Tất cả mọi người không lên tiếng, nhưng trên đường phố ngoại trừ những ánh nến, không còn thứ gì khác di động.
Ý tứ của chú trung niên là gϊếŧ chết tên đầu trọc, mặc kệ hắn là người tốt hay là người xấu. Trực tiếp một đao cắm vào, đây là biện pháp giảm bớt rắc rối.
Ý tứ của mấy người còn lại là không nên động thủ.
Tên đầu trọc cũng biết là chúng tôi không tin, nói: “Những con dê kia thực sự ăn xác chết mà lớn lên, không tin ta mang bọn ngươi đến xem”.
“Đi phía trước dẫn đường!” Nghịch Thiên đá hắn một cước, đoàn người chúng tôi đi theo tên đầu trọc, hướng về phía Tây của trấn Thanh Linh.
Đến rìa trấn, còn chưa đi ra trấn, từ xa đã ngửi thấy một luồng tanh tưởi, mùi thối này giống như là một cái rãnh nước bên trong chứa đầy chó chết và vịt chết, quả thực chính là mùi thối tận trời.
Chúng tôi đều che miệng mũi lại, thực sự không chịu được.
Đi đến bãi cỏ ngoài trấn, tên đầu trọc đem ngón tay nhét vào trong miệng, huýt sáo một cái, lập tức từ bên trong bụi cỏ tối tăm chạy ra mười mấy con dê núi màu đen, những con dê núi kia trên người toả ra mùi hôi thối, ngay cả trời mưa cũng không cách nào gột rửa đi được.
“Đây là một cái bãi tha ma, người chết ở trấn này đều bị ném tới đây, thi thể cũng không ai quản, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Những con dê núi này thích ăn xác chết a.” Tên đầu trọc xoè hai tay ra, vẻ mặt vô tội.
Nghịch Thiên quay đầu nhìn bốn phía, nói: “Đem hắn trói vào cột đá, chúng ta nhanh chóng tìm kiếm nhà cổ kia, tìm tới giếng cổ rồi phong ấn lại miệng giếng, không thể chậm trễ được nữa”.
Ở rìa trấn có một ngôi nhà xây một cột đá rất cao dưới mái hiên, có vẻ như nó được sử dụng để lợp mái nhà. Cột đá này tuy rằng đã trải qua trăm năm, những nó vẫn rất rắn chắc.
Đem cái tên đầu trọc trói vào cột đá, chúng tôi nhanh chóng tìm kiếm từng lối đi một, từng ngôi nhà một, phát hiện các cửa ra vào và cửa sổ ở trấn Thanh Linh hầu như đều mục nát không thể tả.
Có cửa nhìn như hoàn hảo, nhưng hơi chạm thử liền lập tức đổ sụp xuống, biến thành tro tàn. Cuối cùng, hết thảy phòng ốc, đình viện ở trấn Thanh Linh chúng tôi đều đã đi qua. Chỉ còn có một tòa đình viện cổng lớn rất cứng rắn, sơn màu đỏ trên cửa chính giống như là mới vừa được sơn vậy.
Hai bên cửa lớn treo hai chiếc đèn l*иg màu đỏ. Những chiếc đèn l*иg ở trong trấn này từ lâu mục nát, chỉ có đình viện cổng lớn này treo hai chiếc đèn l*иg mới tinh như lúc ban đầu!
Đứng trước cửa lớn, bầu không khí trở nên căng thẳng, mọi người liếc nhìn nhau, cuối cùng đồng thời gật đầu, cùng đẩy cổng lớn ra.
Cọt kẹt một tiếng, cổng lớn được đẩy ra, bên trong sân đều treo một loạt đèn l*иg màu đỏ, ở góc sân phía tây bắc có một cây đào, mà trên cây đào cũng treo một chiếc đèn l*иg màu đỏ.
Đèn l*иg kia, vẫn viết bốn câu đố đèn.
“Địa linh nhân kiệt khắp vương tương, châu báu linh ngọc trủng thiên hàng. Toàn gia một lòng tụ đoàn viên, ác ý đều hư chủy lưu thương.”
Nghịch Thiên nói: “Mau đi xem trong giếng cổ có vật gì không!”
Tôi đi đến miệng giếng cổ, bật đèn pin chiếu vào bên trong, lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy rất nhiều sợi tóc dài màu đen trôi nổi ở trên mặt nước, tôi cho rằng đó là một cái đầu của phụ nữ, liền nói: “Hình như có một bộ thi thể”.
“Vậy thì vớt lên, hủy diệt cô ta!” Nghịch Thiên nói xong, tôi trực tiếp tháo nắp gỗ trên miệng giếng ra, tuy rằng tôi không hiểu được nắp gỗ đã qua mấy trăm năm tại sao vẫn còn kiên cố như vậy, nhưng phải vớt được thi thể lên mới là then chốt.
Tôi đem thùng nước thả xuống rồi vớt đi vớt lại nhiều lần, có điều mỗi một lần nhấc lên đều chỉ là một thùng tóc đen.
Tới tới lui lui mấy lần, thấy chắc là vớt không ra được.
“Một người xuống xem một chút đi?” Nghịch Thiên nói một câu.
Mọi người trầm mặc chốc lát, không ai đồng ý động thân, dù sao ai cũng biết thi thể phía dưới giếng cổ chính là Bạch Vũ Điệp, người nào đi người đó chết!
Cát Ngọc nói: “Để ta đi cho”. Nói xong liền muốn ôm dây thừng trên giếng để chúng tôi thả xuống cô ấy xuống.
Tôi nhanh chóng ngăn cản Cát Ngọc, nói: “Để anh đi cho!”
Cát Ngọc cùng tôi tranh chấp, tôi tiến đến bên tai cô ấy, nhỏ giọng nói: “Bảo vệ trái tim của anh thật tốt, anh có linh cảm chỉ cần trái tim của anh bất diệt, anh sẽ không phải chết”.
Cát Ngọc ngờ vực nhìn tôi một chút, tôi kiên định gật đầu, không nói hai lời ôm lấy dây thừng trên giếng, nói với chú trung niên: “Được rồi, thả tôi xuống đi”.
Dây thừng trên giếng được thả xuống không ngừng, nhiệt độ xung quanh cũng càng ngày càng thấp, lúc sắp tới đáy giếng, tôi cúi đầu vừa nhìn, trên mặt nước toàn bộ đều là những sợi tóc dài màu đen, hơn nữa những sợi tóc kia còn ở trên mặt nước chậm rãi ngọ nguậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLúc thùng nước đυ.ng tới mặt nước, tôi hai chân chuẩn bị đạp lên hai bên vách giếng, nhưng chiếc giếng cổ này đã trải qua trăm năm, trên vách giếng đều mọc đầy rêu xanh, tôi căn bản không có chỗ đặt chân, chỉ có thể ngẩng đầu hô to: “Mọi người hãy cầm chắc dây thừng trên giếng!”
Bên trên không một tiếng động, tôi giơ đèn pin chiếu lên miệng giếng, nhưng không thấy bất cứ người nào.
Tôi nghĩ thầm mọi người chạy đi đâu rồi? Không ai kéo dây thừng trên giếng, chẳng phải là muốn tôi rơi xuống dưới nước giếng?
Tôi muốn dừng lại, mới vừa cúi đầu xuống, trong nháy mắt một khuôn mặt người phụ nữ trắng bệch đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước.
“Cuối cùng ngươi cũng đến.” Gương mặt đó bị tóc đen che đậy hết lại, người phụ nữ đưa tay vén tóc đen trên mặt ra, tiếp tục nói với tôi: “Đừng sợ, ta sẽ không làm thương tổn ngươi”.
Tôi muốn hét lên, muốn rống lớn lên, nhưng tôi phát hiện ra âm thanh đến bên miệng không thể phát ra được, trên đỉnh đầu cũng không có một bóng người.
“Là người đeo mặt nạ lừa gạt ngươi tới đây phải không?” Người phụ nữ này nửa người trên trôi nổi ở trên mặt nước, nửa người dưới chìm bên trong nước giếng, mỉm cười nói với tôi.
Cả người cô ta đều ướt đẫm, thân thể mơ hồ hiện ra, tôi nghiêng đầu đi không muốn nhìn cô ta, tôi nói: “Ta tìm đến ngươi không phải muốn báo thù, mà là để tự vệ, nếu ta rơi vào trong tay ngươi thì ta cũng không còn gì để nói nữa”.
“Sai rồi, ngươi thật sự sai rồi, tạt chỉ đèn l*иg chỉ là một truyền thuyết dân gian được lưu truyền rộng rãi, nhưng ai biết thật giả như nào? Ngươi đã bị che giấu sự thật bên trong.”
Cái gì?
Tôi trừng mắt, nghi hoặc trong nháy mắt đè ép nỗi sợ hãi, tôi nói: “Vậy ngươi không phải Bạch Vũ Điệp?”
“Bạch Vũ Điệp chỉ là nhân vật hư cấu, ngươi cho rằng thật sự tồn tại sao?”
Rầm một tiếng, tôi nuốt nước miếng một cái, nói: “Vậy… Vậy thì ngươi là ai?”
“Ta? Ta chỉ là người vô tội bị bọn họ hại chết. Một tháng trước, buổi tối ta đang trên đường đi tới lớp tự học, mấy ngày đó đèn đường trong trường vừa vặn hỏng. Ta đang đi ngang qua một con đường tối tăm thì bị một người đàn ông đeo mặt nạ bắt đi, hắn đi suốt đêm đem ta mang tới đây, để ta bị chết chìm ở trong giếng!”
Ma nữ áo trắng nói xong câu này, hàm răng đều cắn vang cót két, tôi chỉ lo cô ta nhào tới cắn tôi một cái, liền nhúc nhích người lui ra đằng sau một chút.
“Hắn nói với ta, từ hôm nay trở đi, ta chính là Bạch Vũ Điệp! Từ hôm nay trở đi, tạt chỉ đèn l*иg trong truyền thuyết là sự thật!”
Tôi vội vàng hỏi: “Cái người bắt ngươi đeo chiếc mặt nạ trông như thế nào vẻ, ngươi còn nhớ không?”
Ma nữ áo trắng nói: “Không nhớ rõ cụ thể, chỉ nhớ là mặt nạ của hắn màu trắng, trên mặt có bốn con mắt”.
Thân thể tôi run lên, ớn lạnh cả người, nhớ tới chủ topic vô danh kia, hắn đứng bên cạnh một chiếc giếng cổ chụp một tấm hình, lúc đó mặt nạ hắn mang chính là bốn con mắt!
Lẽ nào, hắn mới là người khởi xướng tất cả những thứ này?
Rốt cuộc là tất cả mọi người đều gạt tôi, hay là người bốn con mắt kia đem tất cả chúng tôi đùa bỡn ở trong lòng bàn tay?
Không nói những cái khác, chí ít những bức ảnh cái chết trên xe bus số 14 kia là hắn cố ý cho tôi xem! Mục đích chính là sớm muộn có một ngày đem tôi dẫn tới trấn Thanh Linh này.
Vậy còn Nghịch Thiên? Có phải là hắn cũng bị lừa? Hắn nói cho tôi, Bạch Vũ Điệp chế tạo ra bốn con rối bọn họ, nếu Bạch Vũ Điệp không tồn tại, như vậy, hắn cũng đang gạt tôi? Lý do là gì? Chẳng lẽ chính là vì hắn muốn tìm được mắt quỷ trong truyền thuyết?
“Kẻ ngốc, ngươi đã bị người khác che dấu sự thật bên trong, ngươi ngẩng đầu nhìn đi, bọn họ vẫn còn ở đó sao?” Ma nữ áo trắng nhắc nhở tôi một câu.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời con ngươi tan rã, tâm sinh tuyệt vọng. Miệng giếng trên đỉnh đầu không chỉ một bóng người đều không có, mà ngay cả đèn l*иg bên trong sáng lên ánh nến cũng đều biến mất không còn tăm hơi.
Điều này cho thấy những chiếc đèn l*иg kia đã bị lấy xuống! Múc đích của đám người bọn họ chính là muốn hại tôi, để tôi chết bên trong giếng cạn, thế nhưng lý do là gì? Đem tôi gϊếŧ chết ở nơi này liền có thể được tìm được mắt quỷ sao?
Ta thấy tôi, chú trung niên, bác Hải, Cát Ngọc, bốn người chúng tôi là bị truyền thuyết dân gian này làm hại, người khởi xướng chính là mặt nạ bốn mắt! Có thể Nghịch Thiên cũng là đồng lõa!
Trong đầu xẹt qua một tia điện, bọn họ đem bốn người chúng tôi lừa gạt tới đây mục đích có thể chính là muốn gϊếŧ chết chúng tôi, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bốn người chúng tôi có một điểm giống nhau.
Trên xương sườn đều bị khắc chữ!
Chúng tôi là những người bị ác quỷ lựa chọn, hiện tại, ác quỷ muốn động thủ!
Tôi vội vàng nắm lấy hai vai của ma nữ áo trắng, nói: “Ngươi nhanh giúp ta đi lên, ta phải cứu bạn của ta, cô ấy đang gặp nguy hiểm!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.