Nhưng Vũ không nhìn ra nó viết cái gì cả, anh vội ôm mèo trắng lên vuốt ve bộ lông dựng đứng của nó.
Anh không biết là Mai tạm thời không biến thành hình người được, anh nghĩ là cô chỉ nhất thời nổi hứng biến thành mèo, nên rất biết điều vuốt lông nịnh nọt cô, nhỡ cô không vui lại biến thành hình người máu me ghê rợn thì mệt lắm.
Đêm nay anh lại về khuya, nhưng ba mẹ anh vẫn chưa ngủ, thức chờ anh về hỏi cho ra nhẽ.
Nhìn thấy Vũ lại đem về một con mèo trắng máu me đầy người, bà Phương tức không chịu nổi, mắng anh té tát.
Thảo đã tỉnh lại nhưng chỉ ngồi thu lu một góc, ai hỏi cũng không nói, cơm không chịu ăn nước không chịu uống, luôn đờ đẫn nhìn đi đâu, thỉnh thoảng lại ôm đầu kêu khóc, bà Phương thấy vậy rất khó chịu, luôn miệng mắng Thảo là đồ cô hồn xui xẻo, chỉ muốn đuổi cô đi cho bớt phiền phức.
Ông Lâm thở dài, chỉ nói với Vũ một câu:
“Giải thích đi.”
Vũ vò đầu nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng anh nói chuyện riêng với bà Phương.
“Mẹ ạ, thật ra dạo này con gặp toàn chuyện xui xẻo, con đi hỏi cô đồng Huệ, cô nói con bị duyên âm quấy nhiễu, muốn giải quyết thì trong nhà phải có người có mệnh khắc cái duyên âm kia, con tìm mãi mới được đứa trẻ này đấy.”
Anh vừa nói vừa chỉ vào Thảo đang ngồi co ro bên cạnh.
Bà Phương rất tin những chuyện quỷ thần, lại có mỗi một thằng con trai độc nhất nên nghe vậy thì chân tay bủn rủn cả lên.
Cô đồng Huệ là người mà bà Phương rất tin tưởng.
Khi Vũ còn bé anh hay ốm yếu bệnh tật, bà đã giấu ông Lâm đi xem mệnh cho anh, cô đồng Huệ nói năm hai mươi lăm tuổi anh sẽ bị duyên âm quấy nhiễu, tóm lại là giống y sì những lời Vũ vừa kể.
Năm nay Vũ hai mươi lăm tuổi.
Bà toát mồ hôi khẩn trương hỏi lại:
“Thế… thế cô có nói làm sao với đứa trẻ này không?”
Vũ cúi đầu tỏ vẻ bất lực:
“Cô nói ba mẹ phải nhận con bé làm con nuôi, vì cái vong kia khắc với mệnh của con bé, nên có thể cứu con khỏi kiếp nạn này.”
Bà Phương khuôn mặt tái mét, ôm ngực thở dốc.
Lời thằng con bà nói so với lời cô đồng Huệ nói năm xưa không khác một chữ.
Bà tin sái cổ, vội đi thủ thỉ khuyên chồng nhận Thảo làm con nuôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhìn bóng lưng bà hớt hải chạy đi, Vũ thấy áy náy vì nói dối bà nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.
Anh đưa tay vuốt vuốt lông mèo trắng, con ma nữ này biết đọc suy nghĩ của người khác, cũng được việc ra phết.
Mấy ngày sau đó, ban ngày mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, nhưng buổi tối đi ngủ Vũ luôn mơ thấy Thu, thấy cảnh tượng đêm đó cô ta đứng trước mặt anh cười ngoác đến tận mang tai, giọng nói của cô ta luôn văng vẳng trong đầu anh.
“Em thích anh! Em chưa kịp lấy anh mà đã chết rồi! Em buồn lắm! Em chết oan lắm anh à!”
Mấy đêm liền đều là một giấc mơ như thế.
Giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại làm Vũ thấy rất bất an, anh không dám kể cho ai, nhất là bà Phương, sợ bà lại lo nghĩ.
Từ khi tin rằng trên đời có quỷ thần, những chuyện này Vũ chỉ dám nói với Mai, nhưng Mai đang trong hình hài mèo trắng, suốt ngày chỉ nằm một chỗ hồi sức.
Bà Phương thấy con trai mặt mũi phờ phạc, tinh thần mệt mỏi thì trong lòng luôn nơm nớp lo sợ.
Bà lén đi hỏi cô đồng Huệ.
Cô đồng Huệ có một căn biệt thự trên núi, ngọn núi này phong cảnh rất đẹp, có phần tĩnh mịch âm u, người có tiền đều có thể mua đất xây nhà ở đây nhưng chính vì cái tĩnh mịch âm u mà không ai muốn ở tại một chỗ như thế này.
Vì thế trên quả núi này chỉ có duy nhất một căn biệt thự của cô đồng Huệ.
Cô đồng Huệ là một người phụ nữ trung niên nhưng nhan sắc được chăm sóc bảo dưỡng tốt nên nhìn vào giống như chỉ mới ba mươi, khuôn mặt sắc sảo uy nghi.
Bà Phương cung kính nửa ngồi nửa quỳ, thấp thỏm nhìn khuôn mặt cô đồng Huệ ẩn sau làn hương khói bay lờ mờ.
“Lạy cô, xin cô hãy cứu con trai con! Con chỉ có mỗi một đứa con trai, nếu nó làm sao chắc con không sống nổi mất!”
Cô đồng Huệ ngồi khoanh chân xếp bằng, tay để lên đùi, mắt nhắm hờ như đang ngồi thiền. Chợt bà ta mở trừng mắt, cặp lông mi đen dày như chân nhện có phần ma mị đáng sợ.
Bà ta từ từ mở miệng, đôi môi thâm sì khẽ mấp máy:
“Mệnh của con bà nhất định phải vướng duyên âm, không cần lo, cái duyên âm đó tự khắc có người trấn áp.”
Bà Phương tin răm rắp, nhưng vẫn sắc mặt vẫn căng thẳng, bà rút ra một tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh của Thảo:
“Cái này… lạy cô xem giúp con có phải mệnh người này có thể khắc cái duyên âm kia không?”
Cô đồng Huệ không thèm động tay vào tờ giấy, chỉ liếc mắt nhìn một cái, khuôn mặt bà ta có nét cười lạnh, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Cái mệnh khắc được cái duyên âm kia không phải người này, mà là một oan hồn, tức là không phải Thảo mà là Mai.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.