Trần Vĩ nói: “Cậu đừng vội, đợi ở đó, tôi gọi người qua sửa”.
Tôi nói tôi có chút việc gấp phải đi. Trần Vĩ nói tôi cứ đứng tại chỗ đợi đi.
Cúp điện thoại, Cát Ngọc nói: “Đừng đợi, chúng ta đi thôi, người sửa xe mà đến thì bảo bọn họ gọi anh là được”.
Hành khách trên xe đã được sơ tán hết, có người nhà gần thì đi bộ về, có người nhà xa thì đành phải gọi taxi.
Cát Ngọc lôi kéo tôi tiến về phía trước, tay cô ấy thật lạnh. Sau khi chạy về phía trước được mấy trạm, tôi lúc nhìn thấy đường phố phía trước có những cửa hàng treo một chuỗi đèn l*иg lớn màu đỏ lúc ẩn lúc hiện.
Đường phố này tôi rất quen thuộc, đây là một con đường bán đồ ăn vặt.
Hai bên phố đều là những hàng ăn kiểu Trung Quốc. Hàng ăn trước cửa được treo đèn l*иg đỏ, mang ngụ ý hồng hồng hoả hoả.
Đã là hơn hai giờ đêm, trên đường phố trống không không một bóng người, ở dưới đất tuỳ ý có thể thấy được rác rưởi, ngửi vào khiến cho người mơ hồ buồn nôn.
Đang đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một câu: “Sư phụ, chờ ta với chứ”.
Tôi quay đầu nhìn lại, là cái tên tiểu tử cho tôi thuốc lá đang chạy nhanh tới. Cát Ngọc quay đầu nhìn lại, nhất thời nói với tôi:
“Mau đem điếu thuốc trên vành tai ném đi, nếu như anh vẫn mang điếu thuốc đó, hắn sẽ vẫn đuổi theo tiếp”.
Nghe vậy, tôi mau mau lấy điếu thuốc đó, vung tay liền ném xuống cống nước. Lúc Cát Ngọc và tôi đi vào con đường ăn vặt, hai chiếc đèn l*иg đỏ treo lơ lửng ở cửa hàng đầu tiên, bỗng nhiên phát sáng!
Tôi trừng hai mắt. Nhìn vào bên trong đèn l*иg, hai chiếc đèn l*иg đó dĩ nhiên bên trong lại được thắp sáng bằng ánh nến!
Sao có thể có chuyện đó, những chiếc đèn l*иg đỏ được treo ngoài cửa hàng ăn kỳ thực bên trong được lắp đèn, thời đại này tuyệt đối không ai lại dùng nến để thắp, làm sao có khả năng sẽ sáng lên ánh nến?
Tôi sợ hãi đến cả người run lên, Cát Ngọc cũng rất hoang mang, cô ấy nói: “A Bố, đừng sợ, chỉ cần cắn răng qua khỏi đêm nay là không sao”.
Hai chúng tôi không khỏi tăng nhanh tốc độ, mới vừa đi ngang qua cửa hàng thứ hai, phía sau bỗng nhiên truyền tới một câu:
“Ai da, lão đệ, sao không lái xe nữa?”
Quay đầu nhìn lại, là người đàn ông mặc đồ bảo hộ đang cầm tay người vợ, dĩ nhiên cũng ở phía sau đuổi tới.
Đệt! Tôi cả người đều nổi lên một tầng da gà.
“Người phụ nữ kia rõ ràng đã bị chém chết, tại sao giờ lại sống?”
Cát Ngọc che miệng tôi, nói: “Đừng động, cũng đừng hỏi gì, mặc kệ có xuất hiện chuyện gì, cứ đi theo tôi là được”.
Lúc chúng tôi đi qua cửa hàng thứ hai, bảng hiệu của cửa hàng hai bên được treo hai chiếc đèn l*иg đỏ, bỗng nhiên cũng sáng lên ánh nến.
Tôi cả người lại run lên.
Phía sau truyền đến một câu: “Cháu trai à, bà đến trả lại tiền cho cháu đây, xe bus bà không thể ngồi không a”.
Quay đầu nhìn lại, bà lão không đủ tiền ngồi trên xe bus kia, dĩ nhiên cũng đang đuổi theo. Tuy rằng dáng dấp đi bộ xem ra rất chậm, nhưng tôi phát hiện ra thân thể bà ta chuyển động rất nhanh.
Tôi lại run rẩy một hồi nữa.
Cát Ngọc lôi kéo tôi, điên cuồng chạy về phía trước, trái lại tim tôi càng ngày nhảy càng nhanh, hơn nữa hai chúng tôi mỗi khi đi ngang qua một cửa hàng, hai chiếc đèn l*иg màu đỏ của cửa hàng đó sẽ sáng lên.
Mà cái đèn l*иg màu đỏ bên trong chỉ cần sáng lên ánh nến, cuối con đường tối tăm sẽ xuất hiện một người, nhưng không phải người lạ, mà đều là những người đã từng đi chuyến xe bus của tôi!
Chờ đến khi chúng tôi chạy đến điểm cuối của con đường ăn vặt, phía sau đã có mười mấy người đang truy đuổi, khoảng cách của bọn họ cách chúng tôi chỉ xa mười mấy mét, lúc đó gần trong gang tấc, chỉ một chút nữa liền đuổi theo kịp.
Tôi nghĩ thầm, chỉ có con đường bán đồ ăn vặt này mới có l*иg đèn đỏ, nếu như tôi chạy khỏi con đường này, vậy sẽ không sao nữa chứ?
Ai biết được rằng khi tôi cùng Cát Ngọc chạy đến cuối con đường, tôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa liền quỳ xuống!
Ở cuối con đường bán đồ ăn vặt, dĩ nhiên lại có thêm một lối đi mà xưa nay tôi chưa từng thấy!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐã nửa năm!
Mỗi ngày tôi đều xuất phát qua con đường này, tôi xin thề rằng con đường này là lần đầu tiên nhìn thấy! Mà hai bên con đường này, càng treo đầy vô số đèn l*иg màu đỏ!
Chạy đến con đường này, tôi hướng về nhà hàng hai bên nhìn lại, phát hiện phong cách trang trí cùng với tên của những cửa hàng này, đều là phong cách của mười mấy năm trước.
Xong, tôi bị trúng Trăm năm nguyền rủa, chính là muốn đêm nay triệt để bộc phát ra.
Quay đầu liếc mắt nhìn, mười mấy người kia vẫn đang theo sát không ngừng nghỉ, tôi chạy thở hồng hộc, chỉ một chút nữa thôi sẽ bị nhóm người phía sau đuổi kịp.
Bỗng nhiên phía trước cuối ngã tư con đường từ trong bóng tối có một bóng người dần dần đi ra, cách quá xa tôi cũng thấy rõ không lắm, cũng không biết người này là địch hay bạn.
Tôi nhỏ giọng hỏi Cát Ngọc: “Nên làm gì bây giờ?”. Nếu người phía trước kia cũng là tới gϊếŧ chúng tôi, vậy đêm nay biến thành vằn thắn mất.
Cát Ngọc trong lòng cũng không chắc chắn, cô ấy cầm tay tôi, nói: “A Bố, nếu như đêm nay chúng ta chết ở nơi này, anh có hối hận vì đã gặp được tôi không?”
Tôi lắc đầu, còn chưa kịp nói chuyện, Cát Ngọc ôm đầu của tôi, dùng lực hôn tôi thật mạnh.
Nụ hôn này hôn thật nhanh, cũng buông ra thật nhanh, hầu như chính là môi chạm vào môi.
Sau đó, trái tim của tôi bỗng nhiên đau thắt lại, loại cảm giác này giống như là có ai đó dùng tay mạnh mẽ nắm lấy trái tim tôi, dùng sức lôi ra.
Tôi đau, Cát Ngọc cũng đau, cô ấy che ngực, đau đến nỗi hít vào khí lạnh, nói với tôi: “A Bố, hãy kiên trì, nếu như may mắn thì đêm nay có thể vượt qua”.
Bởi trái tim thực sự quá đau, Cát Ngọc với tôi đều không chạy nổi, mắt nhìn phía sau đám người kia liền đuổi theo.
Tiểu tử kia chạy đầu tiên, thật xa, cười hì hì liền từ trong túi móc ra một nén hương, nói: “Sư phụ, đến đây đi, đốt một cái”.
Mà cái tên thể lực cường tráng mặc đồ bảo hộ công nhân kia, đã đuổi theo kịp, đưa tay liền muốn khoát lên trên bả vai tôi, còn cười nói: “Lão đệ, trở về lái xe đi, bọn ta còn phải vội vã về nhà đây”.
Ngay ở lúc tay tên công nhân sắp chạm đến bả vai tôi, đám người bọn họ đầu tiên là sững sờ, sau đó trừng con ngươi, đứng lại chỗ, vừa kinh vừa sợ.
Tôi không biết xảy ra chuyện gì, tôi cùng với Cát Ngọc ra sức chạy mà không dừng lại, tôi không biết sau khi Cát Ngọc hôn tôi, tại sao hai trái tim lại cùng sản sinh đau đớn kịch liệt, khiến tôi không thể thở nổi.
Nhìn theo ánh mắt của đám người kia, chỉ thấy cuối con đường trong bóng tối người kia lại từ từ xuất hiện, dĩ nhiên lại mang một chiếc mặt nạ kinh kịch trên mặt!
Cha tôi rất thích xem kịch, tôi từ nhỏ đã bị cha lôi kéo xem kịch Lê Viên Xuân trên tivi. Đặc biệt là ông bà nội tôi, lái con xe ba bánh chở tôi đi hội làng, xem người ta diễn kịch trên sân khấu, có mới là kinh kịch thực sự.
Vì lẽ đó, mưa dầm thấm đất, tôi cũng biết một số thứ liên quan đến ca kịch.
Mà người từ trong bóng tối đi ra này, cao hơn tôi nửa cái đầu, nhìn hình thể tôi thấy có thể là một người trung niên, trên mặt hắn mang mặt nạ, tôi dĩ nhiên không biết được người đó là ai.
Về kinh kịch, nếu nói về các nhân vật lịch sử, tôi có thể đều nhận ra được mặt nạ của từng nhân vật. Nhưng mặt nạ của người này tôi không thể nhớ ra được, bởi vì vẻ mặt của mặt nạ này chính là một khuôn mặt quỷ dị tươi cười, ở bên trên hai gò má còn bôi lên một cái trăng tròn, ở giữa trán vẽ ba sợi khói xanh, quá quỷ dị!
Mà kết hợp với chiếc mặt nạ này, trên người hắn mặc quần áo thì lại quá bình thường, chỉ là một bộ quần áo thể thao phổ thông, tóc cũng không quá dài.
Người kia vừa mới đi tới, đám người phía sau tôi nhất thời bị doạ cho khϊếp sợ.
Tôi nhỏ giọng hỏi Cát Ngọc: “Đây là hai nhóm người khác nhau à?”
Cát Ngọc bưng trái tim, đau đến nỗi cười đều muốn vặn vẹo, nàng cắn răng, nằm nhoài trong l*иg ngực tôi, nhỏ giọng nói: “Trước tiên đừng hé răng”.
Tôi ôm Cát Ngọc, tận lực hướng về ven đường trạm, đem vị trí giữa đường nhường lại.
Người đàn ông mang mặt nạ kia, đi tới trước mặt đám người, không có dấu hiệu nào giơ tay hướng về người công nhân mặc đồ bảo hộ quăng một cái tát!
Mẹ nó, tôi sợ hết hồn.
Người công nhân mặc đồ bảo hộ bị một cái tát này trực tiếp quỳ xuống mặt đất, liên tục cầu xin tha thứ: “Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sai rồi”.
Người đàn ông trung niên đeo mặt nạ kia, lại hướng về tên tiểu tử cho tôi thuốc lá, cũng không có dấu hiệu nào quăng một cái tát.
Rầm một tiếng, tên tiểu tử kia cũng hai chân mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất, liên tục xin tha.
Đám người còn lại bị doạ sợ, quay đầu liền muốn chạy. Người đàn ông đeo mặt nạ kia cũng không hoảng hốt, liền đứng tại chỗ, nói: “Kẻ nào chạy thêm một bước, liền chết!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.