8.
Những ngày chúng ta không ở phủ, bên ngoài phủ vẫn giữ vẻ yên bình.
“Ta thật không nhìn ra, hóa ra cũng là một con hồ ly tinh! Làm cho Hầu gia không buồn quay về nhà!” Triệu lão phu nhân hừ lạnh.
Triệu Vân Ngạn theo phản xạ nắm lấy tay ta, ra hiệu ta không cần phải lo lắng.
Tối đến, Linh Chi lén mang đồ bổ đến: “Phu nhân vui mừng lắm, cứ không ngừng niệm Phật!”
“Tốt nhất là sinh được một đứa con trai mập mạp, chọc tức chet hai con yêu tinh kia!”
Ta bật cười không thành tiếng, Triệu lão phu nhân quả thực nhập vai quá rồi. Tối hôm đó, Triệu Vân Ngạn đến Lan Trúc Hiên của ta, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Ta đoán được ba phần lý do, vì buổi chiều, ở Thính Tuyết Các đã làm vỡ ba chiếc bình Nhữ Diêu.
“Phiền muộn của Nhị Lang cũng là phiền muộn của ta.” Ta vuốt nhẹ má hắn: “Không cần phải e ngại Trinh Nhi.”
Triệu Vân Ngạn ban đầu còn do dự, không biết nên mở lời thế nào, nghe ta nói vậy, không khỏi cảm thấy áy náy: “Trinh nhi, vốn đã hứa sẽ ở bên nàng.”
“Không sao, Nhị Lang mau đi xem đi, đừng để Hồng Tụ muội muội bị động thai khí.”
Triệu Vân Ngạn liền đi đến Thính Tuyết Các, còn ta cầm lấy tập chữ của hắn để xem. Ta thở dài một hơi, quả thật là bình thường vô vị, nếu muốn khen, cũng chỉ có thể nói một câu thanh nhã.
Ta ngắm nghía hồi lâu, định tắt đèn đi ngủ, thì bỗng nhiên rèm cửa bị vén lên. Triệu Vân Ngạn đã quay lại.
Nhìn thần sắc uể oải của hắn, ta đã đoán ra phần nào. Hắn vừa cãi nhau với Ngô Hồng Tụ, còn cãi rất dữ dội.
Ta không hỏi lý do, chỉ kéo màn giường xuống:
“Nhị Lang muốn nghỉ ngơi không?”
Hắn cởi áo ngoài, lên giường ôm lấy ta, thở dài: “Hồng Tụ thật là không biết điều.”
Đến trưa ngày hôm sau, Đăng Tuệ từ Thính Tuyết Các đến mời Triệu Vân Ngạn, người quỳ bên ngoài đã nửa ngày, nhưng Triệu Vân Ngạn chỉ lạnh lùng uống trà: “Cho dù Ngô Hồng Tụ có quỳ đến g//ãy chân, năm nay cũng không gặp!”
Đăng Tuệ cúi đầu khẽ đáp, rồi trở về. Triệu Vân Ngạn cầm lấy bút, vòng tay qua ta, dạy ta từng nét ngang, nét dọc để viết chữ.
“Nguyệt Nô viết rất tốt.”
“Đó là do sư phụ dạy hay.”
Triệu Vân Ngạn rất thích nghe những lời này, dạy dỗ một hồi lại bắt đầu không nghiêm túc.
Vừa mới kéo màn giường xuống, bên ngoài một đại nha hoàn dẫn theo hai tiểu nha hoàn đến hỏi chuyện.
Nha hoàn của Triệu Vân Ngạn, Liễu Nhi, nói:
“Nhị gia, Từ di nương sai Ngọc Vinh đến hỏi, cuối năm quà tặng cho các vương gia nên chuẩn bị thế nào.”
Nha hoàn đó là Ngọc Vinh sao? Ta nhìn thoáng qua, thấy sao không giống cho lắm.
