1
Năm thứ năm ở bên Lục Kỳ Thần, cuối cùng chúng tôi cũng kết hôn.
Mọi người đều cảm thấy tôi ngoài mặt là vì tình yêu đích thực, trong lòng là vì tiền mới ở bên cạnh Lục Kỳ Thần.
Tôi không quan tâm người khác nói gì, trong lòng tất cả đều là hắn.
Lục Kỳ Thần không phải kẻ đào hoa lăng nhăng, ở bên nhau năm năm chưa từng nghe nói hắn mập mờ với người khác.
Đêm trước hôn lễ tôi nhận được điện thoại của bạn bè Lục Kỳ Thần, nói Lục Kỳ Thần uống say, bảo tôi tới đón người.
Không biết có phải cố ý để cho tôi nghe thấy hay không, trước cửa phòng tôi nghe hắn nói đùa với bạn bè.
“Lục thiếu thật là tình cảm nha! Đại minh tinh chỉ đăng weibo nói bị rách tay, cậu lập tức bay mười mấy tiếng chỉ để dỗ dành người ta.”
“Sắp kết hôn rồi, cậu cũng không sợ không về kịp hôn lễ sao.”
Trong cửa truyền đến tiếng cười không chút để ý của Lục Kỳ Thần: “Tôi sợ cái gì, hôn lễ cô ta chờ được thì tiếp tục, không muốn chờ thì cút đi thôi.”
Những người đó cười vang hùa theo: “Đúng là Lục thiếu nhiều thủ đoạn! Đại mỹ nữ cứ đắn đo như vậy.”
“Lục thiếu cứ như vậy mà kết hôn? Không đợi đại minh tinh của cậu nữa sao?”
Giọng nói của Lục Kỳ Thần nhàn nhạt trêu chọc: “Hai người cũng không biết chúng tôi chia tay là bởi vì Bạch Vi bận rộn sự nghiệp không muốn kết hôn.”
“Ông nội nhà tôi thúc giục muốn ẵm cháu, tôi đối với chuyện này nghe lời nhất.”
“Cô ta ấy à, không có chủ kiến không sự nghiệp, chỉ có thể sống dựa vào tôi.”
Lại là một trận cười vang.
Tôi nghe Lục Kỳ Thần mang theo ý say nói: “Lát nữa cô ta đến, tôi bảo cô ta kính rượu với mấy người.”
“Cô vợ nhỏ của cậu không phải dị ứng với cồn sao? Mỗi người một ly cậu cũng không sợ cô ta uống tới chết sao.”
“Cô ta già mồm cãi láo.” Lục Kỳ Thần khinh thường hừ nhẹ.
“Dị ứng thì uống chút thuốc không được sao, chút chuyện này cũng không làm được còn muốn gả vào Lục gia tôi sao.”
“Nếu lát nữa cô ta dám không uống, tôi sẽ lấy rượu này tắm rửa cho cô ta.”
Tôi giống như là bị người đối diện bổ một đao, đầu óc ong ong.
Tôi chưa bao giờ biết sau lưng, Lục Kỳ Thần lại nhục nhã tôi như vậy.
Càng thêm nữa là chưa từng có người nói cho tôi biết hắn và Bạch Vi đã từng yêu đương.
Tôi biết Bạch Vi, nữ minh tinh hạng A, lớn lên với Lục Kỳ Thần, thỉnh thoảng sẽ đến tụ tập.
Tôi nghĩ nghĩ, giơ tay định đẩy cửa đi vào, ho nhẹ một tiếng cắt đứt lời nói của bọn họ.
Người đàn ông dựa vào cửa phòng VIP bên cạnh, tư thái nhàn tản lại thong dong, miệng còn ngậm điếu thuốc, một vệt đỏ tươi đã tắt.
Bộ dáng hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhướng mày tản mạn.
“Còn vào đó làm gì, tôi đưa cô về nhà.”
2
Là Cố Thiếu Khanh. Thái tử gia được giới nhà giàu Bắc Kinh công nhận.
Tuy rằng đều là phú nhị đại nhưng rõ ràng Cố Thiếu Khanh so với những tên phú nhị đại khác có quyền thế hơn.
Người khác đều còn đang nhìn sắc mặt lão gia tử trong nhà, Cố Thiếu Khanh đã một mình cầm quyền của Cố gia, đứng ở đỉnh kim tự tháp mà các phú nhị đại theo không kịp.
Bình thường hắn rất ít xuất hiện và ít tụ tập cùng mấy tên công tử nhàn rỗi, hôm nay e rằng cũng là người khác đặc biệt sắp xếp cho hắn phòng vip để bàn chuyện làm ăn.
Tôi theo hắn xuống lầu đi ra khỏi hội sở, có lẽ là đầu óc nhất thời mơ hồ, tôi lại không chút khách khí lên Maybach của hắn.
Tài xế hỏi tôi địa chỉ, bắt đầu lái xe đi ra ngoài.
Tôi và hắn cùng ngồi ở ghế sau, kéo ra một chút khoảng cách, trên đường không nói gì.
Tôi thật sự không có tâm tình nói chuyện với hắn.
Thái tử gia đối với tôi hẳn là chỉ biết mặt, cũng không có gì để nói.
Về đến nhà tôi xuống xe lễ phép nói lời cảm ơn tạm biệt với hắn, hắn chỉ đáp lại một tiếng “ừ” lạnh nhạt.
Sau khi vào cửa, con chó của Lục Kỳ Thần nuôi lắc lắc đuôi nhào tới, nhìn thấy là tôi thì lại bất mãn nằm úp vào ổ chó.
Đây là con chó mà Lục Kỳ Thần từng nuôi cùng một chỗ với tôi, tôi sợ chó lại có chút dị ứng với lông động vật.
Mỗi lần tôi muốn nói chuyện với hắn ta để đưa chó về nhà họ Lục nuôi, đều bị thái độ lảng tránh của hắn ta làm cho nản chí.
Tôi cũng có lúc không chịu nổi, ầm ĩ với hắn vài câu, hắn luôn thờ ơ nói: “Chỉ là một con chó mà thôi.”
Tôi suy nghĩ một chút, ở trên weibo tìm kiếm “Chó của Bạch Vi”, đại minh tinh tự nhiên sẽ đăng nhiều bức ảnh về đời sống để cho fan theo dõi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetQuả nhiên con chó năm năm trước Bạch Vi thường xuyên ôm trong lòng là con chó của Lục Kỳ Thần.
Tôi lướt xuống phía dưới liền thấy được lịch trình làm việc của cô ta do fan đăng tải trên đó.
Hai ngày trước Lục Kỳ Thần nói công ty có việc gấp phải đi Paris, tôi còn lùi cuộc hẹn với khách hàng về nhà giúp hắn ta thu dọn hành lý, thì ra ngày đó hắn ta biết Bạch Vi ở Paris tham gia chương trình giải trí cắt rau không cẩn thận cắt vào tay.
Sợi dây chuyền kim cương hồng trị giá 6 triệu đeo trên cổ Bạch Vi, là Lục Kỳ Thần tặng, bị tôi nhìn thấy trong ngăn kéo thư phòng, còn lừa tôi nói là tặng quà cho mẹ đẻ.
Mấy năm gần đây sự nghiệp của Bạch Vi lên như diều gặp gió, bên đầu tư chủ yếu đều có công ty điện ảnh và truyền hình dưới trướng Lục thị.
Mấy năm nay, trước và sau sinh nhật hàng năm của Bạch Vi, Lục Kỳ Thần đều mượn cớ đi công tác, ngẫm lại cảm xúc đều phấn khởi không bình thường.
Hắn giỏi thật, Lục Kỳ Thần dám chơi trò thế thân với tôi.
3
Tôi gọi video cho Lục Kỳ Thần.
Hắn còn ở hội sở, trong ống kính màu da hắn ửng hồng, ánh mắt mờ mịt, say đến đầu lưỡi cũng vuốt không thẳng.
“Không phải bảo em lái xe tới đón anh sao?” Vẻ mặt Lục Kỳ Thần không kiên nhẫn, “Bây giờ anh không gọi được em nữa phải không?”
Lúc này tôi mới nhớ tới vừa rồi tôi đã để xe ở hội sở.
Nhưng cũng không sao, dù sao cũng là Lục Kỳ Thần mua, tôi cũng không định mua nữa.
“Đúng vậy chị dâu, chị mau tới đi, anh Lục uống nhiều quá.” Anh em của hắn cũng ồn ào bên cạnh.
“Tất cả mọi người đều ở đây nha.”
Tôi cười cười.
“Vậy vừa đúng lúc, tôi còn lo anh ta uống nhiều quá sáng mai lại không nhớ rõ, các người giúp anh ta nhớ kỹ.”
“Lục Kỳ Thần, chúng ta chia tay đi.”
“Em có ý gì? Nặc Ức Nùng!” Lục Kỳ Thần không kiên nhẫn nhíu mày.
“Chỉ là làm lỡ hẹn đi ăn tối với em thôi mà, em định làm loạn gì vậy!”
“Năm năm rồi Lục Kỳ Thần, anh không chán thì tôi cũng chán, vẫn là nên dừng lại đúng lúc, không làm chậm trễ lẫn nhau.”
Sắc mặt Lục Kỳ Thần rất khó coi, mím môi lạnh lùng nói: “Tùy em, em đừng hối hận.”
Trong video lặng ngắt như tờ, ngay cả âm nhạc cũng bị người ta dừng lại.
“Đương nhiên sẽ không rồi, quấy rầy mọi người vui vẻ rồi, các người tiếp tục chơi đi.”
“Lục thiếu, tôi chúc anh gặp được người tốt hơn, mặc dù anh sẽ không bao giờ gặp được nữa.”
Lục Kỳ Thần, anh đã làm tôi đau khổ, tôi còn có thể làm cho anh sống tốt sao?
Tôi nói xong dứt khoát cúp video.
Xóa bỏ hết những thứ liên quan tới hắn, kéo số của hắn vào danh sách đen.
Không tới vài phút, cô gái duy nhất trong giới này coi tôi là bạn bè gửi tin nhắn tới cho tôi.
“Trong nhóm nói cậu và Lục thiếu gia chia tay? Không phải hai người sắp kết hôn sao?”
“Thật sự chia tay rồi, không kết hôn nữa.”
Tôi vừa sắp xếp quần áo vừa trả lời cô ấy.
“Những người này thật quá đáng, bọn họ đánh cược bao lâu cậu sẽ hối hận mà quay đầu.”
Cô ấy gửi cho tôi một tấm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.
“Nặc Ức Nùng nỡ nào buông tha con cá lớn Lục thiếu này, các người lần này đoán xem mấy ngày nữa cô ta sẽ quay lại dỗ dành Lục thiếu?”
“Ba ngày?”
“Tôi cược trước hôn lễ, năm ngày đi.”
Lục Kỳ Thần: “Tối đa hai ngày, cô ta làm loạn đủ rồi thì sẽ trở về cầu xin tôi thôi.”
Tôi cười mỉa mai, hắn uống bao nhiêu rượu da mặt mới có thể dày như vậy.
Đồ cần mang đi cũng không nhiều, dù sao sau khi đính hôn chúng tôi mới dọn đến cùng một chỗ, quần áo ở đây phần lớn đều là chuẩn bị cho tân hôn.
Áo cưới đặt may để ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng thay đồ, trông mong nhiều năm mặc áo cưới vào gả cho hắn, đáng tiếc không có cơ hội mặc.
“Thật muốn một mồi lửa…” Tôi nhìn chiếc váy cưới được may riêng cho mình, suy nghĩ một chút rồi để lại cho Lục Kỳ Thần một tờ giấy.
“Áo cưới và nhẫn đều để lại cho ánh trăng sáng của anh, sửa lại còn có thể dùng, đừng lãng phí.”
Sau đó tháo nhẫn đính hôn đính kim cương xuống ném lên bàn trang sức, lại để lại chìa khóa, kéo hành lý cũng không quay đầu rồi rời đi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.