Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị Chuyến Xe Bus Số 14 Chương 2: Thẻ căn cước của cô gái kì bí

Chương 2: Thẻ căn cước của cô gái kì bí

5:09 chiều – 27/10/2024
Tôi nhớ rất rõ, tất cả chuyện kỳ lạ chính là từ ngày bắt đầu làm việc, sớm nhất là tôi đã làm mất túi tiền, sau đó lại tìm được túi tiền trên ghế dựa xếp cuối cùng của xe bus, có lẽ là lúc đồng nghiệp vệ sinh xe bus thì tìm thấy.

Khi đó, lúc dì dọn vệ sinh đưa túi tiền cho tôi, để tôi xem xem tiền còn nhiều không, tôi vừa mở túi tiền ra, mặt thoáng chốc biến sắc.

Tiền không nhiều, nhưng lại có thêm một tấm chứng minh thư!

Mở ra là chứng minh thư của phụ nữ, tên là Cát Ngọc, mặt mũi rất đẹp, tôi không biết người này, nhưng nhìn vào bức ảnh, tôi có cảm giác dường như đã từng quen biết, mơ hồ cảm thấy hình như đã gặp ở nơi nào rồi, nhất định gặp qua cô ta rồi, chỉ là tạm thời chưa nghĩ ra.

Tôi căng thẳng cất chứng minh thư lại, dì dọn vệ sinh trêu đùa: Tiểu Minh à, đó có phải người yêu không?

Tôi căng thẳng bởi vì lai lịch của tấm chứng minh thư này không rõ ràng, mà dì dọn vệ sinh lại cho rằng tôi đưa một cô gái nào đó đến khách sạn, sau khi đăng ký bằng chứng minh thư đã quên trả lại cho người ta.

Lại trôi qua vài ngày, trong một buổi tối có mưa to, tôi khởi hành quay về, khi đến ký túc xá cũng đã ướt đẫm giày rồi, cũng không sao, còn một đôi giày thể thao khác đã giặt sạch sẽ trước đó.

Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi mơ mơ màng màng muốn đi dép lê vào để cầm đôi giày thể thao đã giặt sạch qua đây, cúi đầu xuống thì nhìn thấy đôi giày kia đã xếp ở bên giường của tôi, hơn nữa dây giày cũng rất chỉnh tề rồi.

Tôi sửng sốt, vò đầu rồi nhớ lại cẩn thận, ngày hôm qua, sau khi trở về lúc ban đêm, tôi phi thẳng lên giường ngủ, vậy ai giúp tôi đặt đôi giày này ở đây?

Tôi chạy đi hỏi Trần Vĩ, hỏi xem có phải anh ta thấy tôi quá mệt mỏi nên giúp tôi xỏ dây giày không, nhưng anh ta lại cười nói: Ai thèm chạm vào đôi giày thối của cậu hả.

Trong cả công ty giao thông vận tải Đông Phong, người ở căn phòng của ga cuối cùng này có thể mở cửa ký túc xá của tôi chỉ có Trần Vĩ , anh ta là chủ quản, chắc chắn có chìa khoá ký túc xá, nhưng anh ta chưa từng qua đây, vậy có thể là ai chứ? Tôi nghĩ thầm: Lẽ nào là trò đùa dai của ai đó?

Lại trôi qua một khoảng thời gian nữa, chuyện kỳ lạ ngày càng nhiều, tôi không nhịn được bèn đi tìm đồng nghiệp để hỏi thăm địa chỉ gia đình của người tài xế già kia, mua lấy chút hoa quả chuẩn bị đến thăm hỏi.

Mọi người nói nhà có một người già như có một báu vật, người tuổi cao trải qua nhiều chuyện, hiểu cũng nhiều thứ, mặc dù tôi không tin kiểu chuyện này nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện, thực sự khiến tôi như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Người tài xế già ở ngoại ô thành phố, là một thôn xóm nhỏ, khi đến nhà ông, cổng không đóng, đi vào thì thấy một ngôi nhà có sân nhỏ, chỗ ở vô cùng lịch sự, tôi đứng ở sân nhỏ mà hỏi vào: Hoàng sư phụ có ở nhà không?

Người tài xế già tên là Hoàng Học Dân, đứng ở sân gọi hai tiếng như vậy, cửa của căn phòng hướng về phía Bắc bỗng nhiên mở ra, một người con trai hai bảy hai tám tuổi đi ra, anh ta đi dép tông, mặc chiếc quần ngắn to nhiều màu sắc, còn giữ lại kiểu tóc húi cua, lúc này chau mày hỏi tôi: Anh tìm ba tôi làm gì?

