Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị Chuyến Xe Bus Số 14 Chương 100: NHÀ NGHỈ KHÔNG CÓ TẦNG BỐN

Chương 100: NHÀ NGHỈ KHÔNG CÓ TẦNG BỐN

5:11 chiều – 27/10/2024
“Vợ, em nói thật đi, có phải hắn lừa em lên giường hay không!” Cái người gọi Đại Tráng, giơ dao phay lên.

Tôi trừng hai mắt, nhìn người phụ nữ kia. Trong phòng treo đầy những bức ảnh của một người phụ nữ, chính là cô ta!

“Đại Tráng, hai bọn ta thật sự không có quan hệ.” Người phụ nữ kia chạy tới, vội vã kéo Đại Tráng lên, lúc tôi từ dưới đất đứng, cảm thấy chuyện lần này khẳng định không đơn giản như tưởng tượng!

Hai người bọn họ bắt đầu tranh cãi, tôi dùng sức xoa mắt, mới vừa nãy vào nhà, hắn quỳ gối bên giường cầu xin. Mà lúc ấy tôi khẳng định là không thấy vợ hắn, bởi vì trên giường không ai!

Tôi chắc chắc lúc đó trên giường không ai, tôi mới 26 tuổi, mắt không thể lão hoá được. Hai mắt thị lực đều 5.2, cũng không thể bởi vì cận thị mà không thấy rõ tình cảnh trên giường.

Thế nhưng người phụ nữ này rốt cuộc xuất hiện từ đâu?

Tôi rùng mình, thừa dịp hai người bọn họ đang tranh luận, liền xoay người đi xuống tầng. May là người bệnh tâm thần cũng không cản lại.

Trở về phòng, lúc này tôi mới thở dài một hơi, đứng trước tấm gương, tự giễu cười nói: “Aiiiii. Làm người tốt thật khổ a.”

Khi còn bé, cha tôi vẫn dạy rằng tôi phải làm việc thiện, vì ông trời đang ở trên đỉnh đầu nhìn xuống. Nhưng thiện ác đến cuối cùng cũng sẽ có quả báo, chỉ là đến sớm hay đến muộn mà thôi.

Hiện tại tôi nghĩ, ai, xem ra làm việc tốt cũng chẳng nhận được kết quả tốt. Lần sau gặp lại bệnh tâm thần người, nói cái gì ta cũng không dính líu tới nữa.

Ở trên giường lăn lộn qua lại ngủ không được, vừa vặn cửa phòng có người gõ, mở ra xem, Nhị gia lại tới nữa rồi.

Nhị gia nhìn tôi một chút, lập tức ngờ vực ừ một tiếng, hỏi tôi: “Vừa nãy có người tới tìm ngươi?”

Tôi nói không có a.

“Vậy không phải vừa nãy người từng ra khỏi cửa sao? Đi gặp người nào vậy?”

“Hừm, tầng bốn có một người bị bệnh tâm thần, quá quấy nhiễu dân, tôi đi tới nhìn một chút.”

Hắn còn chưa kịp nói chuyện, tôi lại hỏi: “Nhị gia, ngươi tìm đến ta làm gì?”

Nhị gia nói: “Ta tới xem một chút hương đốt thành thế nào.”

Lúc nói chuyện, Nhị gia đi tới trước bàn, nhìn chằm chằm những hương tro, híp mắt âm thầm gật đầu, nói: “Xem ra bên trong nhà nghỉ này, thật sự không được sạch sẽ.”

Sau đó Nhị gia lấy ra hai tấm bùa chú, nói với tôi: “Lại đây, đem tấm quỷ phù này dán trên cửa sổ góc đông nam.”

Tôi không biết tại sao Nhị gia không tự mình động thủ. Nhưng hắn làm như thế khẳng định có nguyên nhân, lúc cầm bùa dán lên trên cửa sổ, tôi cố ý liếc mắt nhìn bùa chú một chút.

Bùa chú được chế tác bằng giấy vàng, chữ bên trên viết bằng chu sa, viết dâng thư sắc lệnh, đưa thư ác quỷ tránh lui, lập tức tuân lệnh.

“Ném cái bật lửa kia đi.” Sau khi thϊếp xong bùa chú, Nhị gia chỉ vào chiếc bật lửa trên bệ cửa sổ, cau mày nói.

Tôi kéo cửa sổ ra thành một khe hở nhỏ, trực tiếp ném cái bật lửa xuống đường, chỉ nghe phịch một tiếng, hẳn là phát nổ.

Nhị gia lại dặn dò tôi đem tấm bùa chú còn lại dán trên tường cạnh WC, rồi nói tiếp: “Nếu không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài, còn nếu có chuyện thì có thể đi gọi ta, hoặc là gọi cái tên tiểu tử tây trang kia.”

Tôi gật đầu, Nhị gia đi rồi, từ bắp chân tôi rút ra một con dao nhỏ sáng lấp loá, lúc này nhìn vào, chỉ cảm thấy trên lưỡi dao hình như đang mơ hồ phun ra nuốt vào hàn quang, cũng không biết có phải là tia sáng phản xạ hay không, không biết là xảy ra chuyện gì.

Dằn vặt lâu như vậy cũng có chút buồn ngủ, Nhị gia đi rồi, tôi lại lên giường nằm ngủ. Nhưng lúc ngủ, tôi luôn cảm thấy có người thổi khí bên tai tôi rồi lại thổi tới cổ tôi, cái cảm giác này như thể là có một người đang nằm ở sau lưng nhoài người tới đầu của tôi.

Tôi xoa đôi mắt ngái ngủ, tỉnh lại, trên giường lớn trừ tôi ra thì không có thứ gì khác. Tôi lật người, đang muốn nghiêng đầu chuẩn bị tiếp tục ngủ, khóe mắt dư quang thoáng nhìn một màn khiến tôi cả kinh, tóc gáy cũng dựng hết lên, trực tiếp sợ hãi ngồi bật dậy!

Tên giường lớn này có hai cái gối lớn màu trắng, từ lúc 12 giờ mới bắt đầu vào đây ở tôi vẫn sử dụng cái gối bên trái, nhưng lúc này nhìn về cái gối bên phải, ở giữa gối dĩ nhiên lại có một dấu vết lõm xuống, như thể là có người nằm qua.

Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh phòng, không bỏ qua dấu vết nào, đem tất cả mọi thứ đều nhìn một lần, lúc ánh mắt tôi quét về phía bệ cửa sổ, thần kinh của tôi trong nháy mắt lại bị kéo căng, căng thẳng cực độ!

Cái bật lửa bị tôi vứt ra ngoài cửa sổ, giờ khắc này lại yên ổn đặt ở trên bệ cửa sổ!

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi nhanh chóng lao ra phòng khách, nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng. Cũng không biết Nhị gia với chú trung niên đã ngủ hay chưa.

Gõ cửa phòng Nhị gia, quả nhiên Nhị gia còn chưa ngủ. Câu nói đầu tiên của tôi chính là: “Nhị gia, ta gặp phải quỷ!”

Nhị gia hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tôi kể với Nhị gia rằng trong phòng tôi xuất hiện chuyện quỷ dị. Nhị gia nghe xong, híp mắt nói: “Có phải ngươi nằm mơ không?”

Tôi nói không phải.

“Ta tạm thời chưa dám kết luận rằng con quỷ này muốn làm gì, nhưng nếu như ngươi mơ thấy mộng xuân, thì đại khái cũng biết con quỷ kia là cái gì.”

Cùng Nhị gia hàn huyên vài câu, tôi nói: “Nếu nơi này không sạch sẽ, vậy để ta gọi chú trung niên đến đây, ba người chúng ta cũng đừng ngủ nữa, tĩnh tọa đến hừng đông, ban ngày thì lên xe khách ngủ bù.

Nhị gia nói như vậy cũng được.

Tôi gõ cửa phòng chú trung niên, phát hiện không có động tĩnh, lại dùng sức gõ, vẫn không có động tĩnh. Tôi nghĩ thầm: Hắn đang ngủ sao?

Thăm dò xoay nắm cửa, cửa phòng căn bản không khoá. Ngó đầu nhìn vào, chăn trên giường chỉnh tề, gối cũng không động tới, nhưng trong phòng không có một bóng người.

Tôi lo lắng không biết có phải chú trung niên xảy ra chuyện gì hay không, liền nhanh chóng chạy tới phòng của Nhị gia, chuẩn bị bảo Nhị gia cùng đi tìm.

Nhưng mới vừa quay người lại, lọt vào ánh mắt một màn khiến tôi khϊếp sợ tại chỗ!

Từ tầng hai tới cầu thang lên đến tầng ba cũng không còn cầu thang nào nữa, nói cách khác, nhà nghỉ này không có tầng bốn?

Tôi sợ hết hồn, sờ soạng con dao nhỏ giấu ở bắp chân, lúc này lao xuống tầng một, thấy bà chủ đang nằm nhoài trong quầy thu tiền, đã ngủ say, hơn nữa người phụ nữ mập này còn đang ngáy.

Tôi vội vàng lay bà chủ dậy, lớn tiếng hỏi: “Bà chủ, nhà nghỉ này của các ngươi rốt cuộc là có mấy tầng?”

“Ồn ào cái gì, ba tầng, làm sao?” Bà chủ đang trong mộng đẹp lại bị tôi đập tỉnh, không kiên nhẫn nói.

Tôi sững sờ tại chỗ, hai mắt vô thần, một lúc lâu cũng phản ứng gì. Bà chủ thấy tôi tự nhiên ngu ngốc đột xuất, hất tay nói một câu: “Bệnh thần kinh.”

Rồi bà ta lại tiếp tục nằm nhoài ra quầy thu tiền ngủ tiếp. Không lâu sau đó, tiếng ngáy lại vang lên.

Trở lại phòng của Nhị gia, câu nói đầu tiên chính là: “Nhị gia, lần này thật sự kỳ lạ! Nhà nghỉ này không có tầng bốn!”

Nhị gia vừa nghe, nhanh chóng ra ngoài tìm cầu thang, sau khi hắn xác định được nhà nghỉ này không có tầng bốn, vội vã đem tôi kéo vào trong phòng, hỏi: “Làm thế nào mà ngươi lên được tầng bốn?”

Tôi nói: ”Ta không biết, lúc đầu chúng ta lên tầng, ta cũng không chú ý có cầu thang lên tầng bốn hay không. Buổi tối lúc ngủ ta nghe được có một người đàn ông liên tục gào khóc, liền đi ra ngoài. Kết quả là trực tiếp lên được tầng bốn.”

“Nếu như vậy, thì chúng ta cần phải quản chuyện này!” Dứt lời, Nhị gia từ trong l*иg ngực lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ, đặt gương đồng lên trên bàn, lại từ trong túi lấy ra một tờ giấy vàng, còn có cả chu sa.

Xem ra là Nhị gia muốn trực tiếp đi bắt quỷ, tôi đứng ở bên cạnh, tâm tình hơi kích động.

Chỉ thấy Nhị gia cầm lấy bút lông chấm vào chu sa, nhanh chóng ở trên bùa chú viết sắc lệnh: vô cực âm u hiện ra thần thông.

Sau đó lại lấy ra một cái hộp trông giống hộp mỹ phẩm của phụ nữ, cảnh này làm cho tôi kinh ngạc đến ngây người. Không nghĩ tới Nhị gia đã hơn bảy mươi tuổi rồi mà cũng dùng thứ này?

Tôi hỏi: “Nhị gia a, ngươi dùng hộp mỹ phẩm của phụ nữ để làm gì vậy?”

Nhị gia không để ý đến tôi, mà là đem tấm bùa chú vừa nãy viết dán lên hộp mỹ phẩm, rồi lẩm bẩm vài câu tôi nghe không hiểu, sau đó đưa tay mở hộp ra.

Lúc hộp mỹ phẩm mở ra, tôi mơ hồ thấy có hai luồng khói xanh chậm rãi bay lên.

Nhị gia nói với khoảng trống bên cạnh hắn: “Đi! Hai người các ngươi mau chóng tra cho ta xem xung quanh đây rốt cuộc có bao nhiêu oan hồn ác quỷ!”

Tôi biết một chiêu này khẳng định là Nhị gia đang điều động tiểu quỷ hắn nuôi dưỡng, liền vội vàng hỏi; “Nhị gia, ta có thể cũng nuôi dưỡng vài con tiểu quỷ được không?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận