Chet rồi thì cha và mẹ còn có mấy vị đường huynh biểu huynh tận hiếu, con gái vốn vào cung cũng giống như đã chet.
Chet rồi thì Lạc vương sẽ không còn niệm tưởng, cũng có thể an tâm cưới vợ sinh con, sống hết cả đời này.
Chet rồi coi như ta đền m//ạng cho Tề Chiêu Dung, nàng rơi vào kết cục như hôm nay, đầu sỏ gây họa chính là ta.
Tề Chiêu Dung sốt suốt mười ngày sau, rốt cục cũng tỉnh lại, thái y lại lắc đầu, nói đây là hồi quang phản chiếu.
Cuối cùng nàng ấy cũng rời bỏ ta như đại biểu tỷ, ta không muốn nàng ấy chet một cách vô minh, cuối cùng vẫn mở miệng nói với nàng ấy: “Ngươi từng hỏi ta tại sao mỗi tối đều phải ở trong sân ngắm sao, ta nói cho ngươi biết bởi vì ta đang nghĩ đến một người, những ngôi sao này cực kỳ giống ánh mắt chàng ấy khi nhìn ta cười.”
Ta khóc lên: “Người kia chính là Lạc vương, thật sự xin lỗi, là ta đã hủy cả đời của ngươi.”
Tề Chiêu Dung ngây người một chút, sau đó cố gắng lắc đầu cười với ta: “Ta không oán ngươi, ngươi cũng là số khổ.”
Còn nói: “Nếu bách hoa đồ của ngươi thêu xong, thì đ//ốt cho ta đi.”
Nói xong nàng nhắm mắt lại.
Ta biết Tề Chiêu Dung bị bệnh đậu mùa như vậy mà chet, cuối cùng không khỏi bị th//iêu thành tro, nhưng vẫn dùng nước sạch nhẹ nhàng chà lau thân thể cho nàng một lần, mặc cung trang tử tế, búi tóc lên.
Ta còn nhớ rõ lúc mới vào cung nhìn thấy nàng ở ngự hoa viên trăm hoa nở nụ cười, ta nguyện nàng ở trên trời cũng có thể xinh đẹp giống như lúc đó.
Cung nhân còn chưa kịp đ//ốt hết dụng cụ sinh hoạt của Tề Chiêu Dung, ta cũng ngã xuống, ta biết, đến lượt ta đền m//ạng rồi.
Ta mơ mơ màng màng mà ngủ, không có gì muốn sống, ta đã sớm không muốn sống, từ ngày ta biết phải tiến cung đã không muốn sống.
Đại biểu tỷ đi rồi, Tề Chiêu Dung cũng đi rồi, thế giới này có ta hay không đều giống nhau.
Nhưng Văn Tố Tố đã tới. Cuối cùng bọn họ cũng không muốn ta chet.
Tố Tố giống như lúc trước chăm sóc đại biểu tỷ, ngày đêm không nghỉ canh giữ ta, châm cứu cho ta, sắc thuốc cho ta, lúc nào cũng chú ý bệnh tình của ta, hơi có biến chuyển sẽ thương lượng cùng thái y sửa phương thuốc.
Lúc ta mơ mơ màng màng còn nghe nàng kéo tay của ta khóc lóc, cầu ta sống sót, coi như là sống vì nàng.
Cuối cùng cơn sốt của ta cũng hạ, thái y thở phào nhẹ nhõm, nói ta cuối cùng cũng sống.
Tố Tố mỗi ngày bôi thuốc từng chút từng chút lên vảy phát ban của ta, nói nhờ có lúc trước mẹ ta luôn lôi kéo nàng cùng nhau nghiên cứu thuật dưỡng nhan, mới giúp nàng nghiên cứu ra dược cao này.
Một tháng sau vảy phát ban đều tróc ra, lại gần như không để lại dấu vết, ta cũng khôi phục khí lực, Tố Tố mới yên tâm mà đi.
Quý phi cùng Châu phi tới đón ta ra lãnh cung, đồng thời nói cho ta biết, Khâu Ninh Nhi đã chet.
Ngay đêm ta hạ sốt, Khâu Ninh Nhi nghe nói chuyện ta bị đậu mùa, vì thế tinh thần đều loạn, tức tiết huyết băng, sinh hạ một hoàng tử rồi rời đi.
Sau đó Quý phi điều tra ra, sự tình là Chu Bảo Lâm cố ý tiết lộ cho Khâu Ninh Nhi. Thậm chí lúc ấy Khâu Ninh Nhi một lòng muốn đi thăm người cha Bình Viễn bá của nàng, cũng là Chu Bảo Lâm khuyến khích. Nàng ta cố ý muốn m//ạng của chúng ta.