Tôi cười nói: Tôi đến thăm hỏi ông ấy. Lúc nói chuyện, tôi lại tiện tay lắc lắc hoa quả trong tay.

Bởi vì giọng điệu của người tóc húi cua không thân thiện cho lắm, trên mặt lộ ra vẻ ai cũng thiếu tiền anh ta vậy, cho nên tôi vội vàng trình bày mục đích tôi đến đây.

Ngừng lại một lát, anh ta gật đầu nói: Vào nhà ngồi đi.

Vào trong nhà anh ta, trong nháy mắt, tôi sững sờ tại chỗ, trên bàn gỗ hướng về phía Bắc của nhà họ để một di ảnh đen trắng, di ảnh đen trắng kia rõ ràng chính là người tài xế già!

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi sửng sốt, ấp úng hỏi: Đây là… Hoàng sư phụ… Ông ấy…

Người tóc húi cua thở dài nói: Một tháng trước, ba tôi đã đi rồi.

Cái gì?

Cả người tôi run cầm cập, giỏ hoa quả xách trên tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất, một tháng trước đã đi rồi? Hoàng sư phụ mà hai ngày trước tôi gặp là ai?

Thấy tôi giật mình mạnh như vậy, anh ta cho rằng tôi vẫn chưa biết tin này, bèn rót cho tôi chén nước rồi nói: Anh chờ tôi một chút.

Anh ta kéo tủ khoá ra, tìm kiếm một lúc thì đưa cho tôi một tờ báo nhìn qua rõ ràng đã cũ nát rồi, đầu đề phía trên tờ báo ghi: Lúc còn sống, người lái xe bus 14, làm ca đêm 37 ngày liên tục, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi ba giờ, bất ngờ chết trên xe bus.

Tôi cầm tờ báo trên tay, cánh tay run rẩy không ngừng, bởi vì trên báo còn đăng tấm ảnh trắng đen, đúng là Hoàng sư phụ ngã người trên chiếc ghế lái xe, đầu nghiêng đi, hai tay đỡ tay lái, đã tắt thở rồi.

Trầm mặc rất lâu, trong lòng tôi rối bời, người tóc húi cua cũng không kìm được nước mắt, tôi khuyên một câu: Đại ca, chúng ta đều nén đau buồn đi.

Người tóc húi cua hừ lạnh một cái rồi nói: Mặc dù ba tôi hơn 50 tuổi nhưng thân thể khoẻ mạnh, khi nhận lời lái xe bus 14 đã từng nói, một ngày chỉ lái một chuyến xe, có đánh chết tôi cũng không tin ba tôi sẽ chết bất thình lình như vậy, chuyện này tôi đã tìm luật sư rồi, lần này tôi nhất định phải kiện công ty giao thông vận tải Đông Phong lên toà!

Đây là chuyện nhà người ta, tôi cũng không tiện chen miệng vào, gật đầu vài cái rồi hàn huyên hai câu với anh ta, dù sao tâm tình cũng không tốt lắm, tôi bèn tìm một lý do, nói còn có việc rồi rời đi.

Vài ngày sau đó, tâm trạng tôi vẫn không yên, trong lòng nghĩ người này đang yên ổn như vậy, sao lúc lái xe bus lại chết bất ngờ chứ?

Hoàng sư phụ mà hai ngày trước tôi gặp, rốt cuộc có phải là do ảo giác hay không?

Tôi nói chuyện này với Trần Vĩ, đoán rằng anh ta cũng không tin, nhưng ngày hôm sau tôi khởi hành quay trở về, khi khởi động xe thì thấy trên hàng ghế dựa cuối cùng có xếp một đôi giày cao gót!

Chuyện này làm tôi bực rồi, nghĩ thầm đây là của người phụ nữ nào vậy, không có ý thức như vậy, cởi giày trên xe bus thì không nói, lại còn bỏ đôi giày này ở chỗ ngồi.

Tôi nhịn cái suy nghĩ chán ghét lại trong lòng, cầm lấy đôi giày chuẩn bị ném khỏi xe bus, nhưng tôi vừa nhìn thoáng qua thì tay lập tức run lên, đôi giày này thiếu chút nữa rơi khỏi tay tôi.

Không đúng, loại giày cao gót này được làm thủ công, vài chục năm trước rất đắt hàng, nhưng bây giờ đã không còn cô gái nào đi loại giày cao gót này nữa rồi!

Người dịch: Phươnganh mori

Group: Weibo Việt Nam “( ͡° ͜ʖ ͡°)”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận