn đầy sự chiếm hữu.
Vũ quay mặt đi chỗ khác, đêm hôm qua anh đã gặp ma rồi, bây giờ anh càng không muốn nhìn khuôn mặt phấn son lòe loẹt như quỷ của cô ta.
“Ừ.”
Vũ đáp lại gọn lỏn một tiếng, đi thẳng ra ngoài, không quên dắt Thảo đi theo.
Thu trừng mắt nhìn Thảo, thái độ điệu đà ưỡn ẹo lúc nãy thay đổi 180 độ, cô ta dùng giọng nói the thé quát Thảo:
“Con này, tao tìm mày suốt từ sáng đấy, mày đã uống thuốc chưa mà lượn lờ ở đây? Cút về ngay cho tao!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.