Cát Ngọc nằm trong lòng tôi, nói: “Lâm Thiến Như mấy ngày trước đã đến tìm tôi. Cô ấy nói cô ấy rất vui, hai tháng này là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô ấy”.
Nghĩ tới đây, tôi mau mau hỏi Cát Ngọc: “Lúc Lâm Thiến Như bị chú trung niên ném vào Phạm Diễn thần thụ, đã nói lời nói cuối cùng để anh cẩn thận hải cái gì?”
Cát Ngọc sững sờ, đột nhiên từ trong lòng tôi ngồi bật dậy, cô ấy nói: “Đúng rồi, giờ mới nhớ ra, Thiến Như tới tìm tôi, bảo với tôi hãy cho anh biết cái người gọi là Hải Đường kia, anh nhất định phải cẩn thận!”
Hải Đường?
Tôi nghĩ tới lúc Đao Như lần đầu tiên thấy bác Hải, đã cố ý hỏi bác Hải có mấy cái bóng, tên bác chỉ có một chữ Hải, tôi đoán Đao Như mới chỉ gặp qua bác Hải lần đầu chứ?
Nhưng “bác Hải” và “Hải Đường”, hai cái tên này không dễ gây nhầm lẫn chứ?
Chẳng lẽ, tên đầy đủ của bác Hải là Hải Đường? Tên bên trong mang chữ Đường, tôi cũng biết, ví dụ như ở triều Thanh có trọng thần Tả Tông Đường, tên nghe cũng rất oai.
Tôi tự nghĩ, tôi phải tìm ra được tên đầy đủ của bác Hải là gì.
Cát Ngọc ngủ trong l*иg ngực tôi, vẻ mặt như một đứa trẻ, cô ấy đem tôi ôm chặt. Tôi mơ hồ thấy vết chân trên bả vai có chút mát mẻ, liền xốc áo lên xem, phát hiện ra dấu chân đen màu sắc càng ngày càng nhạt.
Xem ra ở cùng với Cát Ngọc, có thể áp chế được người đà quỷ.
Mà tôi hôm nay gặp được những người kia, họ chính là quỷ, quỷ đã chết mười mấy năm trước.
Cho tới người đàn ông đeo mặt nạ, tôi cũng không rõ hắn là ai. Theo lý thuyết, hẳn là hắn giúp tôi.
Chú trung niên đã từng nói rằng có người ở trong bóng tối đang giúp tôi, mà người này không phải chú ta, cũng không phải
Cát Ngọc, bởi vì chính hai bọn họ còn chịu không được Trăm năm nguyền rủa.
Đến cả tối nay, Cát Ngọc nhìn thấy mười mấy con quỷ kia, cũng chịu không được. Nhưng người đàn ông mang mặt nạ kia ra mặt, liền doạ sợ bọn họ.
Lẽ nào người đàn ông mang mặt nạ chính là người ở sau lưng vẫn giúp đỡ tôi?
Nhìn Cát Ngọc trong l*иg ngực, tôi cũng không đành lòng đánh thức cô ấy, liền không nói gì nữa. Sáng sớm hôm sau, hai chúng tôi tỉnh lại, thu thập một phen rồi ra ngoài ăn sáng, tôi nhỏ giọng hỏi: “Lời nguyền tạt chỉ đèn l*иg kia, anh đã phá được rồi sao?”
Cát Ngọc húp một hớp cháo nhỏ, đặt thìa xuống, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa, đêm qua chỉ là lời nguyền ứng nghiệm, anh lái tuyến xe được nửa năm, sẽ gặp một lần. Lần này gặp vận may được người bí ẩn cứu, lần sau thì khó mà nói được”.
“Nói cách khác, nếu như anh tiếp tục lái thì nửa năm nữa sẽ gặp tiếp? Nếu không nghỉ lái thì sớm muộn phải chết sao?”
Cát Ngọc nói: “Tôi tìm đến anh chính là muốn thương lượng một hồi, tôi tới tìm chìa khoá của lời nguyền. Sau khi điều tra rõ ràng, rồi sẽ phá giải được lời nguyền này”.
Tôi nói: “Chìa khoá của lời nguyền ở đâu?”