Chu Bảo Lâm là cùng chúng ta tiến cung, chúng ta chưa bao giờ trở mặt với nhau, ta không rõ nàng ta vì cái gì mà lại nghĩ mọi cách hại chúng ta.
Hòa phi nói, đây đều là nhờ mẹ của Chu Bảo Lâm, dám bảo nữ nhi ở trong hậu cung dùng cơ trí tính toán để trèo lên, vì tiền đồ của cha huynh ở triều đình, đây không phải là có bệnh sao?
Quý phi nói, những người như vậy giống như cỏ dại ngoài đồng, phải nhổ càng sớm càng tốt, càng nhanh càng tốt, nếu thật sự để cho người như vậy leo lên địa vị cao, hậu cung sao có thể an bình?
Ta không còn tâm trí chỉ trích Chu Bảo Lâm, trên tay nàng ta đã cõng m//ạng người, ở trong mắt Quý phi cũng đã là người chet.
Ta chỉ hận chính mình, khi ta tùy hứng liều lĩnh trông coi Tề Chiêu Dung, hoàn toàn quên mất ta cũng là người thân nhất của Khâu Ninh Nhi trong hậu cung.
Ta vừa phụ lòng Tề Chiêu Dung, lại phụ lòng Khâu Ninh Nhi. Nhưng ta nhất định sẽ sống thật tốt, ta không thể phụ lòng Văn Tố Tố nữa.
Hoàng đế giao nhị hoàng tử của Khâu Ninh Nhi cho ta, lại phong ta làm Minh phi, đến ở Chức Vân cung mới tu sửa.
Ta đặt tên cho Nhị hoàng tử là Thừa An, chờ hắn lớn lên sẽ nói cho hắn biết, mẹ đẻ của hắn tên Ninh nhi, là bằng hữu tốt nhất của ta từ nhỏ.
Ta trông coi Tiểu Thừa An của ta sống qua ngày, Hoàng đế vẫn như cũ đến cung ta nhiều hơn, cũng vẫn là hắn đọc sách, ta thêu hoa, hắn ngủ giường, ta ngủ ghế. Chỉ là hiện tại ta có thể cảm giác được, hắn đang cố ý muốn nói chuyện với ta nhiều hơn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVí dụ như hỏi ta có đề nghị gì về hôn sự của đại ca hay không. Hoặc là quan tâm Tiểu Thừa An hôm nay có ngoan hay không, có nháo hay không.
Còn có thể hỏi ta bữa trưa ăn món gì, có hợp khẩu vị hay không. Thậm chí còn tò mò đến một trăm loại thêu hoa mẫu đơn.
Ta đều nhất nhất đáp lại, ta biết, giống như Tề Chiêu Dung nói, Hoàng đế cũng muốn làm hết trách nhiệm với ta. Nhưng Hoàng đế chưa từng nhắc đến Lạc vương với ta, rõ ràng trước đây hắn cũng không kiêng dè chuyện này.
Cho đến đầu xuân, Hoàng đế nói cho ta biết, Lạc vương sắp thành hôn.
Khi đó ta đang thêu một bức tranh cho Hán Phong công chúa, kim thêu trên tay cắm thẳng vào ngón cái tay trái của ta, tay không ngừng rỉ m//áu.
Ta không cảm giác được có đau hay không, chỉ cúi đầu vân vê m//áu trên ngón tay, tiếp tục làm việc của ta, từng giọt nước mắt không ngừng trào ra, ta lần đầu tiên biết lúc mình khóc cũng có thể không phát ra âm thành và không thể hiện biểu cảm gì.
Hoàng đế hỏi: “Nàng hận ta sao?”
“Ngài đừng nói chuyện với ta.”
Không thể để cho ta yên tĩnh khóc một lúc được sao, hắn vừa nói chuyện, ta lập tức không nhịn được.
Ta ném đồ thêu, lấy khăn ra ôm mặt khóc một lúc mới bình tĩnh lại rồi lắc đầu.
“Lạc Vương không cho ta hận ngài, hắn không hận ngài, ta cũng sẽ không hận ngài.”
Sau khi tiến cung ta mới càng ngày càng hiểu được câu nói lúc ấy của đại biểu ca, bá phụ ta là Lại bộ thượng thư, cữu cữu là đại tướng quân, hai nhà chỉ còn lại có một nữ nhi là ta, nếu liên hôn cùng Lạc vương thì tất cả đều trở thành thế lực của Lạc vương.
Mặc kệ bọn họ huynh đệ tình thâm cỡ nào, chính trị cũng không phải trò đùa, Hoàng đế nhất định không thể giao thanh lợi kiếm này cho Lạc vương.
Hoàng đế không được chọn, Lạc Vương không được chọn, ta cũng không được chọn, tình thế lớn hơn người.
Hoàng đế im lặng một lúc, rồi mở miệng nói: “Trẫm xin lỗi các ngươi, nhưng trẫm quyết không hối hận triệu nàng vào cung, trên cán cân của trẫm không thể có bất cứ thứ gì quan trọng hơn giang sơn xã tắc, chí thân chí ái cũng không ngoại lệ.”
Thái hậu để cho Quý phi cùng Châu phi thu xếp hôn sự của Lạc vương, nhưng vẫn không cho người khác đàm luận việc này. Không sao cả, mặc dù có người đàm luận ta cũng sẽ không đi hỏi thăm.
….
Những năm tiếp theo Hoa An quận chúa thường xuyên vào cung, Khâu Ninh Nhi qua đời khiến nàng vô cùng xúc động, càng muốn ở bên ta nhiều hơn, sợ chúng ta cũng sẽ có một ngày đột nhiên sẽ không gặp lại nữa.
Nhưng ta luôn cảm thấy Hoa An quận chúa mỗi lần gặp ta đều muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không nói gì.
Ta vốn tưởng rằng nàng muốn cùng ta tâm sự chuyện Lạc vương, nhưng không ngờ cuối cùng nàng lại ngượng ngùng hỏi ta có thể thúc giục Hoàng đế mau chóng an bài hôn sự cho đại ca ta hay không. Đại ca ta vẫn còn, nhị ca cũng không thể thành hôn trước huynh trưởng, cũng chỉ có thể đi theo đại ca làm thặng nam.
Nhưng Hoa An quận chúa cũng giống như ta, đều mười bảy tuổi, thật sự không thể chậm trễ nữa.
Hoàng đế ngược lại đã hỏi qua ý kiến của ta, lúc ấy ta cũng không biết gì, bảo Hoàng đế chi bằng đi hỏi Hòa phi, nhưng sau đó hình như cũng không có kết quả gì.
Lúc này linh quang của ta chợt lóe lên, hỏi Hoa An quận chúa: “Văn Tố Tố thế nào? Nàng ấy rất biết cách chăm sóc người khác, rất thích hợp trở thành một đôi với một người liều m//ạng như đại ca ta. Hơn nữa chúng ta từ nhỏ đã thân thiết, hai người làm chị em dâu nhất định rất hòa thuận.”
Hoa An quận chúa ngẩn ngơ, nhìn ta hồi lâu mới nói: “Ngươi không biết sao? Người Lạc vương muốn cưới chính là Văn Tố Tố.”
Ta ngây ngẩn cả người, trong lòng đủ mọi cảm xúc ngọt chua mặn đắng, nhất thời không thể diễn tả được, ngây người một lúc lâu mới nói một câu: “Vậy cũng rất tốt, nghe nói Lạc vương hiện tại liều m//ạng chăm lo cho sự nghiệp, có Tố Tố chăm sóc hắn, rất tốt.”
Hoa An quận chúa lại nhảy dựng lên, hung hăng đá vào ghế: “Ngươi thì biết cái gì, Văn Tố Tố không phải vẫn luôn thích Lạc vương sao? Khi đó ngươi bị bệnh đậu mùa, nàng vào cung trị liệu cho ngươi, cũng là bởi vì nàng cùng Lạc vương đã ước định, nếu có thể cứu sống ngươi Lạc vương sẽ cưới nàng làm vợ. Ta cũng là sau này mới biết được, uổng công ta lúc ấy còn vô cùng cảm động, cho rằng nàng là vì tình nghĩa từ nhỏ của chúng ta, hiện tại vừa nghĩ tới liền cảm thấy lạnh lòng.”
Ta nhớ lại lúc khi ta ốm, Văn Tố Tố từng kéo tay ta khóc, cầu xin ta sống sót, coi như là sống sót vì nàng ấy. Thì ra là ý này.
Nhưng m//ạng của ta rốt cuộc vẫn là nàng cứu, nàng nhất định vẫn nhớ kỹ tình nghĩa từ nhỏ của chúng ta, nếu không cũng sẽ không nghĩ hết mọi cách giúp mặt ta không bị để lại vết sẹo mụn trứng cá.
Ta lắc đầu: “Ta không oán nàng, đây là nàng dùng bản lĩnh của mình kiếm được hạnh phúc.”
Ta thậm chí còn muốn cho Văn Tố Tố thêm một phần của hồi môn, nhưng cuối cùng vẫn thôi, ngày đại hỉ của nàng và Lạc vương ta không nên quấy rầy, chỉ có thể dành lời chúc tốt đẹp nhất cho hai người họ.
Trái tim ta đã chet, ta chỉ mong những người ta yêu đều có thể hạnh phúc.
…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.