Phong đang đứng đó ánh mắt lờ đờ, nghe thấy câu nói của Yến, hắn ngẩng phắt mặt lên, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo trừng trừng nhìn Yến.
Nghiệp chướng kiếp này khiến hắn không có cơ hội làm cha, nay lại có hai con búp bê như hai đứa con, hắn thật lòng yêu quý chúng, thấy chúng bị mắng là “con quỷ tởm lợm”, hắn nổi khùng, đưa tay túm tóc Yến giật mạnh một cái.
Yến đau đến chảy nước mắt, cô ta vẫn quen thói quát mắng nạt nộ Phong mỗi khi tức giận, lần đầu tiên trong đời Phong dám đánh cô ta, cô ta mở to mắt không tin nổi, co rúm người lại, miệng ú ớ khóc mếu.
Phong buông tay ra, ôm khư khư hai con búp bê vào lòng, nhe răng gầm gừ như loài chó, Yến sợ hết hồn hết vía, ấm ức không dám nói lại một câu. Phong thấy vậy mới bình tĩnh lại, hắn giơ hai con búp bê lên sát mặt Yến, chỉ nói gọn lỏn một chữ: “Con.”
Hai con búp bê toét miệng cười, Yến cảm thấy chúng như đang cười nhạo cô ta, con búp bê nhỏ ánh mắt của nó sao mà giống Mai đến thế, cô ta bất lực quỳ sụp xuống đất, rốt cuộc Phong vẫn không thể quên được Mai. Hai con búp bê này rõ ràng không phải là người, vậy mà lại cử động được như người, trong đầu Yến xẹt qua một ý nghĩ.
Xong rồi! Con Mai khốn kiếp đó, nó chết rồi mà vẫn không chịu thua cô ta, đây chắc chắn là linh hồn đứa con của nó, đứa bé đó là con ruột của Phong, đó là sự thật không thể thay đổi!
Yến thừa biết Phong thèm khát một đứa con đến mức nào, hắn tìm thấy con ruột của mình rồi, còn cô ta thì sao, hắn còn chịu quan tâm ngó ngàng gì đến cô ta không?
Yến lảo đảo đứng dậy, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, tóc tai xơ xác, quần áo xộc xệch ướt nhẹp vì dính nước mưa, trong đầu cô ta hiện lên khuôn mặt Mai và khuôn mặt con búp bê, cô ta vò tóc gào lên, giật lấy con búp bê nhỏ khỏi tay Phong, đẩy Phong vào xe đóng sập cửa lại, một tay bóp đầu một tay bóp cổ nó, bóp rất chặt. Con búp bê giãy giụa kêu lên “ré ré ré”, tiếng kêu của nó vang vọng trong đêm.
Con búp bê lớn không bị bóp cổ nhưng nó cũng đau đớn kêu lên y hệt con búp bê nhỏ, bọn chúng có thần giao cách cảm với nhau, con này bị thương thì con kia cũng bị như vậy. Yến cười quỷ dị, tay lăm lăm thanh kiếm gỗ, từ từ giơ lên, hướng vào ngực con búp bê chuẩn bị đâm xuống.
Vũ đang trằn trọc mãi không ngủ được, anh chợt thấy lồng ngực đau nhói, tim đập nhanh không kiểm soát nổi, cảm giác sắp ngạt thở chết đến nơi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCô đồng Huệ đang ngồi lắc một chiếc chuông, sắc mặt nghiêm trọng, chuông này lắc lên để gọi hồn hai con búp bê, mà bà ta lắc cả ngày trời vẫn không gọi được chúng về. Ngồi cạnh bà ta là Mai, khuôn mặt tiều tụy hốc hác. Tại khoảnh khắc con búp bê nhỏ bị bóp cổ, chiếc chuông đang từ màu đồng chuyển sang màu đỏ như máu.
Lão đạo sĩ đang trích máu nuôi 97 linh hồn bào thai còn lại, trong lòng nghĩ cách bắt lại hai linh hồn đã mất, đột nhiên lão thấy 97 cái đốm trắng xếp tụ lại thành hình chữ “Tử”.
Vì loại cổ thuật trường sinh lão đang luyện cần có sự hợp nhất 100 linh hồn với nhau, các linh hồn đều có thần giao cách cảm, chỉ cần một trong số chúng chuẩn bị hồn bay phách tán thì những linh hồn còn lại cũng tan biến theo.
Lão đạo sĩ hoảng sợ nhìn công sức bao nhiêu năm của mình sắp đổ sông đổ biển, lão nhìn vào quả cầu thủy tinh, miệng lẩm bẩm cái gì đó, quả cầu thủy tinh hiện lên cảnh Yến đang cầm thanh kiếm gỗ chuẩn bị đâm con búp bê.
Lão nghiến răng ken két, cộc cằn chửi “Con khốn chết tiệt!”, lão dùng tốc độ nhanh nhất có thể lấy đâu ra một hình nộm người, lão cắn tay lấy máu ghi bát tự của Yến lên, rồi lão bẻ gãy tay hình nộm đó.
“Aaaaaaa…”
Yến gào lên một tiếng thế thảm, bàn tay cô ta đột nhiên gãy quặt lại, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, thanh kiếm gỗ trên tay cô ta rơi xuống. Cô ta buông nốt con búp bê ra, chỗ xương gãy truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, cô ta khóc đến hai mắt sưng húp rồi ngất đi. Phong đã từ trên xe chạy đến, vội vã nhặt con búp bê lên ôm vào lòng, phủi phủi bụi đất trên người nó, hắn suýt nữa vấp phải Yến, thờ ơ nhìn cô ta nằm sõng soài trên bùn đất, hắn do dự một lúc rồi vẫn ôm hai con búp bê ngồi vào xe của Yến, lái về nhà, bỏ mặc Yến và chiếc xe hết xăng của hắn giữa đồng không mông quạnh.
Lão đạo sĩ nhìn hết mọi thứ qua quả cầu thủy tinh, lão cười khùng khục rất khoái chí:
“Hai bé con của ta, cuối cùng vẫn phải quay về với ta thôi!”
Phong về đến nhà, căn nhà ngoại trừ đồ đạc lộn xộn do bị Yến đập phá ra thì mọi thứ vẫn rất đầy đủ tiện nghi, hắn tuy đã hóa điên nhưng ý thức làm cha chăm sóc cho con hắn vẫn có, hắn vui vẻ lục lọi đồ ăn trong nhà nấu cơm, vừa làm hắn vừa ú ớ hát rất vui sướng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.