Bác già đứng đó vẫy tay ra chiều muốn lên xe, tôi như người không còn hồn vía đến nỗi mà sức đạp thắng xe còn không vững nhưng vẫn cố gắng hết sức mình mà phanh lại. Ngay khi cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông tầm tuổi trung niên, thân diện đồ tay đi lên. Ông ta chưa kịp bỏ tiền vào hộp thì tôi đã thẳng thừng nói lớn: ” Muốn cướp hay gϊếŧ ra sao thì tùy ông, làm gì thì làm nhưng tuyệt nhiên đừng chạy qua đây được không?”.
Bản thân tự tưởng tượng ra những khung cách đáng sợ nhất khi mà ngay lúc này tôi còn chưa biết là sẽ sống hay là chết thì trong đầu tôi đã hiện ra tờ báo ngày mai với tiêu đề 1 thanh niên lái xe buýt đã tử vong vì đã “siêng năng” đi làm lái xe buýt liên tục không nghỉ ngơi trong 1 tháng và ngày chỉ ngủ có 3 tiếng mà thôi.
Người đàn ông trung niên kia không lấy gì làm ngạc nhiên chỉ bình tĩnh nói một câu:” Cứ tiếp tục lai xe đi, đêm nay cậu chưa tới số chết đâu”.
Tôi ngây người ra, chưa kịp phản ứng gì thì ông đã ngồi kế bên tôi. Tiếp tục chạy xe, tôi bỗng nhận ra là kể từ khi ông ta lên xe thì tôi đã có thể chạy tiếp đến vườn Thải Trích và không tốn them bao nhiêu thời gian để về tới văn phòng tổng trạm.
Vừa tới nơi thì tôi nhảy ngay xuống xe, tay chân mềm nhũn ra đứng không vững. Trong lòng tính quay qua hỏi ông ta rằng chuyện này là như thế nào thì như đọc được suy nghĩ của mình, Ông nói luôn: “ Cậu không nhất thiết phải vội, đêm này tôi chính là muốn tìm đến cậu mà nói chuyện đây.”
Tôi nghi ngờ:” Sao mà ông biết tôi sẽ xảy ra chuyện?”
Ông ấy trả lời:” Chu Bỉnh Khôn không chết cũng nhờ nghe theo dặn dò của tôi mà sống, kết quả chỉ là mất đi 1 ngón tay. Còn Hoàng Học Dân chỉ vì lòng hoài nghi tôi, nói tôi là giả ma giả quỷ lừa đảo hòng gạt tiền mà dẫn đến kết cục chết không toàn thay. Cốt không phải là tôi không muốn cứu mà chỉ là do ông ta quá cố chấp mà thôi.
“Như vậy là Chu Sư Phụ nói cho ông biết việc này nên tối nay ông mới đi tìm đến tôi?” – Tôi nghi ngại hỏi lại.
Ông ta gật đầu và tiếp tục câu chuyện:” Chu Bỉnh Khôn đem chuyện của cậu kể cho tôi nghe và ông Chủ cũng nói rằng cậu không phải là người xấu nên hi vọng có thể cứu cậu một mạng.”
Tôi cảm kích: “ Vậy thì thật tâm cảm ơn ông, nếu như không được gặp ông giữa đường chắc đêm nay tôi đã không thể trở về được nữa.”
Ông Lắc đầu:” Cậu không nhất thiết phải cảm ơn tôi, tự Phật có câu, giúp người chính là giúp mình, cứu được cậu cũng là cứu được tôi. Nhưng tôi cần cậu phải phối hợp với tôi để kết thúc toàn bộ oan nghiệp ở cái xe bus số 14 này, nếu làm được thì những tài xế kế tiếp của chuyến xe này sẽ không chết nữa. Nếu cứ để yên như vậy thì mọi chuyện sẽ không thể kết thúc được.”
Tôi suy nghĩ:” Như vậy đi, ông hãy cùng tôi đi tới 1 chỗ nào đó để bàn về việc này có được không?”
Nhận được cái gật đầu đồng ý, tôi đi cùng với ôn ta tới phòng ký túc xé, vừa đóng cửa lại tôi đã liền hỏi ngay một câu:” Trong đêm nay, khi lái xe tôi đã gặp 1 cô gái rất xinh đẹp, tuổi tầm 20 nhưng khi đếm trạm Mị Lực Thành thì cô ta đã biến mất cho dù tôi không hề dừng xe.
Ông không hề e ngại hay lòng vòng mà thẳng thắng gật đầu: “ Chính xác, cô ấy là 1 con quỷ.”
Mắt mủi miệng như muốn rớt ra khỏi mặt, tôi hét lớn 1 tiếng và ngồi suy nghĩ, như vậy là cô ta hoàn toàn không hề nói đùa với tôi. Tự tưởng tượng lại cái lúc đó khi mà cô ta thoải mái nói mình chính là quỷ thì quả thức có chút rung mình nhẹ!
Thấy tôi có phần hơi hoảng hốt, ông ta nhỏ giọng hỏi: “ lẽ nào cậu không hề thấy cô gái đó có gì quen thuộc sao?”
Tôi lắc đầu và bảo:” Con người tôi nhìn ai cũng có thể thấy quen thuộc nhưng riêng với cô gái kia thì tuyệt nhiên không cảm thấy gì cả”. Vừa dứt lời, tôi bỗng nhớ về chiến thẻ căn cước quỷ dị kia !
Trong đầu như lóe sáng 1 điều gì đó, tôi liền mở học bàn và tìm tấm thẻ căn cước kia, với cái tên Cát Ngọc, tôi bất ngờ nhận ra đây chính là cô gái dã ở trên xe buýt chung với mình lúc nãy.
Có thể nói, đây là 1 tấm thẻ căn cước của người chết.!
Từ trước tới nay, tôi vẫn cứ giữ và tự nhủ với bản than là sẽ chờ người mất tới nhận lại nhưng đâu thể ngờ, chủ nhân của chiếc thẻ này lại sớm đã không còn trên cõi đời này.
Ông tiếp tục nói với tôi:” về mặt căn bản thì cô gái Cát Ngọc này và đứa bé không tiền chính là một, chỉ khác nhau về tuổi tác mà thôi.”
Tôi đem câu chuyện việc bà nội tôi gặp phải trước khi qua đời kể lại cho ông ta thì ông gật đầu lại nói:” Ma nữ lúc đó đứng kế bên cậu chắc phải đến 8 9 phần là Cát Ngọc.”
“Như vậy thì bà nội tôi mất là do Cát Ngọc hại chết?” – Tôi vội hỏi và chỉ nhận được 1 cái lắc đầu, Ông bình tĩnh đáp:” Có lẽ không phải, chuyện này quả thực không đơn giản bởi vì cậu là tài xế đặc biệt nhất, Cát Ngọc vẫn không gϊếŧ cậu, nguyên nhân ở đâu thì tôi hoàn toàn không rõ nhưng với 3 tài xế trước kia đều nhận được nhẫn, dây chuyền hoặc giày cao gót nhưng chỉ riêng lần này thì cậu lại nhận được 1 tấm thẻ căn cước.”
“ Như vậy thì cô ta cố tình để lại với 1 mục đích khác?” Tôi hỏi 1 cách dò xét.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“ Quả không sai, Cát Ngọc nếu như muốn gϊếŧ cậu thì ngay từ lúc lên xe cậu đã mất mạng rồi, nhưng kết quả là cô ấy lại không ra tay, rất có thể là cô ta đang cần 1 sự giúp đỡ nào đó.”
Thấy tôi gật đầu tỏ vẻ đồng tình, ông ta tiếp tục nói:” Tôi đã từng điều tra nguyên nhân cái chết của Cát Ngọc thì vào mười hai năm trước, cô ấy bị chết oan ở ven đường, moi mất trái tim. Vì điều đó mà những ai có tâm hồn tham lam đều sẽ bị cơ ta gϊếŧ chết, 3 tài xế trước kia cũng vì tham tài sản mà tự mình lấy đi nhẫn vàng và dây chuyền nên mới dẫn đến cái chết thê thảm như vậy.”
Nhưng cậu lại không hề giống họ, cậu không giấu đi những tài vật đó, vậy nên tôi cũng vì những điều này mà mới muốn giúp đỡ cậu, nếu như mấy ngày trước cậu đem giấu đi nhẫn và dây chuyền thì có lẽ mọi chuyện đã không rõ ràng thêm như ngày hôm nay và tôi cũng không thể cứu được cậu”.
Khi mà câu chuyện dần rõ ràng thì tôi hỏi tiếp: “ Vậy thì hiện nay tôi cần phải làm gì?”
“Hãy cứ tiếp tục lái xe, hiện thời Cát Ngọc sẽ không làm hại cậu và đợi tôi điều tra 1 quãng thời gian nữa nhé. Ngoài ra, cậu có thể đưa tôi thẻ căn cước của Cát Ngọc được không.”
Bên trên thẻ có địa chỉ gia đình, lần theo đó là tới 1 cái làng nhỏ nghèo khổ, cô ấy hẳn là một cô bé chăm chỉ và chịu khó, cùng với tài năng hơn người mới có thể thi đậu vào học viện nghệ thuật được. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu đã chết oan ven đường rồi còn bị kẻ xấu moi tim. Nếu bạn không biết 1 trái tim còn tươi ở chợ đen có thể bán ít nhất 40 vạn. Khi mọi chuyện đã được sắp xếp gần xong thì tôi lại hỏi: “ Đại Thúc, Chu Bỉnh Khôn nói rằng tuyệt không bao giờ được mở ra chỗ dưới bảng điều khiển, liệu ông có biết ở đó có thứ gì không vậy?”
Ông ta gật đầu bao là biết nhưng khi tôi hỏi đó là gì thì chỉ nói là nếu biết sẽ không thể làm trái được do đó tuyệt nhiên không nên đυ.ng vào thì hơn, những lời của Chu Bỉnh Khôn cũng là do ông ta truyền lại nên tôi cũng không hỏi thêm điều gì nữa.
Nói xong, ông ta rời đi, dù nói chuyện rất nhiều nhưng khi đưa ông ta ra khỏi cửa tôi mới nhớ là mình chưa biết tên của ông ấy.
Cứ như thế, thời gian trôi đi, cũng không có chuyện quỷ dị gì tiếp tục xảy ra. Nhưng tôi vẫn không luôn tự hỏi Cát Ngọc nếu không muốn gϊếŧ tôi thì lại tốn công dẫn tôi đi vào vòng tuần hoàn là muốn nói cho biết gợi ý gì đây?
Trong lòng đầy suy nghĩ nên cũng vì thế mà trở nên thất thần, lúc tôi tỉnh táo thì giật mình phanh xe lại một cách vô cùng gấp gáp vì ngay trước mặt mình có một bà lão đang ngồi hóa tiền vang ngay giữa đường ngoại thành.
Bánh xe buýt ma sát trên đường hơn bốn mét mới dừng lại, khoảng cách chỉ còn cách bà lão tầm 2 thước!. Hoảng sợ vô cùng, tôi thầm nghĩ suýt nữa mình đã phạm tội gϊếŧ người.
Nhảy xuống xe, tôi vội nói với bà lạo: “ Bà à! 12 giờ đêm rồi mà bà còn đốt tiền giấy làm gì mà lại còn là giữa đường như thế kia!”
Bà không ngẩng đầu lên, đáp: “ Con trai của ta xảy ra tai nạn xe cộ và chết ở nơi đây, hang năm vào thời gian này ta đều sẽ đốt cho con ta ít tiền hoa.”
Buồn bực trong lòng khi mà chả hiểu tại sao lão bà lại không đốt ở bên vệ đường mà lại ra giữa đường làm gì cho nguy hiểm.
Tôi lên xe buýt 1 lần nữa và cố gắng tránh khỏi lão bà rồi tiếp tục đi tới trạm tiếp theo. Vừa đi, tôi bỗng nhiên giật mình lo sợ. Trần Vĩ đã dặn rằng tuyệt không bao giờ được dừng xe khi chưa đến trạm, dù cho có gặp người sắp chết cũng tuyệt nhiên không được dừng lại !
Nhưng chẳng phải vừa này tôi đã dừng xe khi chưa tới trạm hay sao.
Thực sự muốn đánh chết 2 bàn tay của mình, Trần Vĩ đã ra sức dặn dò tôi từng ý một vậy mà tôi lại quên hết mà phạm vào. Đang lo lắng không biết có chuyện gì đáng sợ hay không nhưng khúc đường đi đến trạm Tiều Hóa vẫn rất bình yên, hành khách ngồi mấy trậm cũng xuống xe nên người trong xe cũng thưa dần.
Ngay khi vừa tới trạm Tiều Hóa, tôi dừng xe lại và thở 1 tràng hơi dài, 2 tay tạo hình chữ thập nói thầm trong lòng “ Chúa cứu thể chúa Jesus, cầu trời cầu phạt phù hộ cho con.”
Vừa nhắm mắt lại thì bỗng bên tai truyền đến tiếng cười nói: “ Haha, anh đang làm cái gì vậy?”
Tôi nghiên đầu qua nhìn và bất giác chân run lên liên hồi, suýt nữa thì bị dọa cho tè ra cả quần!
Ngay cửa vào xe buýt là 1 cô gái, vào tầm 20 tuổi, mặc bộ đồ áo da bó sát người rất thời thượng, ngoài ra tóc được xõa dài qua vai gợi cảm đến cực điểm, cô ta chính là Cát Ngọc. Trong đầu tôi liền nổ mấy tiếng súng liên thanh và tự nhủ ôi thôi đêm nay là đêm cuối đời rồi.
Lần đầu gặp cô ta là khi dừng xe quá 10 phút ở trạm Tiều Hóa thì ngay lúc này là do dừng xe giữa đường khi chưa tới trạm mà được gặp lại. Dù rằng ông bác mặc âu phục cũng đã nói cho tôi biết là tạm thời Cát Ngọc sẽ không làm hại tôi nhưng giờ khắc này, ánh nhìn của cô ta khiến tôi có phần hơi hoảng sợ.
Tôi áp úng nói:” Chị gái à! Chị đã 1 chân qua cầu độc mộc rồi, còn tôi vẫn đang sống nơi dương gian, chung quy chúng ta không cùng một loại người. Liệu rằng chị có thể không làm hại tôi nhé !”
Quay lại Trà Đá Truyện Ma để mỗi ngày xem 1 tập của truyện nhé
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.