1.
Những gia đình có chút địa vị ở kinh thành, đều không muốn kết thân với Triệu gia. Đêm trước khi xuất giá, mẹ ôm ta khóc suốt cả đêm.
“Mẹ không chỉ lo mấy thiếp thất đó không hiền lành, còn sợ Hầu gia không thật lòng đối đãi với con…”
“Nếu họ đã có được trái tim của Triệu Hầu gia, thì Trinh nhi càng chẳng cần thật lòng thật tình, chỉ cần vinh hoa phú quý của Hầu phủ. Mẹ à, con là con gái của người, con gái Lý gia sao lại kém người khác được?”
Ta an ủi mẹ suốt nửa đêm, lại đùa vài câu, bà mới ngừng khóc.
Thực ra trong lòng ta cũng có chút lo lắng. Triệu Vân Ngạn năm nay đã ba mươi, tuy chưa lấy vợ nhưng đã nạp một nàng thiếp yêu kiều, còn nuôi một ngoại thất ở ngoài.
Kiều thiếp kia là thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn, tính tình dịu dàng, hiểu chuyện, ân ái của hai người không cần phải nói, còn có một cô con gái năm tuổi.
Ngoại thất kia là chuyện ba năm trước. Triệu Vân Ngạn bị người gây sự ở trà lâu, một nữ nhạc công đánh đàn tì bà đã cứu hắn, bị thương ở tay nhưng không ngờ Triệu Vân Ngạn lại là một Hầu gia.
Nữ nhạc công kia tính cách phóng khoáng như hoa hồng, nói rằng nàng không màng đến vinh hoa phú quý của phủ Hầu gia, cũng không cần danh phận, chỉ nhận người là Triệu Vân Ngạn.
Một tiểu thanh mai dịu dàng hiểu chuyện, một người kiều diễm phong tình như hoa hồng đỏ.
Đã khiến lòng hắn chia làm hai.
Trong lòng Triệu Vân Ngạn chẳng còn chỗ cho ta nữa.
2.
Ai ngờ ngày thứ hai khi kết thân, người khiêng kiệu suýt làm rơi kiệu hoa.
Rèm kiệu lay động, mở ra một góc, để ta nhìn thấy một bóng hình áo đỏ trên lầu. Nàng ta không hề tránh ánh mắt của ta, đường hoàng nhìn thẳng vào ta.
“Có chuyện gì vậy?” Ta từ trong kiệu hỏi vọng ra.
“Tiểu thư, có người trên lầu ném một đôi chim nhạn chet xuống, dọa người khiêng kiệu.”
Đôi nhạn chet là nàng ta ném. Nhà họ Triệu sợ lỡ mất giờ lành, nên không muốn tính toán với nữ nhân đó.
Lúc bái đường, mẹ Triệu Vân Ngạn vô cùng hài lòng với mối hôn sự này, thuận tay đẩy chiếc vòng ngọc xanh đến mức gần như ngấm nước trên tay mình vào cổ tay ta.
Mọi người xung quanh đều phụ họa, nói con gái Lý gia được giáo dưỡng tốt thế nào, và cũng may mắn ra sao. Cho đến khi bước vào động phòng, bỗng nhiên tất cả trở nên yên tĩnh.
Qua lớp khăn trùm mờ mờ, ta mới nhìn thấy phu quân của ta, Triệu Vân Ngạn. Hắn cầm cân đong để nhấc khăn trùm đầu lên.
Bỗng bên ngoài có người thông báo, Từ di nương đau ngực, gọi hắn qua đó. Triệu Vân Ngạn vội vã rời đi, thậm chí không để lại cho ta một ánh mắt nào.
Cơn gió từ cánh cửa đóng lại làm cho nến long phượng lay động mạnh, cả phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Ta tháo phượng quan, cởi áo cưới, bẻ vài miếng điểm tâm ăn.
Hai nha hoàn hồi môn theo ta, Đông Tình và Xuân Minh, thay ta bất bình, thấy ta không mấy để ý, Xuân Minh mắng vài câu rồi cũng chỉ đành tức tối trải giường cho ta: “Một mình ngủ cho khỏe, đỡ để hắn ta giành chăn với tiểu thư của chúng ta!”
Nhìn vẻ ngây thơ của nàng, ta với Đông Tình nhìn nhau cười.
Ai ngờ sáng hôm sau, khi đến thỉnh an dâng trà, lão phu nhân nhà họ Triệu biết chuyện này, liền trách mắng Triệu Vân Ngạn trước mặt ta.
Ta vội vàng nói là do ta bảo Triệu Vân Ngạn đi, không ngờ lão phu nhân lập tức khen ta rộng lượng không tính toán.
Một lời trách, một lời khen, rơi vào tai Triệu Vân Ngạn, lập tức biến thành ta cố tình giả vờ hiền thục.
Quả nhiên, vừa bước ra khỏi thọ khang đường của lão phu nhân, sắc mặt Triệu Vân Ngạn lập tức lạnh xuống: “Lý Trinh Nhi, ta vốn không muốn cưới ngươi, ta chỉ vì muốn mẹ yên lòng mà thôi.”
“Ta vốn cũng không định làm khó ngươi, nghĩ rằng chúng ta cứ duy trì thể diện là được rồi.”
“Đúng vậy, ngươi rất thông minh, chỉ cần vài mánh khóe đã khiến mẹ thích ngươi. Nhưng ta ghét nhất loại đàn bà tâm cơ như ngươi!”
Hắn chẳng hề giữ lại chút thể diện nào, hất tay áo bỏ đi.
“Chuẩn bị kiệu, đi đến hẻm Dương Liễu ở thành Tây.”
Hẻm Dương Liễu ở thành Tây, chính là nơi ngoại thất của hắn ở. Rõ ràng là dù không đến chỗ Từ di nương, hắn cũng sẽ không bước vào phòng ta.
Xuân Minh bên cạnh ta, lo lắng đến nỗi sắp rơi nước mắt.
“Xuân Minh, trước mặt người khác không được khóc.”
Xuân Minh suốt đường cố nén lại, cúi đầu. Về đến Lan Trúc Hiên của ta, Xuân Minh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm lấy Đông Tình nghẹn ngào: “Tiểu thư của chúng ta có khi nào phải chịu ấm ức lớn thế này đâu! Bao nhiêu người có mặt mà hắn ta cũng không tránh! Khiến tiểu thư của chúng ta mất mặt.”
“Ta không muốn gọi hắn là cô gia nữa, hắn làm sao đáng làm cô gia?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐông Tình chỉ lo lắng hỏi ta: “Tiểu thư, chúng ta phải làm sao?”
Vừa rồi trên đường về, ta đã tính toán xong đối sách. Trong lúc Xuân Minh và Đông Tình trò chuyện, thư nhà của ta đã viết xong.
“Đông Tình, ngươi mang thư này đến cho mẹ ta, Xuân Minh, ngươi đến bếp nấu cho ta tổ yến tốt nhất, loại huyết yến ấy.”
Cuộc hôn nhân này do lão phu nhân nhà họ Triệu thỉnh chỉ ban hôn, kết hôn vội vàng, ta không biết nhiều về Triệu phủ. Nơi hậu trạch cũng giống như chiến trường, lấy công tâm làm thượng sách, binh chiến là hạ sách.
Dạo trước khi thỉnh an mẹ chồng, lại thêm thư từ của mẹ, ta đã nắm được đại khái về lão phu nhân và Triệu Vân Ngạn.
Thì ra ngoài kiều thiếp và ngoại thất kia,
Triệu Vân Ngạn còn có một nỗi niềm khó nguôi khác trong cuộc đời.
3.
Mấy ngày gần đây, Triệu Vân Ngạn không có ở nhà, ta vào thư phòng của hắn. Ta muốn biết người biết ta.
Những tập thơ và bài viết đó cho ta biết rằng, trong thâm tâm, Triệu Vân Ngạn khao khát được công nhận. Đáng tiếc, hắn thật sự chỉ có tài năng tầm thường.
Dù là bài luận hay thơ từ, đều chẳng có gì nổi bật. Thậm chí còn thua cả những tỷ muội khuê phòng của ta.
Khi lật tới một bài thơ phú ta thấy mang một nét chữ mạnh mẽ, bay bổng, chắc hẳn là của người ca ca đoản mệnh Triệu Vân Chương của hắn.
Nghe nói Triệu Vân Chương mười bốn tuổi theo bồi giá, một bài phú cổ đã khiến Thánh thượng khen không ngớt lời. Đáng tiếc trời ghét người tài, ca ca hắn hai mươi tuổi mắc bệnh cấp tính, không chữa được mà chet.
So với ca ca hắn, Triệu Vân Ngạn đã ba lần thi khoa cử không đỗ, chưa từng được Thánh thượng chú ý.