“Xe bus này bị nguyền rủa, nguyên nhân chính là do lãnh đạo cấp cao công ty vận tải Đông Phong. Ở thời kì Dân quốc, gia đình bọn họ điều hành ngành vận tải. Trong chiến tranh chống Nhật, họ còn tặng tàu cho quốc gia. Có điều sau đó bị phá sản, bị thất bại rối tinh rối mù, người lãnh đạo đứng đầu kia tìm người bấm tính xem liệu có thứ gì đó đang ngăn cản vận mệnh của hắn hay không”.
Cát Ngọc nói đến đây, tôi vội vàng hỏi: “Vậy có tính ra không?”
Cát Ngọc nói: “Xem như là có tính ra, nhưng người ta lại đưa cho hắn phương pháp thỉnh quỷ. Thỉnh quỷ, bình thường không phải cùng đường quá không có cách nào khác, thì sẽ không ai dám làm. Có câu nói Thỉnh thần dễ dàng đưa thần khó, nhưng thực tế điều tương tự cũng đúng, thỉnh quỷ thì dễ dàng nhưng đưa quỷ đi lại càng khó.
Tôi nghe được đầu mối này, hẳn là ở thời kì Dân quốc, công ty vận tải Đông Phong bị phá sản, sau đó người lãnh đạo cấp cao của công ty tìm trong giang hồ người có thể bấm tính, giúp hắn đổi vận. Bởi vì phá sản, áp lực rất lớn, muốn mau chóng vươn mình, vì lẽ đó bí quá hoá liều nên phải mời quỷ.
“Nhắc tới cũng trùng hợp, theo kết quả điều tra của tôi, người lãnh đạo mời một nữ quỷ tới, cũng chính là nha hoàn tạt chỉ đèn l*иg trong truyền thuyết kia. Bởi vì người lãnh đạo đó khi chết, hai tay mười ngón toàn bộ bị cắt đứt, hơn nữa ngón tay bị dính vào trong vách của đèn l*иg đỏ, nếu đốt nến thì đèn l*иg bên trong sẽ chiếu rọi ra một đôi tay”.
Tôi nói: “Người lãnh đạo kia bí quá hoá liều, mời quỷ để kiếm lại lời. Hắn chết rồi, cũng tạo phúc cho con cháu, cũng đáng giá.
Cát Ngọc lắc đầu, nói: “Anh không biết đâu, người lãnh đạo kia chết rồi, con cháu của hắn toàn bộ đều trúng nguyền rủa, mỗi người đều không sống được quá 50 tuổi”.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nói không thể nào? Mỗi người cũng không thể sống quá 50 tuổi?
Ăn sáng xong, tôi cùng Cát Ngọc chẫm rãi bước trên phố, cô ấy nói: “Tuyến xe bus số 14, từ đầu tới cuối chính là một âm mưu kỹ lưỡng. Đây là một âm mưu của công ty vận tải Đông Phong, vẫn bảo lưu lượng xe bus kiểu cũ này, bởi vì hắn phải nhờ những chiếc xe này mới kéo dài được tính mạng của mình”.
Tôi cả kinh, liền vội vàng hỏi: “Làm sao kéo dài tính mạng được?”
Tôi trước đây được ông bà kể lại chuyện xưa, nghe bọn họ dùng mệnh của động vật để kéo dài sinh mạng, nhưng thời gian rất ngắn. Ví dụ, con chó một tuổi có thể đáng giá một ngày. Thời xưa, có mấy người ở nơi đất khách trúng độc nặng, liền chạy về quê nhà, dùng biện pháp lấy động vật để kéo dài tính mạng. Gϊếŧ một con chó, có thể sống thêm bảy, tám ngày.
Dù sao người Trung Quốc đều có tư tưởng lá rụng về cội, chết ở ngoại địa không may mắn, hài cốt được chôn ở quê hương mới thực sự nhắm mắt xuôi tay.
Cát Ngọc nói: “Làm sao có thể kéo dài tính mạng, tôi cũng không rõ lắm, nhưng anh có biết trên xe bus số 14 chết bao nhiêu người rồi không?”
Tôi nói cái này tôi không rõ.
Cát Ngọc nói: “Từ thời điểm đưa vào hoạt động cho đến nay, trên xe bus số 14 đã chết ít nhất 30 người!”
Mẹ nó, trên xe bus chết ít nhất 30 người, việc này dĩ nhiên không chấn động một thời?
Thấy trên mặt tôi kinh ngạc không thôi, Cát Ngọc nói: “Chuyện anh không biết còn rất nhiều, thời đại này có tiền có quyền đều sẽ nắm giữ được những vị trí quan trọng, có những tin tức anh có thể nhìn thấy, nhưng có những tin tức anh đừng hòng có thể thấy được”.
Tôi gật đầu, không nói gì. Cát Ngọc cho rằng tôi không tin, liền nói: “Báo chí nói Hoàng Học Dân liên tục công tác mấy chục này, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi bốn tiếng, kết quả mệt đến chết, anh có tin không?”
Tôi nói: “Làm việc liên tục chỉ nghỉ ngơi bốn tiếng, đúng là mệt chết mất”.
Cát Ngọc nở nụ cười, vẻ mặt của cô ấy như là đang cười tôi quá ngây thơ. Cô ấy nói: “Mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi bốn tiếng, đương nhiên sẽ mệt chết, nhưng anh biết được Hoàng Học Dân đúng là chỉ nghỉ ngơi bốn tiếng sao? Giờ anh chính là tài xế xe bus số 14, anh tính xem mỗi ngày anh được nghỉ ngơi bao lâu? Báo chỉ nói chỉ nghỉ ngơi bốn tiếng là để ca tụng công lao, chân tướng của chuyện này hoàn toàn không đơn giản như anh nghĩ”.
Cái này quả thật có đạo lý, tôi một ngày nghỉ ngơi trên mười tiếng, thời gian ngủ cực kỳ sung túc.
“Vậy điều mà chúng ta phải làm bây giờ, chính là phá giải lời nguyền này sao? Tôi hỏi Cát Ngọc.
Cát Ngọc nói: “Đúng, mấy ngày nay tôi đang điều tra, theo tôi được biết, năm đó người lãnh đạo sau khi thỉnh quỷ, ông ta đã xây một tiểu dương lâu để cung dưỡng con quỷ này, hiện tại phỏng chừng đã sớm thành phế tích, chúng ta nhất định phải tìm được vị trí của tàn tích đó, đợi sau khi tôi tìm được, tôi sẽ liên lạc cho anh”.
“Vậy mấy ngày nay anh phải làm gì? Vẫn lái xe như thường lệ?”
“Lái xe như thường lệ đi, mấy ngày nữa anh sẽ không sao, có việc tôi sẽ tới tìm anh là được rồi”.
Tôi nói được.
Cùng Cát Ngọc ở trên đường tản bộ hồi lâu, lần đầu tiên thấy mình không phải FA, tôi cũng có một người bạn gái.
Buổi chiều tạm biệt Cát Ngọc, tôi nằm trong ký túc xá chơi điện thoại di động, lướt Weibo. Thành thật mà nói, tôi không có bạn bè, trên weibo cũng toàn là những người tôi không quen biết.
Không thấy có tin tức gì mới, cũng không có chuyện cười gì hay, đang muốn tắt điện thoại để mộng mị một hồi, bỗng nhiên trang đầu blog phát ra một tin, tôi cũng không để ý lắm, liền mở ra xem một chút.
Mới mở ra xem, tôi lúc đó liền sửng sốt.
Blogger này mới đăng một bài blog dài, blog bên trong đa số đều là hình ảnh, tôi mở ảnh ra nhìn, không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Hình ảnh thứ nhất là một người bị lửa thiêu chết, cả người đều cháy đen, nhìn hình ảnh tôi cũng cảm thấy ngửi được mùi thịt cháy.
Dưới bức ảnh này, có một dòng chữ: “Năm 98, phố Tây, lửa thiêu, người chết 34 tuổi”.
Xuống chút nữa, vẫn rất nhiều ảnh người bị chết thiêu, những người này đều không nhìn ra tướng mạo, nhưng ở dưới cùng, một tin tức tử vong làm cho tôi trấn động.
“Năm 12, Mị Lực Thành, xe buýt mất lái, người chết phụ nữ có thai, 27 tuổi”. Cùng đó là một bức ảnh bên cạnh, chính là người tài xế đầu tiên đâm chết người phụ nữ có thai!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.