Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị Chuyến Xe Bus Số 14 Chương 67: ĐẦU NGƯỜI KHÔNG CÓ MÍ MẮT

Chương 67: ĐẦU NGƯỜI KHÔNG CÓ MÍ MẮT

5:10 chiều – 27/10/2024
Hạt gạo vàng, tôi không có, nhưng thời gian tôi lại có. Trước khi xuất phát chuyến, tôi chạy tới siêu thị mua một cân gạo vàng.

Chờ sau khi chuyến xuất phát trở về, chú trung niên đã ở văn phòng chờ tôi.

“Thế nào?” Hắn hỏi tôi một câu.

Tôi nói: “Đã chuẩn bị kỹ càng, đi thôi”.

Hai chúng tôi lái xe thẳng tới căn nhà cũ Dân Quốc, ở khoảng cách cách hai cái nhà vệ sinh công cộng kia còn mấy trăm mét, liền dừng xe lại.

“Hiện tại xem ra bà dì WC kia đã ngủ, cậu nhân lúc đi vào đi”.

Hai chúng tôi đã bàn giao từ trước, hắn trông trừng, tôi làm việc.

Tôi rón ra rón rén đi tới phòng trực, đầu liếc một cái, bà dì kia vẫn đang nằm trên ghê sofa mà ngủ, dù sao đã là sáng sớm 3-4h, ai mà chịu nổi.

Sau khi xông vào WC nữ, tôi trong nháy mắt kinh ngạc đến ngây người!

Giời ạ chỗ này cùng WC nam không giống nhau lắm a.

Tôi xin thề đây là lần đầu tiên trong đời, cũng chính là lần cuối cùng tôi làm chuyện vô sỉ này.

Tôi đi tới giữa phòng WC, lấy nắm gạo vàng từ trong túi ra, tát xuống đất.

Vừa tát, tôi vừa nói: “Hôm qua vào, hôm nay ra, ngày mai chung quy như người qua đường”.

Liên tục niệm ba lần, sau khi tát xong, tôi cúi đầu nhìn, những hạt gạo vàng kia toàn bộ đều biến thành màu đen kịt.

Có điều sau đó cũng không có chuyện gì phát sinh. Tôi rón ra rón rén đi ra, hết thảy đều thuận lợi, thuận lợi đến nỗi khiến tôi cảm thấy có gì không đúng.

Một tuần sau, chú trung niên lại dẫn tôi tới căn nhà cũ Dân quốc, vẫn như cũ, chúng tôi để xe đậu ở nơi không ai biết, chuẩn bị leo tường vào.

Hắn ngăn cản tôi, nói: “Không nên leo tường, một mặt là do có gai cứng, mặt khác là không chắc trên tường có bị yểm Yếm Thắng pháp không. Đi cửa lớn”.

Tôi nói: “Đi cửa lớn thì sẽ không gặp Yếm Thắng pháp sao?”

“Cửa lớn chính là vị trí Chính Dương, không ai làm như vậy cả”.

Căn nhà cũ Dân quốc này đã sớm được tân trang, được sơn màu đen, tạo hình rất là cổ điển, chú trung niên cùng tôi tiến đến gần, mới vừa liếc mắt nhìn, tôi hỏi: “Có chắc chắn mở được khoá không?”

Cái khoá sắt này to hơn cả nắm đấm.

Chú trung niên lặng lẽ nở nụ cười, đưa tay tiến vào trong miệng, một lúc lâu sau, rút ra một chiếc răng giả.

Tôi nói: “Chú làm gì vậy? Chuẩn bị cắn khoá sao?”

Hắn không lên tiếng, mà đem chiếc răng giả kia tách thành hai khối, lại hướng về hai bên đẩy ra, một lúc sau, trong tay hắn xuất hiện mốt mảnh thép nhỏ lóng lánh.

Tôi trừng con ngươi, cảm giác ba quan bị quét mới.

Hắn nói: “Cậu trông trừng, tôi mở khoá”.