Khi Triệu lão Hầu gia còn sống, cũng từng dâng thơ phú của Triệu Vân Ngạn lên Thánh thượng, nhưng Thánh thượng chỉ thở dài: “Nếu có ba phần tài năng của Đại Lang, không đến nỗi chỉ có phong thái khuê các thế này.”
Giờ thì ta đã biết, Triệu Vân Ngạn thích thơ từ của Lý Hậu Chủ và Ôn Phi Khanh. Không bằng ca ca, là cái gai trong lòng Triệu Vân Ngạn.
Chỉ biết những điều này, vẫn còn lâu mới đủ. Xuân Minh rất khéo tay, nấu bát yến sào đó khiến Triệu lão phu nhân khen không ngớt lời.
Bà nắm tay ta đầy từ ái: “Trinh Nhi, ta sống đến tuổi này, điều khiến ta hài lòng nhất chính là Vân Ngạn lấy được con.”
Trong lòng ta thở dài, quỳ xuống: “Trinh Nhi có một việc muốn xin mẹ. Sau này nếu mẹ có trách phạt Hầu gia, xin hãy mắng Trinh Nhi trước.”
“Nếu mẹ chỉ khen Trinh Nhi mà trách mắng Hầu gia, thì sẽ khiến Trinh nhi và Hầu gia đối nghịch nhau.”
Triệu Lão phu nhân vội đỡ ta dậy: “Con của ta! Ta sao nỡ mắng con! Dù có làm sai điều gì, chắc chắn cũng là người khác bắt nạt con trước!”
“Mẹ nghĩ lại xem, có phải mỗi lần mẹ mắng Hầu gia, hoặc phạt Từ di nương, Nhị gia lại càng thương tiếc nàng ta không? Mẹ làm như vậy, chỉ khiến Hầu gia và Từ di nương cảm thấy đồng bệnh tương liên, càng chống đối mẹ hơn.”
Triệu Lão phu nhân suy nghĩ một hồi lâu, đến quên cả ăn yến sào, cầm thìa trầm ngâm: “Đúng rồi, chắc chắn là nửa đêm bọn chúng nói xấu ta!”
Triệu Lão phu nhân khen ta không ngớt, chợt nhớ ra một việc: “Con có biết chuyện của Ngô Hồng Tụ không?”
Ngày ta đại hôn, người ném con nhạn chet lên kiệu, chính là ngoại thất của hắn, Ngô Hồng Tụ. Nghe nói, nàng ta đã mang thai được một tháng.
Triệu Vân Ngạn từng cầu xin lão phu nhân nhận nàng ta làm thiếp, ai ngờ Ngô Hồng Tụ lại không muốn, nói rằng chỉ để tâm đến Triệu Vân Ngạn, thà không có danh phận.
Nhưng dạo gần đây không biết vì sao, nàng ta lại gây ầm ĩ muốn vào phủ. Nghĩ đến con nhạn chet bị ném xuống và ánh mắt thản nhiên khiêu khích của nàng ta.
Ngô Hồng Tụ này, quả thực có phần khí khái của người hành hiệp trượng nghĩa, dám yêu dám hận.
Khi Triệu lão phu nhân nói đến việc này, ta chỉ đáp: “Nàng đã không ham vinh hoa phú quý, vậy đứa con này chắc hẳn là của Hầu gia. Nàng đã nguyện vào phủ, chúng ta để ở ngoài cũng không tiện, dù sao sinh nở nguy hiểm, trong phủ điều kiện tốt hơn.”
“Con của ta! Con thực sự có lòng bao dung như vậy sao!” Triệu Lão phu nhân ngạc nhiên.
…Đừng khen ta nữa, ta đau đầu rồi.
Ta không phải hoàn toàn không có tâm tư riêng, Ngô Hồng Tụ ở ngoài chẳng ra gì cả.
Đợi nàng sinh con, huyết mạch rõ ràng, Triệu lão phu nhân sẽ không thể không nhận cháu.
Cũng như bà ghét Từ di nương, nhưng không bạc đãi con gái năm tuổi của nàng ta.
Nàng ta đã nguyện vào phủ, ta cũng chỉ làm người thuận nước đẩy thuyền. Hơn nữa, việc nàng ta có thể vào phủ hay không, cuối cùng phụ thuộc vào Triệu Vân Ngạn – chủ nhân của gia đình này.
Cho dù ta không đồng ý, cũng chỉ trì hoãn được mười ngày nửa tháng. Nửa tháng tới, ta có nhiều việc phải làm, bày trò với thiếp thất không có ý nghĩa gì cả.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.