Chưa đợi ta hỏi, Liễu Nhi đã cười nói: “Mấy ngày trước, Ngọc Vinh và Ngọc Đường tay chân không sạch sẽ, tr//ộm trâm cài của di nương rồi đem đi bán, nên đã bị đuổi đi rồi. Vì Hầu gia và phu nhân đều không có ở phủ, mà người trong phòng của di nương cũng cảm thấy mất mặt, nên không báo cáo với phu nhân. Sau đó, di nương lại nâng hai nha hoàn khác lên dùng, nhưng vì đã quen gọi Ngọc Vinh và Ngọc Đường, nên không đổi tên.”
Thì ra là vậy. Triệu Vân Ngạn tỏ vẻ bực bội: “Chuyện của chủ tử các ngươi mà cũng phải đến hỏi ta sao?”
“Hai vị vương gia trong phủ vừa có tiểu thư chào đời, lại có một vị bị Hoàng thượng khiển trách, nên chủ tử nhà di nương không quyết định được.”
Triệu Vân Ngạn lại im lặng hồi lâu. Ta nhìn thấy hai nha hoàn đứng sau Ngọc Vinh còn nhỏ tuổi, quần áo mỏng manh, lạnh đến mức co rụt cả người lại.
“Nhị Lang, nói với bọn trẻ vài lời đi, trời lạnh thế này mà phải quỳ ngoài kia thật đáng thương.”
“Trở về nói với chủ tử của các ngươi, lát nữa ta sẽ đến nói chuyện với nàng.”
Bên ngoài không còn tiếng động, Triệu Vân Ngạn mới thở dài: “Vãn Ý chuyện gì cũng tốt, chỉ là tính tình mềm yếu, không quyết định được chuyện lớn. Nhưng đó cũng là ưu điểm của nàng ấy, chưa từng mắc sai lầm gì.”
Cuối cùng, hắn nhìn ta: “Ta vẫn cảm thấy Nguyệt Nô chu đáo hơn, huống hồ việc quản gia vốn nên do nàng làm.”
Ta cười, giả bộ yếu đuối: “Trước hết hãy dạy ta viết chữ đi, chỉ riêng việc học chữ đã là khổ sở lắm rồi!”
Chưa kịp để Triệu Vân Ngạn nói thêm gì, Ngọc Vinh từ bên ngoài đã quay lại: “Chủ tử nói rằng, thấy trong phòng đại phu nhân chỉ có Đông Tình và Xuân Minh tỷ tỷ, sợ người không đủ, nên đã sai Tuyết Đoàn và Tuyết Nhung đến để đại phu nhân sai bảo.”
Triệu Vân Ngạn ôm lấy ta: “Vãn Ý thấy nàng hỏi thêm vài câu, sợ đắc tội với nàng nên mới tặng người để lấy lòng đó.”
“Được rồi, được rồi, ta là dạ xoa, Nhị Lang cũng tránh xa ta một chút, kẻo ta không học nổi chữ này lại còn trách chàng.”
Triệu Vân Ngạn hôn nhẹ lên trán ta, nói có một số chuyện, lát nữa sẽ quay lại thăm ta. Tuyết Đoàn và Tuyết Nhung đều chỉ mới mười lăm tuổi.
Tuyết Nhung lanh lợi, vừa vào phòng đã đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó cúi chào. Tuyết Đoàn thì chậm chạp hơn, đợi đến khi Tuyết Nhung đã đứng dậy, nàng mới vội vàng quỳ xuống.
“Tuyết Nhung theo Đông Tình, Tuyết Đoàn theo Xuân Minh đi, chỗ ta cũng ít việc thôi.”
Sau khi đuổi hai người đó ra ngoài, Đông Tình hỏi ta: “Tiểu thư không sợ họ là tai mắt của Yến Hà Các sao?”
“Trong hầu phủ này có gì là bí mật đâu, chỉ cần không để họ đến gần hầu hạ là được.”
Đông Tình nhìn ta, suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định nói ra: “Nghe nói Ngọc Đường và Ngọc Vinh bị Từ di nương gả cho những kẻ hèn mạt bên dưới, một người nghiện cờ bạc, một người từng đ//ánh chet vợ, chẳng phải loại người tử tế gì.”
Tay ta khựng lại, bỗng nhớ ra hình dáng của Ngọc Đường và Ngọc Vinh. Hai người họ là tỷ muội, Ngọc Đường là chị, Ngọc Vinh là em.
Tỷ tỷ có mái tóc dài đen óng, còn dáng vẻ của muội muội thì ta không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ hai người họ từng đứng kiễng chân, bám vào cánh cửa, thở dài nói rằng ta thật đáng thương.
Khi Triệu Vân Ngạn không có nơi để giải tỏa, lúc Từ di nương gặp chuyện không ngừng xuất huyết, chính nàng đã đưa hai tỷ muội họ đến giường của Triệu Vân Ngạn.
Nhưng Triệu Vân Ngạn đã quên họ, thậm chí còn lười thưởng thức cả thú vui của họ.
Ta nghĩ một chút, rồi hỏi Đông Tình: “Vậy thì nói với Chu tổng quản bên ngoài một tiếng, nhắc nhở hai gã phu quân của họ một chút, để họ biết sợ mà bớt lộng hành.”
Đông Tình mắt đỏ hoe, ta không biết từ khi nào nàng lại thân thiết với Ngọc Đường và Ngọc Vinh.
Đông Tình từ trước đến nay luôn điềm tĩnh, thận trọng, ít khi có bộ dạng hoảng loạn như vậy: “Nô tì sợ rằng… Ngọc Vinh và Ngọc Đường, cũng không khác gì nô tì.”
Phải rồi, cũng giống như Từ Vãn Ý và Ngô Hồng Tụ, thì ta có gì khác biệt đâu.
“Đông Tình, ngươi tin ta, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi và Xuân Minh một nơi tử tế. Nếu ngươi đồng ý, ba chúng ta sống như thế này cả đời cũng tốt.”
“Được, chúng ta cứ sống như thế này cả đời…”
“Ta nghe hết rồi!” Xuân Minh bất ngờ thò đầu vào, tay còn bưng một đĩa bánh hạt dẻ.
“Đông Tình tỷ, tỷ nói là phải giữ lời! Không thì không được ăn bánh đâu!”
Cả phòng rộ lên tiếng cười nói vui vẻ, bên ngoài có một đôi mắt lén lút nhìn vào rồi lặng lẽ rút lui.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã đến năm mới, bụng của Ngô Hồng Tụ cũng ngày một lớn. Đại phu nói tầm đầu hạ là sinh. Nhưng nàng ta và Triệu Vân Ngạn vẫn chưa làm lành.
Nàng không muốn ăn uống, Triệu Vân Ngạn đến dỗ dành, khuyên nàng vì đứa bé mà phải ăn, nhưng lại khiến nàng tức giận thêm.
Ta phần nào hiểu được Ngô Hồng Tụ đang bực mình điều gì. Nàng cho rằng Triệu Vân Ngạn chỉ quan tâm đến đứa bé, chứ không thực sự để ý đến nàng.
Ta khuyên Triệu Vân Ngạn nên nói ít về đứa trẻ, hỏi han nhiều hơn về nàng ấy. Triệu Vân Ngạn không hiểu, cũng không muốn cúi đầu nhận lỗi, chỉ quay mặt đi, nói đã biết rồi.
Cuối cùng, hắn lại thấy mình nói quá cứng nhắc, sợ khiến ta phật ý, nên muốn tìm vài câu để nói tiếp.
Triệu Vân Ngạn bỗng nhìn thấy bông hoa thủy tiên thêu trên áo của Tuyết Nhung, liền khen:
“Quả nhiên là người được dạy dỗ từ chỗ nàng, người và hoa đều tươi tắn, rực rỡ như nhau.”
Tuyết Nhung được khen, vui mừng không kiềm được.
Vào mùng bảy tháng Giêng, có lẽ do trời lạnh, sắc mặt của đám hạ nhân đều trở nên khó coi, hoặc cũng có thể là Ngô Hồng Tụ đã thông suốt.
Nàng ta mang bụng bầu, tiếng đàn tỳ bà lại vang lên từ Thính Tuyết Các, giữ chân Triệu Vân Ngạn ở đó.
“Tiểu thư khuyên nàng ta làm gì? Nô tỳ chỉ mong họ ngày nào cũng cãi nhau thôi!”
“Chỉ vì thấy nàng ta mang bầu, ta lại nhớ đến mẹ của mình.” Ta thở dài: “Khi xưa cha cũng cãi nhau với mẹ lúc bà mang thai, mẹ giận quá suýt sảy thai.”
Nữ tử trên đời, dù mạnh mẽ hay yếu đuối, khi đối diện với chuyện mang thai và sinh nở đều đáng thương cả. Đều là nữ nhân, đều có khó khăn riêng, ta không thể nảy sinh sự ghen ghét hay có ý định hại nàng ta.
“Nô tỳ đã hiểu, tiểu thư của chúng ta thấu đáo, chỉ muốn sống tốt cuộc đời mình, không bận tâm đến người khác.”
“Nàng ta không bằng tiểu thư của chúng ta, phu nhân đã cho bao nhiêu sính lễ để gả tiểu thư đến đây, người còn chưa vào đến phủ mà sính lễ vẫn còn dài mãi trên đường! Tiểu thư có chỗ dựa vững chắc rồi!”
“Huống hồ Triệu lão phu nhân cũng rất thích tiểu thư, dù tiểu thư không quản gia, nhưng lần trước có hạ nhân tỏ thái độ với Đông Tình tỷ tỷ, ngày hôm sau liền bị đ//ánh đến tàn phế.”
Xuân Minh nói xong, chợt nhận ra điều gì đó, chống cằm thở dài: “Ngô di nương thật tội nghiệp, không có gì cả.”
“Trước đây không ít người còn nói nàng ta có danh phận, có con, cái gì cũng có rồi đấy thôi.”
“Đông Tình tỷ tỷ, nói ra thì lạ thật, ta cảm thấy danh phận, thậm chí cả đứa con… đều không phải của Ngô di nương.”
“Lại nói chuyện ngốc nghếch nữa rồi, đứa bé trong bụng nàng ta, sao lại không phải của nàng?”
“Ta không biết.” Xuân Minh nghĩ mãi không ra, có lẽ chỉ là trực giác thôi, nàng dựa vào Đông Tình: “Đông Tình tỷ, ta có chút sợ.”
“Không sợ, tối nay ta ôm ngươi ngủ.”
Đông Tình vuốt nhẹ má Xuân Minh, khác hẳn với thường ngày nghịch ngợm, Xuân Minh lặng lẽ dựa vào nàng.
Thính Tuyết Các cách đây không xa, đêm đông yên tĩnh, tiếng tỳ bà vang lên giữa âm thanh của nước chảy.
Đêm đông với hương thông nhẹ nhàng và chút se lạnh, nàng ôm bụng bầu gảy đàn tỳ bà. Đôi tay bị thương cũ tái phát do trời lạnh, khiến tiếng đàn không còn êm ái như trước.
Vẫn là bản <>, nàng là một Ngu Cơ muốn níu giữ Bá Vương trong trướng.
Nàng hát đầy bi thương, nhưng lại dùng giọng thủy mặc của Côn khúc để diễn từ của Kinh kịch: “Khuyên quân vương uống rượu nghe Ngu hát, giải sầu quân múa dịu dàng. Doanh Tần vô đạo làm đổ giang sơn, anh hùng bốn phía khởi binh đao. Xưa nay câu nói chẳng sai ta, thành bại hưng vong chỉ một thoáng chốc——”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.