Tôi thấy chú trung niên nói rất đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể tin tưởng bà Phùng được.
Trở về thành phố, bỗng cha tôi gọi điện tới:
– “Minh Tử, mấy ngày này có bận gì không con?”
– “Không ạ, có chuyện gì không bố?”
– “Mai là 49 ngày bà nội con, nếu không bận gì thì về nhà sớm nhé”.
Ngày thứ 49, là ngày cuối cùng là linh hồn người chết còn có thể lưu lại thế giới này, tôi nghĩ, mình cũng đến lúc từ biệt bà nội mãi mãi rồi.
Hôm sau, tôi bắt xe về nhà, cùng gia đình ra mộ đốt giấy tiền cho bà, sinh mệnh yếu đuối như vậy, nói đi là đi.
Cùng gia đình ăn cơm tối xong, tôi lại bắt xe về kí túc xá, bởi vì nhà ở quê không đủ chỗ cho mọi người ngủ.
Quê tôi ở thôn Thành Trung, cách trạm xe bus số 14 không xa lắm, xe 14 tuyến ban ngày rất nhộn nhịp, tài xế cũng quen biết tôi, vừa thấy tôi lên xe đã hỏi :”Tiểu Lưu, mấy hôm nay đi vi vu đâu thế?”
Tôi cười :”Làm gì đi vi vu được đâu, nhà em có chút chuyện. À đúng rồi anh Trương, mấy ngày em không ở đây ai chạy chuyến đêm thế?”
Tài xế Trương nói :”À, hai ngày nay lão Trần chạy, cho gã đó mệt chết luôn, haha”.
Tôi cũng cười, ngồi xuống ghế.
Nhìn khung cảnh vụt chạy qua, tôi lại nhớ đến Cát Ngọc. Mong sao có một ngày tôi có thể nắm tay cô ấy đi dạo ven đường, chẳng để ý mưa bay, hay tuyết rơi phảng phất.
Tôi xuống xe, đến quảng trường xem các bác gái khiêu vũ. Quay đi quay lại đã mười hai giờ, tôi đi ra trạm bus 14 chờ Trần Vĩ, nhưng lại nghĩ tôi xin nghỉ nhà có việc, giờ xuất hiện ở đây có khi Trần Vĩ sẽ nghi ngờ, nên định bắt taxi về nhà.
Vừa mới nghĩ vậy, chưa kịp quay người thì đã thấy xe bus tiến lại, âm thanh vô cùng quen thuộc, cái xe bus số 14 kia, mỗi lần khởi động lại ầm ầm như rơi hết đống động cơ ra ngoài.
Tôi vội vàng trốn sau gốc cây, sợ Trần Vĩ nhìn thấy. Nhưng khi cửa xe bus mở ra, tôi choáng suýt không thở được.
Người đang lái xe là ai???
Tôi thấy người này mở cửa xe, nói với hành khách :”Hành khách lên xe mời đưa tiền”.
Tôi hoảng hốt tột độ, cả người như bị điện giật, tôi đưa tay lên vỗ liên tục vào mặt mình, chỉ hi vọng mình đang mơ.
Bởi vì cái người tài xế đang nói kia, chính là tôi!
Chuyến xe bus số 14 vừa đi được một lúc, tôi từ thân cây phía sau lao ra, nhìn về phía xe bus đã đi xa, hét lớn: Không thể nào!!!!! Tuyệt đối không thể!!!!
Hai tay tôi ôm đầu, chỉ cảm thấy toàn lưng rét run, tôi bắt đầu nghi thần nghi quỷ quay đầu nhìn lại, trong bóng tối có vô số con mắt quỷ dị đang nhìn chằm chằm tôi!
Trần Vĩ đã từng nói, chuyến xe bus số 14 cho dù có cũ nát, vẫn phải tiếp tục lái, nếu như không tiếp tục lái nữa, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mà tôi đã xin nghỉ mấy ngày, hôm nay trở về nhưng lại bất ngờ phát hiện, tài xế chuyến xe số 14 lại vẫn là tôi!!
Cái thứ kia, đến tột cùng là ai???
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi liền nghĩ tới những lời lão Tôn phát điên trước khi chết đã nói. Lão nói trong thôn sẽ có hai người đến, một người còn sống, một người đã chết.
Mà tôi đã cho rằng tôi chính là người sống, còn chú trung niên là người chết!
Tôi cúi đầu nhìn hai tay mình run rẩy, lẩm bẩm nói: Chằng lẽ tôi đã chết rồi? Tôi vừa rồi đã thấy linh hồn của chính mình?
Hoặc có thể nói, lúc này tôi mới là linh hồn, mà vừa mới lái chiếc xe bus số 14 kia, chỉ là thi thể của tôi?
Vào giờ phút này vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng. Trần Vĩ, tuyết đối không phải là một người đơn giản! Thậm chí anh ta có thể không phải là người sống! Bí mật trên người anh ta quá nhiều!
Tôi sợ hãi đến cực hạn, cảm giác như đầu muốn nổ tung, tôi thật sự không chịu nổi nữa, giờ đây tôi ngồi chồm hỗm trên mặt đất ôm đầu khóc nức nở mà nói: Cát Ngọc, anh chỉ muốn bên cạnh em, anh không muốn gặp phải nhiều chuyện như vậy.
Trên đường về nhà, người tôi không ngừng run rẩy, tôi căn bản không thể khống chế được thân thể mình nữa, thần kinh tôi đặc biệt mẫn cảm, ven đường chỉ hơi có gió thổi, tôi lập tức giật mình liền quay đầu nhìn lại, có một con mèo hoang đi qua tôi, con mèo kêu một tiếng, tôi sợ hãi dến nỗi suýt ngồi xổm luôn xuống đất.
Tôi không phải là một kẻ nhát gan, nhưng đầu óc¬ tôi giờ đây như những cung đường của mặt trăng tròn, nếu như áp lực càng lớn, rất có khả năng sẽ tan vỡ ngay lập tức.
Khi tôi mới trở về thôn Thành Trung, tôi chợt nhớ tới ông già mặt đầy máu từng ngồi trên xe bus của tôi, tôi đã từng giúp ông ta băng bó vết thương, ông ta nói tôi sớm muộn sẽ có ngày cần sự giúp đỡ, hãy tìm ông ta ở thôn Thành Trung.
Nghĩ như vậy. tinh thần tôi lập tức tỉnh táo lại, cắn răng tự nói với chính mình: Con mẹ nó dù ai cũng đừng hòng dọa lão tử! Vì Cát Ngọc, liều mạng!
Một người, thân thể dù có mệt mỏi, nhưng tâm không được phép mệt mỏi, nếu tâm chết, người cũng chết theo. Tôi nhất định phải tìm lại được dũng khí.
Ngày thứ hai ở thôn Thành Trung, tìm kiếm ông già mặt máu, nhưng dù tôi có tìm như thế nào cũng không thấy, mà chú trung niên lại gọi điện tới, chú nói tôi tối nay tôi phải quay về, nghĩ biện pháp để lẻn vào nhà bà Phùng.
Tìm đến chiều cũng không thấy ông lão, tôi nghĩ thầm, đợi chuyện bên thôn Tang Hòe xử lý xong, tôi sẽ trở lại đây tìm ông ta.
Tôi sắp xếp đồ đạc và đi thẳng đến thôn Tang Hòe, ở trên đường tôi tự nói với mình, đã là một người chết, thì sợ cái gì!
Lúc đến thôn Tang Hòe đã là buổi tối, chú trung niên nói với tôi: Bà Phùng mỗi đêm đều lái con xe ba bánh rời đi từ con đường đất nhỏ ở phía đông nam của thôn, sau đó lên thị trấn mua đồ.
Chú đã thuê một căn phòng trên con đường bà ta phải đi qua, đêm nay chúng ta sẽ theo dõi!
“Chờ bà Phùng rời thôn, đại khái sẽ có một thời gian trước khi bà ta trở lại. Trong thời gian này, cậu hãy lẻn vào nhà bà Phùng cẩn thận tìm kiếm xem ở đó có gì khác thường không”.
Tôi nói, tại sao không phải là chú đi? Với lại, tôi không có chìa khóa để vào.
Chú trung niên nói: không cần chìa khóa, có một ngưỡng cửa, hãy tháo cửa ra và trèo từ dưới lên, lúc đi ra hãy cài lại cửa.
Những ngôi nhà ngói nông thôn đều có ngưỡng cửa như vậy, hơn nữa lịch sử rất lâu đời. Nó bắt nguồn từ thời cổ đại, khi chiến tranh diễn ra hỗn loạn, xác chết xuất hiện khắp nơi, vì vậy sẽ phát sinh nhiều biến việc, buổi tối lúc ngủ, bất thình lình sẽ có cương thi nhảy vào nhà vồ lấy người.
Sau đó mọi người đã học được cách thông minh. Khi biết rằng cương thi sẽ nhảy lên, họ đã xây thêm một ngưỡng cửa cao hơn một thước trước nhà, cương thi dù nhảy thế nào đều không thể vào được trong nhà, vì thế đành phải bỏ đi.
Tôi nghĩ ngợi, cuối cùng cũng vẫn gật đầu, bởi vì tôi thật sự rất hi vọng có thể nhìn thấy Cát Ngọc, tôi thực sự rất nhớ cô ấy.
Sau khi màn đêm buông xuống, tôi cùng chú trung niên trốn ở cửa sổ tầng hai, xa xa nhìn thấy bà Phùng từ trong thôn lái xe ba bánh ra, hai chúng tôi đồng thời trừng mắt nhìn xuống phía dưới.
Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường, chúng tôi đều thấy rõ hai tay của bà Phùng đều nhăn nheo như là chân gà!
Tôi thì thầm: Cháu phát hiện ra! Khi bà Phùng từ thôn rời đi, cả hai bàn tay đều bình thường, nhưng sau khi lái xe ba bánh và kéo cái rương gỗ kia trở về thì tay trái sẽ trở nên mịn màng như tay của phụ nữ 30 tuổi!
Chú trung niên nói: Đúng, chính là như vậy, giờ cậu hãy lẻn vài trong nhà bà Phùng, còn tôi sẽ theo dõi bà ta, nhìn xem bà ta lái xe ba bánh đi đâu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.