Hai chúng tôi phối hợp rất lâu, cũng không phải một hai lần, trong lúc đó cũng được coi như là ngầm hiểu nhau. Tôi đứng ở con đường bên cạnh, một khi có người đi ngang qua, tôi liền huýt sáo.

Chú trung niên cũng không để tôi thất vọng, chưa đầy hai phút, chỉ nghe tạch một tiếng, khoá sắt lớn được mở ra.

“Được rồi! Mau tới”. Chú trung niên quát khẽ một câu, ngoắc tay với tôi.

Hai chúng tôi vừa mới đi vào sân của toà nhà nhỏ, cảm giác trong nháy mắt một luồng âm lãnh lan khắp toàn thân, nhìn lên vách tường mọc đầy dây leo, tôi chà xát cánh tay mình.

Cửa phòng cũng bị khoá lại, có điều cũng không làm khó chú trung niên, hắn lần thứ hai dùng mảnh thép trong tay, đâm vào mở khoá sắt.

Hai chúng tôi lặng lẽ tiến vào, một toà nhà nhỏ ba tầng xa hoa như vậy, đều là lần đầu tiên được tới.

Nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, tôi bật đèn điện thoại lên, vừa mới bật, tôi kêu to một tiếng, suýt chút nữa ném điện thoại đi!

Đừng nói là tôi, ngay cả chú trung niên thành thục thận trọng, tôi rõ ràng nhìn thấy hắn cũng run một cái!

Ở đại sảnh của toà nhà nhỏ ba tầng, có một chiếc bàn dài, mà trên bàn xếp một loại bình thuỷ tinh. Những bình thuỷ tinh này có bình to bình nhỏ, chứa chất lỏng vàng ố ở bên trong, ngâm từng cái đầu người quỷ dị!

Đối diện tôi có một cái đầu người trừng mắt con ngươi, hắn sở dĩ trừng mắt với tôi, không phải là hắn sống lại, cũng không phải là chuyện ma quái, mà cái đầu người bị ngâm trong bình đó, căn bản không có mí mắt!

Hai con ngươi của hắn rất lớn và lồi, những tơ máu trên lòng trắng mắt từng cái một có thể thấy rõ ràng!

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Này chú, những thứ này là những món đồ quỷ quái gì vậy?” Giọng nói của tôi có chút run rẩy.

Chú trung niên dí sát người vào, cẩn thận nhìn một chút, nói: “Không rõ, chắc là thí nghiệm hoá học”.

Tôi đại khái đếm một hồi, bình thuỷ tinh này có hơn 20 cái, mà bên trong đều ngâm một cái đầu người.

Cái đầu người gần cửa phòng nhất bị cắt mí mắt. Còn có đầu người được đặt cạnh gương, đột nhiên nhìn lại, giống như trên mặt có ba cái miệng!

“Có thể là nhà cũ này trước đây được dùng làm phòng thí nghiệm”. Ngữ khí của chú trung niên không chắc chắn lắm.

Tôi gật đầu nói: “Trước tiên đừng xem mấy cái đầu người này nữa, có chút nặng đầu”. Hai chúng ta ở đại sảnh tầng một nhìn một vòng, phát hiện trong phòng này cái gây chú ý cũng chỉ có mấy cái bình thuỷ tinh đựng đầu người này.

Bỗng nhiên, chú trung niên từ trong bóng tối phất tay với tôi, nói: “Cậu tới đây xem một chút, đây là tác phẩm hội hoạ gì”.

Tôi đi đến vách tường phía đông đại sảnh, chăm chú nhìn kỹ. Tranh này vẽ một tiểu quỷ đầu trọc, tay trái nhấc theo xích sắt, tay phải cầm một cây đao, đứng ở hắc sơn chất đầy thi thể, quỷ dị cười.

Tôi nói: “Trước đây chưa từng thấy loại tác phẩm hội hoạ này, khẳng định không phải là tác phẩm nổi tiếng”.

Đại sảnh tầng một không còn vật gì khác, phòng vệ sinh, phòng ngủ đều bị đóng cửa. Nếu mạnh mẽ đạp cửa, sợ sẽ quấy nhiễu người dân xung quanh.

“Đi, lên tầng hai nhìn”.

Chú trung niên nhìn thấy cầu thang trước, mang theo tôi lên thẳng lầu hai. Tôi đốt một điếu thuốc, nhưng không hút, chỉ kẹp nó trong tay.

Cầu thang tầng này sàn nhà được lát bằng gỗ, rất là xa hoa, có thể tưởng tượng năm đó chủ nhân căn nhà này sinh hoạt tốt thế nào, tuyệt đối là thuộc tầng lớp thượng lưu.

Dẫm đạp lên cầu thang gỗ, khi dẫm vào bậc sẽ phát ra âm thanh, vì để tránh quấy nhiễu người dân xung quanh, hai chúng tôi hết sức bước thật chậm, đột nhiên ngón tay tôi tê dần, mới phát hiện ra thuốc lá đã đốt tới đầu lọc.

Giơ tay đem thuốc lá ném xuống bậc cầu thang, tiện thể giẫm tàn thuốc, tiếp tục đi lên.

Sau khi đi được hai tầng, chú trung niên nghi ngờ nói: “A Bố, toà nhà này có mấy tầng?”

Tôi nói: “Ba tầng chứ? Trước khi đi vào tôi đã xem qua tổng thể một chút, xem độ cao cùng với vị trí cửa sổ, nên chỉ có ba tầng”.

Chú trung niên lắc đầu nói: “Không đúng, chúng ta đi lên cầu thang ít nhất đã đi được hai tầng! Làm sao còn chưa thấy cửa phòng?”

Hai chúng tôi tiếp tục đi lên trên, bên trong cầu thang tối tăm phát sinh một tiếng ầm ầm nhẹ vang lên, hai chúng tôi đều đi giày da, mặc kệ là đi chậm, mỗi khi bàn chân chạm được bậc thang, sẽ phát ra tiếng vang.

Mới đi được hai bước, tôi thấy không đúng.

Ở phía dưới cầu thang đen kịt kia, lại truyền tới một trận ầm ầm vang lên, tôi cho rằng là do chú trung niên đi hai bước không không nhất quán, vì vậy truyền ra tạp âm.

Tôi nói: “Này chú, trước tiên đừng di chuyển”.

Tôi đem đèn điện thoại chiếu rọi vào người hắn, hắn dừng thân thể lại, đang muốn nó chuyện với tôi, nhưng cả người cả kinh, trừng mắt nhìn về phía tôi.

Mà trong nhát mắt lúc hắn nhìn về phía tôi, tôi cả người cũng nổi lên một tầng da gà!

“Ầm”

“Ầm”

“Ầm”

Nghe tiết tấu bước đi âm thanh to nhỏ, lại giống như là một ông lão cầm gậy, chậm rãi leo cầu thang.

“Xong đời, đi, đi nhanh một chút”.

Bởi vì tiếng bước chân kia là từ phía dưới truyền đến, tôi cúi đầu liếc mắt nhìn, phía chân cầu thang đen kịt nhìn không thấy đáy, nhưng âm thanh kia rõ ràng cách chúng tôi ngày càng gần.

Cũng mặc kệ chúng tôi chạy nhanh hay không, tiếng bước chân phía sau vẫn truy đuổi.

Chạy lên tầm được hai phút, tôi mệt mỏi đã bắt đầu thở dốc, vì do trên người tôi vẫn còn người đà quỷ chưa tiêu trừ hết, không thể dùng lực, cũng không làm được việc chân tay, thêm vào leo lên cầu thang rất mệt, tôi khom người, hai tay ấn đầu gối, há mồm thở dốc.

“A Bố, cậu làm sao vậy?” Chú trung niên cũng thở hồng hộc, chuẩn bị đỡ lấy tôi tiếp tục chạy.

Tôi lắc đầu, mặt xám như tro, nói: “Chúng ta chạy không thoát đâu, chú nhìn dưới chân đi, đây là vật gì”.

Chú trung niên cúi đầu nhìn, đầu tiên là sững sờ, sau đó kinh hãi, lập tức đưa tay hướng về trong túi tôi vồ tới.

——-

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận